Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng
Chương 44: Ngươi Thật Sự Không Cần Làm Người Sao?
Nhưng mà. Ở trong mắt người lớn chuyện này đơn giản giống như uống nước mà thôi, nhưng ở trong mắt trẻ con quả thực không thua gì địa ngục. Diệp Niên Niên bị người hầu ở bên cạnh che lại mắt, mạnh mẽ đem đi. Hoắc Nghiêu hơi nhăn mày, nhìn tiểu gia hỏa gấp đến độ kêu ngao ngao, buông ra tay vừa định để người hầu ở bên cạnh cũng đem đi, Diệp Tang không biết sức lực từ đâu ra mà giãy giụa khỏi vòng tay của anh. "Đừng, đừng đánh." Diệp hét lên thiếu chút nữa khóc ra. Bé biết lúc này kêu Hoắc Nghiêu cũng vô dụng, rốt cuộc ở Thẩm gia thì Thẩm Sơ Trần mới là chân chính chủ nhân. "Thúc thúc......" Tiểu gia hỏa nghiêng ngả lảo đảo theo bản năng mà chạy về phía Thẩm Sơ Trần, Hoắc Nghiêu hơi sửng sốt lúc phản ứng muốn đem người bắt lấy, liếc mắt liền thấy Thẩm quản gia ở bên cạnh đột nhiên giơ chân lên, chắn lại. Đừng tưởng rằng ông không thấy được. Nhìn ông chủ nhà ông vô tâm không phổi, trên thực tế dư quang vẫn luôn nhìn con gái của Hoắc tiên sinh. Ngoài miệng chẳng hề để ý, trên thực tế đáy lòng phỏng chừng thèm muốn chết. Bất quá, làm Thẩm quản gia cảm thấy khó hiểu chính là, ngày thường cũng không phải không có bé gái tới Thẩm gia, ông chủ nhà ông nên cẩu vẫn sẽ cẩu, nhưng chưa từng gặp qua ngoại lệ gì. "Tránh ra." Hoắc Nghiêu sắc mặt tối sầm, chỉ thấy các thuộc hạ ở bên cạnh Thẩm quản gia, một đám xông tới. Tư thế này, cho dù anh có ba đầu sáu tay thì trong thời gian ngắn cũng không đoạt được người. Mắt đào hoa của Thẩm Sơ Trần hơi kinh ngạc mà nhếch lên, khi nhìn thấy tiểu gia hỏa chạy về phía mình, đầu ngón tay giật giật, phản ứng đầu tiên không phải đem người đẩy ra, mà là theo bản năng ôm lên. Hương sữa trẻ em thoang thoảng, cánh tay trắng nõn bụ bẫm tựa như củ sen, khuôn mặt nhỏ mập mạp vẫn còn vẻ non nớt. Vẻ mặt của nam nhân hơi cứng đờ, chỉ thấy tiểu gia hỏa gấp đến độ mắt mèo mang theo nước mắt, gắt gao nắm chặt cánh tay của đối phương, chỉ vào Đoạn Cận Diễn, giọng điệu đọc từng chữ không rõ mà nỗ lực biểu đạt ra ý tứ của mình: "Oa oa, đau......" "Đau?" Thẩm Sơ Trần cười khẽ ra tiếng, nhéo khuôn mặt mềm mụp trẻ con kia, cảm giác sâu sắc khó hiểu: "Ai đau a? Hoắc Nghiêu thông minh một đời, như thế nào lại sinh ra đứa con ngu ngốc như cháu?" Anh không chút để ý nói, "Nếu muốn giết ta, vậy phải học được cái hì gọi là tích tiểu thành đại." "Nhịn không được không kiên nhẫn, không bỏ xuống được người khác, thậm chí quản một đứa con nít còn không xong, Tang Tang cảm thấy hắn lấy về sau lấy cái gì mà kế thừa Thẩm gia?" Có thể nói ra lời này thì Thẩm Sơ Trần cùng Hoắc Nghiêu quả thực chính là giống nhau như đúc. Hai người không hổ là bạn bè, tư duy bồi dưỡng người thừa kế đều giống nhau như đúc. Một cái muốn dùng cách khống chế điểm yếu của đối phương, một cái còn lại là đốt cháy giai đoạn, dùng tính tình ác thú ngược đãi làm Đoạn Cận Diễn học được cái gì gọi là trưởng thành. Thẩm Sơ Trần cười ngâm ngâm chống cằm, rất có hứng thú, "Muốn cầu tình? Nhóc con, cháu sợ là đang mơ." "Mười roi còn chưa xong, ta làm sao có thể vì một câu của cháu mà bỏ qua?" Nam nhân trước mặt cười như nắng hè chói chang, mắt đào hoa cất giấu vô số ác thú đùa bỡn người khác. Mắt mèo của tiểu gia hỏa ngậm hơi nước, đối diện với khuôn mặt tái nhợt gần như trong suốt của Đoạn Cận Diễn, hơi hơi phồng má có chút khó thở. Diệp Tang là người khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể làm được, mắt mèo của bé phiếm hơi nước, dưới ánh mắt nhìn chăm chú cười như không cười nhìn của Thẩm Sơ Trần, tiểu gia hỏa nhào tới, không lên tiếng mà nắm chặt ống quần của đối phương, nước mắt lưng tròng chưa từ bỏ ý định hỏi lại: "Ba ba thứ 2 ~" "Ngươi thật sự không cần làm người sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương