Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng
Chương 87: Công Viên Giải Trí (2).
...... Nhảy nhún? Hoắc Thần Du không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, "Không được." Cậu ngồi xổm xuống, nhéo khuôn mặt mềm như bông của tiểu gia hỏa, cười nhạo: "Còn ngại rơi không đủ đau?" Diệp Tang mặc kệ, bé lắc cánh tay của đối phương, "Tang Tang không có việc gì, oa oa mang em đi chơi được không a ~" Thiếu niên liếc một đám nhóc quậy ở nơi đó đang nhảy tới nhảy lui, khóe miệng run rẩy, lại rũ mắt nhìn đứa em gái như con chim cánh cụt của mình. Sợ là chưa kịp chơi, đã bị một đám người xông lại như đạn pháo. Đứng đều đứng không vững. Hoắc Thần Du bình tĩnh nắm cổ áo của tiểu gia hỏa, đem người dắt đến một chỗ tương đối an tĩnh, nhìn cô nhóc nghiêng đầu nhìn khắp nơi, váy nhỏ hồng nhạt, trên đỉnh đầu mang theo lỗ tai tuần lộc, túi nhỏ đeo một bên lắc tới lắc lui quả thực làm mấy vị phụ huynh ở bên cạnh đều muốn hét lên đáng yêu muốn chết. "Người bên cạnh là anh trai của cô bé kia sao? A a nhan sắc giá trị cũng quá cao." "A a a em gái thật ngoan, lại nhìn thằng em trai đang lau nước mũi ở bên cạnh của tôi, tôi yên lặng cầm lấy dép lê." "Tụi nó còn bé như vậy, cha mẹ sao có thể yên tâm để tụi nó ra ngoài?" "Khả năng là anh trai biết chăm em gái? Chỉ là nhìn chắc cũng lớn khoảng mười mấy tuổi thôi." Mấy đứa nhóc tầm mười mấy tuổi tới công viên giải trí đều chạy loạn khắp nơi, nơi nào trầm ổn giống Hoắc Thần Du như vậy, còn biết trông nom em gái. Tiểu gia hỏa bĩu môi, mắt trông mong nói: "Tang Tang cũng muốn chơi ~" "Em không muốn." "Em muốn ~" Hoắc Thần Du mặt vô biểu tình nắm tay bé, nhàn nhạt nói: "Trừ bỏ cái này, em có thể chơi cái khác." Diệp Tang nhìn khắp nơi một chút, ánh mắt sáng lên chỉ vào quán đồ ngọt cách đó không xa, nãi thanh nãi khí nói: "Muốn cái kia!" "Còn có cái này." Hoắc Thần Du nhìn theo vị trí mà bé. À, kem ly. Ừm, kẹo bông gòn. "Em muốn em muốn ~ Tang Tang muốn!" Tiểu gia hỏa gắt gao túm lấy cậu, "Ba ba nói rằng, người lớn không thể nói không giữ lời, bằng không chính là vương bát đản ~" Hoắc Thần Du khẽ thở dài một cái, lần đầu tiên cảm nhận được tâm tình tệ của Hoắc Nghiêu khi chăm trẻ. Là cậu hiểu lầm tiện nghi cha kia. Có thể chăm tiểu gia hỏa này lâu như vậy mà không đánh chết nó. Tuyệt đối là chân ái. Tiểu thiếu niên ngồi xổm xuống vươn một ngón tay chống lại cái trán của bé, nhướng mày cười: "Kẹo bông gòn cùng kem ly đều muốn?" Tiểu gia hỏa mắt trông mong gật đầu: "Dạ dạ!!" Hoắc Thần Du mỉm cười, "Em gái không chỉ lớn lên đẹp" Dừng một chút, cậu nói: "Mà mơ cũng rất đẹp." Mắt mèo của Diệp Tang dần dần che phủ bằng một tầng hơi nước, chỉ vào ca ca nhà mình, khuôn mặt nhỏ phồng lên nhìn rất đáng thương, "Ngươi, ngươi nhục mạ ta." Hoắc Thần Du: "......" "A a a, con bé khóc con bé khóc, liền khóc cũng đáng yêu như vậy sao?" "Bảo bối là ăn đáng yêu lớn lên sao?" "Tới tới tới đừng khóc, mẹ yêu con! Còn không phải là kem ly sao? Cô giúp con trả tiền! Mau nhào vào trong lòng ngực cô." Nghe một đám bà cô ở chung quanh nóng lòng muốn đi lên, khóe môi của tiểu thiếu niên giật giật, vì phòng ngừa con ngốc này thật bị người ta dùng kem ly lừa đi, vẫn là tự cậu đi mua một cái. Kết quả Hoắc Thần Du bên này còn không kịp trả tiền, tiểu gia hỏa này đã giật lấy kem ly, gấp không chờ nổi mà mở miệng nhỏ cắn một ngụm to. Giây tiếp theo. "Ô." Tiếng khóc nức nở nháy mắt vang lên, Hoắc Thần Du tay run lên, nhanh chóng xoay đầu, liền nhìn thấy Diệp Tang nước mắt lưng tròng nhìn cậu, mở to miệng đang ăn kem ly không hé răng. "Làm sao vậy?" Giữa mày của cậu giật giật. "Ô..." Tiểu gia hỏa mồm miệng không rõ che lại cái miệng nhỏ, nước mắt lăn xuống, "Tang, Tang Tang bập bẹ bị, bị đông lạnh hỏng rồi." Hoắc Thần Du: "......"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương