Tôi Chọc Cậu Sao

Chương 9



“Woa, vừa đúng thứ sáu, mình nhất định sẽ đi.”

“Đúng vậy, đúng vây, làm đề thi nữa tớ sẽ học máu mất! Ha ha ha.”

Ngũ Ấu Lâm sắp sinh nhật, duyên với người xung quanh của cô rất rốt, mọi người có ý định tụ làm một buổi tiệc, hơn nữa thành tích thi giữa kỳ của lớp một không tồi, tâm thái cũng hơi buông lỏng.

Ngũ Ấu Lâm viết lại địa chỉ và thời gian trên bảng đen, là một khách sạn khá tốt cạnh trường học, mọi người trong lớp đều bày tỏ đã nhớ kỹ, nhất định sẽ đi.

Lớp học có người tổ chức sinh nhật mời khách là chuyện bình thường, nhưng Trương Lê rất ít khi tham gia, thứ nhất là vì tính cách của cậu khá cô độc, thứ hai cậu nổi tiếng keo kiệt, nghèo kiết cổ hủ cả trường đều biết, vì vậy cậu mắt điếc tai ngơ vùi đầu vào làm đề thi.

“Này.”

Có người gõ lên bàn cậu, Trương Lê ngẩng đầu, đối diện với một khuôn mặt tươi cười thanh tú động lòng người: “Ngày mai là thứ sáu, sinh nhật của tớ, cậu có tới không?”

Trước đây từng có một bạn nữ mời cậu tham gia tiệc sinh nhật, trong đầu Trương Lê nhảy ra những lời từng được nghe, cậu cau mày, nghiêm túc từ chối: “Tớ không đi.”

Ngũ Ấu Lâm quen với Lý Hàng từ trước, nhưng học kỳ hai lớp 11 cô mới được phân đến lớp một, không có quan hệ gì với Trương Lê. Trương Lê cảm thấy cô mời xuất phát từ phép lịch sự, nhưng Ngũ Ấu Lâm nghe xong lại híp mắt, nở nụ cười u ám nói: “Thứ sáu, khách sạn Hồng Phúc, cậu đừng quên.”

Con gái đều nguy hiểm như vậy sao…

Ngũ Ấu Lâm đi rồi Lý Hàng mới sáp đến, trước tiên nhìn chằm chằm Trương Lê một lúc, sau đó nói: “Cậu còn rất chọc người yêu thích ha.”

Trương Lê cau mày: “Tôi không muốn đi.”

Lý Hàng: “Vậy cậu nói lại lần nữa trước mặt Ngũ Ấu Lâm thử xem?”

Trên mặt Trương Lê lộ ra biểu cảm phiền muộn, vì sao lại muốn làm khó một người đọc sách khó khăn chứ, đối với phụ nữ, bất luận là mẹ cậu, bà nội cậu hay là bạn học của cậu, Trương Lê đều có cảm giác bất lực giống như trúng độc.

Lý Hàng hiểu được, lại nhớ tới chuyện phiền não gần đây, hắn úp người xuống bàn, vểnh mông nhẹ nhàng meo meo hỏi: “Cậu có không? Ừm, cậu biết mà, đối tượng thầm mến gì gì đó.”

Trương Lê mặt lạnh: “Lúc vừa nãy anh uống sữa rót từ tai, mũi hay cổ họng rót vào?”

Trình độ nói móc người của con nghé này sao càng ngày càng lợi hại thế nhỉ, Lý Hàng nghĩ mà chết lặng, Lưu Dương biểu hiện kỳ quái như vậy có thể là thiếu khuyết tình thương của cha nha.

Lý Hàng rất hiểu Lưu Dương, thằng nhóc này không phải là người an phận, tục ngữ nói lên ba trông trẻ lên bảy trông già*, lúc nhỏ trêu mèo chọc chó, bứt hoa nhỏ cỏ, trưởng thành vẫn là cái đức hạnh đó.

*ý nói trẻ em khi lên ba tuổi quan sát tính cách và hành động có thể thấy được lúc lớn, lên bảy tuổi có thể thấy được hình ảnh khi về già.

Cho tới bây giờ nghĩ đến cái gì là làm cái đó, không suy nghĩ đến mục đích, cũng chưa bao giờ băn khoăn hậu quả, càng không xác định được phải trái đúng sai, Lưu Dương không phải người thông minh, thậm chí ở phương diện nào đó còn có thể nói là trì độn, với trình độ này bảo đảm hắn sẽ không trở thành một tên đại gian đại ác, có điều mặt trái chính là hắn không thể khống chế được tính xấu của mình.

Lý Hàng có thể ngửi ra vấn đề là vì kinh nghiệm cá nhân của hắn phong phú, còn Lưu Dương không có ý nghĩ này, hắn chỉ dựa vào bản năng để làm việc, cho nên khi gặp người đáng ghét hắn sẽ không bỏ qua và hung ác ghét lại, gặp được người thuận mắt cũng sẽ tự giác thu lại nanh vuốt.

Song tất cả đều bị biểu hiện ngang ngược hung dữ của hắn che mất, người không tỉ mỉ khó có thể nhận ra được.

Trương Lê không phải chỉ giám sát Lưu Dương chép bài khoá một lần, loại hình thức ở chung này còn kéo dài hết nửa học kỳ sau của lớp mười một, đến khi lên lớp mười hai đã phát triển thành một hệ thống hoàn thiện.

Không khí học tập của sáu lớp khác nhau quá lớn, đến giữa trưa cơ bản chỉ còn hai người Trương Lê với Lưu Dương ở trong phòng học, ngày nắng, một hộp kem tươi một chai nước lọc, học sinh chép sách dưới bảng đen, học bá nghèo khó trầm mê học tập không thể thoát ra được.

Tương đối hài hoà.

“Tao chép xong rồi.”

Trương Lê không để ý tới hắn, Lưu Dương đóng nắp bút lại, thả lỏng cơ thể xúc một miếng kem tươi, hắn nhìn Trương Lê làm xong một đề trong quyển vật lý tổng hợp, chậm rãi so đáp án, thỉnh thoảng nhíu mày, hơi bực bội vạch một đường chéo.

“Này —“

Lưu Dương túm lấy bài thi của Trương Lê, để lại dấu năm ngón tay cùng vị kem tươi ô mai ngọt ngào, Trương Lê nói: “Cậu thật phiền.”

Lưu Dương xì xụp hút phần kem tươi bị chảy, làm như không nghe thấy, hắn mở đáp án tham khảo ra: “Tao sửa giúp mày, sửa nhanh chút, tao sắp chết đói rồi.”

Trương Lê liếc mắt nhìn Lưu Dương, xong lại nhìn đồng hồ treo trong phòng học: “Giờ này căn tin chỉ còn bánh bao thôi.”

Lưu Dương đáp: “Thì đi ra ngoài ăn chứ sao.”

Trương Lê suy nghĩ một chút rồi từ chối: “Tiền sinh hoạt tuần này của tôi không còn nhiều, không đi.”

Chuyện tiền sinh hoạt Trương Lê luôn tính toán rất rõ ràng, rất ít khi chi vượt kế hoạch, tháng này đã là ngoại lệ.

Đây là lần đầu tiên Lưu Dương nghe Trương Lê nhắc đến tiền sinh hoạt, hắn không hề có khái niệm gì đối với thứ này, nhưng cũng lờ mờ hiểu được, Trương Lê được ông nội nuôi lớn, lão nhân gia là lính đi kháng chiến, mặc dù có trợ cấp, nhưng tuổi đã cao không kiếm được tiền, sinh hoạt của hai ông cháu không hề dư dả, có thể nói là nghèo nàn.

Trương Lê cũng chưa từng che giấu, thậm chí còn đàng hoàng keo kiệt.

Ở tình cảnh này, dù cho có vầng sáng học bá, nhưng vẫn có người không thích Trương Lê, có thể rất ít người như vậy, nhưng lần đầu tiên thể hiện thiện ý đã bị đem ra làm trò cười, cậu liền nhanh chóng điều chỉnh lại kiên trì làm một người ham mê học tập, một con mọt sách quái gở.

Trong bầu không khí ngượng ngùng, Lưu Dương nhíu mày, hơn hơn nửa ngày mới thốt ra được một câu: “Tao mời mày.”

Trương Lê gật đầu: “Tôi ăn gà xào không thêm cà rốt.”

Lưu Dương ngẩn người, bài diễn văn giảng giải đã được chuẩn bị tốt nay lại bị nhét trở về trong bụng, có chút vui vẻ, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác cáu kỉnh, biểu cảm trên mặt hắn uất ức kỳ dị, cảm giác bản thân thay vì nhìn tên học bá lầm lì chính trực khom lưng vì năm đấu gạo nay lại đi ôm hũ gạo dâng lên cho nó.

Trương Lê giục hắn: “Nhanh lên đi, buổi chiều còn có tiết.”

Lưu Dương đen mặt, bộ dạng vô cùng không vui dựa vào ghế: “Tao không đi.”

Trương Lê hỏi lại: “Cậu không đói bụng sao?”

Nói thật là tao rất đói, nhưng tao lại không thích dáng vẻ đương nhiên ăn cơm tao mua của mày, cảm giác này không đúng, rất không đúng, bực bội không có chỗ xả làm cho vẻ mặt của Lưu Dương càng ngày càng thối.

Trương Lê không hiểu được nội tâm của hắn, nếu như cậu biết chắc chắn sẽ cảm thán, cậu với anh cậu thực sự giống nhau, quá nhiều drama, cho nên cậu chỉ nói: “Vậy thôi không đi nữa.” Sau đó đứng dậy chuẩn bị tới căn tin mua bánh bao.

“Ngồi chờ.”

Lưu Dương nhanh hơn một bước, đột nhiên bật dây từ trên ghế, trề môi, vẻ mặt mất hứng cầm theo cặp sách hùng hục chạy đi.

Trương Lê ngồi chờ trong phòng học cảm thấy ngột ngạt nên ra ngoài tản bộ dọc theo hành lang, ánh mắt lướt đến bóng người đứng dưới gốc đại thụ, người nọ làm thủ hiệu, muốn gọi cậu xuống dưới.

Tống Đông Đông? Trương Lê không hề nghĩ tới người này, nhận thức cũng chỉ dừng lại ở sự ưu tú, hào hoa phong nhã, rõ ràng thuộc tầng lớp trên.

Cậu đi tới dưới cây đại thụ, đối phương vô cùng lịch sự, tuy học chung một lớp nhưng hai người không gặp nhau nhiều, lạ lùng là cuộc trò chuyện giết thời gian này lại không hề lúng túng, đối phương rất giỏi câu thông, chọn lọc từ ngữ cũng hài hước.

Nhưng tất cả đều khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.

Kinh nghiệm tuổi thơ đã giúp Trương Lê nhạy bén nhận ra mục đích bị che dấu trong cuộc trò chuyện, chờ Tống Đông Đông kết thúc một đề tài cậu mới thẳng thắn hỏi: “Hình như cậu rất muốn tôi kể chuyện liên quan đến Lưu Dương.”

Tống Đông Đông giật mình, khoé miệng nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng: “Tôi đã nói rồi, tôi rất thích mấy con pet hung dữ.”

Nhận được câu trả lời lạc quẻ, Trương Lê khẽ nhíu mày, không muốn trò chuyện thêm, đúng lúc này tên gia hỏa nào đó hùng hổ ôm cặp sách chạy tới, cậu nghiêng đầu nói: “Được rồi, tôi muốn đi ăn cơm.”

Tống Đông Đông vẫy tay, rất hiểu lòng người kết thúc cuộc nói chuyện, quay người rời đi.

Trương Lê đứng tại chỗ chờ Lưu Dương chạy tới, sắc mặt đối phương thối vô cùng, khung cảnh như có nhạc nền kèm theo, Lưu Dương đổi vẻ mặt kiêu ngạo, vừa dữ tợn vừa ngang ngược nói: “Tao mua được rồi.”

Biểu cảm giống hệt như lần đầu tiên bị cậu đánh.
Chương trước Chương tiếp
Loading...