Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 65: Người bất nhân, chớ trách ta bất nghĩa



Nơi có áp bức sẽ có đấu tranh, câu nói này đặt ở đâu cũng vô cùng chí lý.

Dưới sự quản lý của Sa Nguyên Đông, những ai ở Vĩnh Lạc phường bị áp bức đến cùng cực? Dĩ nhiên là những thương nhân.

Thương nhân trục lợi, tiền là tất cả đối với bọn họ, cướp đi tiền tài của họ sẽ như giết đi cha mẹ của họ vậy, hiện giờ Sa Nguyên Đông chính là đang diệt cả nhà họ.

Sa Nguyên Đông dẫn dắt không quá một trăm thuộc hạ, những người này vẫn luôn đi theo Sa Phi Ưng, được chỉ dạy võ kỹ, bảo vệ đường viện.

Những người này trước kia vốn chẳng có quyền lợi thực sự, tuy tiền lương tháng cao hơn bang chúng thuộc hạ của các đại đầu mục, nhưng lại không có những khoản thu nhập ngoài lề nhiều như bây giờ.

Hơn nữa tiền lương tháng của họ so với của những đệ tử chiến đường xông pha chém giết khi có bang chiến cũng kém rất nhiều, mỗi tháng nhiều nhất cũng chỉ có hai lượng bạc mà thôi.

Vì vậy những người này sau khi được điều đến làm thuộc hạ của Sa Nguyên Đông, liền bắt đầu đi vơ vét không hề biết kiềm chế, thủ đoạn tàn ác khiến những kẻ giảo quyệt của Phi Ưng bang đều toát mồ hôi.

Bọn họ là người chính thức của bang chủ, gan cũng lớn hơn những bang chúng khác, hoàn toàn không xem sự trừng phạt của bang vào mắt, hơn nữa sau khi Sa Nguyên Đông công khai bảo vệ chúng một lần, đám người này càng ngông cuồng hơn.

Tửu lâu Đông Thăng ở Vĩnh Lạc phường có thể được xếp trong hàng mười tửu lâu đứng đầu trong cả trăm tửu lâu ở Thường Ninh phủ, ông chủ Phương ở đó bị bọn chúng vơ vét hung dữ nhất.

Thường ngày tửu lâu Đông Thăng tiếp đãi các quý nhân quan to, thương nhân giàu có, mỗi món ăn đều là thứ quý, rượu cũng là rượu ngon đời Trần có giá mười lượng một vò, nơi như vậy từ đầu đã bị thuộc hạ của Sa Nguyên Đông nhìn chăm chăm như hổ đói.

Ban đầu bọn họ chỉ đến Đông Thăng ăn uống miễn phí, mỗi món ăn và rượu uống đều là của quý hiếm, tính tổng đều đến hơn cả trăm lượng bạc.

Hỏi chúng lấy tiền thì chúng lại lẽ thẳng khí hùng nói:

- Mấy huynh đệ ta ăn một bữa cơm của ngươi là cho ngươi thể diện, vậy mà còn dám đòi tiền sao?

Ăn cơm không trả tiền đã đành, bọn chúng còn ở trong tửu lầu uống rượu chơi oẳn tù tì, khiến cho sự trang nhã được bài trí nơi đây trở thành bẩn thỉu xấu xa, những người khách khác nhìn liền cảm thấy không vui, điều này làm cho lượng khách ở đây ít đi nhiều, làm ăn không tốt được bằng một nửa như trước.

Ông chủ Phương tức giận, liền cùng một số thương nhân khác cũng bị đám bang chúng này ức hiếp báo lên Sa Nguyên Đông, không ngờ liền bị một bạt tai đánh cho quay về, hôm sau khi đám bang chúng này đến, liền chuyển từ việc ăn uống miễn phí thành trực tiếp tống tiền!

Gắp lấy một con gián rồi bảo là lấy ra từ thức ăn, buộc ông chủ Phương phải đền một nghìn lượng bạc, nếu không sẽ phá nát tiệm ông.

Ông chủ Phương cắn răng giao tiền ra, hôm sau chúng lại đến, ăn uống no sau xong lại gắp ra thêm con gián tiếp tục tống tiền, làm vài lần như thế, ông chủ Phương thật sự chịu không nổi, cứ tiếp tục như vậy, tửu lâu Đông Thăng của ông có thể hoàn toàn đóng cửa!

Người ta khi bị dồn đến cùng thì chuyện gì cũng làm được, huống hồ những thương nhân coi trọng hòa khí làm ăn cũng không phải hàng dễ cam chịu.

Sau một tháng, nhìn thấy bảng kê tửu lâu lỗ hơn mấy vạn lượng bạc, danh tiếng cũng hoàn toàn xấu đi, cuối cùng ông chủ Phương mới hạ quyết tâm.

Thuộc hạ của Sa Nguyên Đông ngươi muốn ép chết ta, vậy ta cũng sẽ khiến ngươi khó sống! Cùng lắm thì cá chết lưới rách!

Thế là đêm hôm đó, ông chủ Phương họp cùng hơn mười ông chủ khác cũng bị thuộc hạ Sa Nguyên Đông hại cho khổ nói không nên lời để nói ra kế hoạch của mình.

- Các vị, tình hình của Vĩnh Lạc phường hiện giờ mọi người cũng biết cả, Sa Nguyên Đông này rõ ràng chẳng để cho chúng ta đường sống nào, cứ ngồi chờ chết như vậy, chúng ta hoặc là sẽ phải bán lại gia sản, rời khỏi Vĩnh Lạc phường, hoặc là đợi bị tống tiền cạn kiệt hết!

Ông chủ Phương cắn răng nói.

Trong đó có một người thở dài nói:

- Lúc trước khi Tô lão đại còn ở đây, chúng ta còn tưởng cậu ta thu liền thuế cao, nhưng người ta biết quản lý thuộc hạ.

- Sa Nguyên Đông này thì hay rồi, không phân rõ trắng đen, đúng sai, Vĩnh Lạc phường này sớm muộn cũng hủy trong tay hắn!

Nghe thấy những người này nhắc đến Tô Tín, liền có người nói thêm vào:

- Đúng đó, trước kia Tô lão đại còn ở đây, trên đường không có kẻ làm loạn nào, dù có là lão Hoàng và lão Lý thuộc hạ của Tô lão đại thì người ta cũng chưa từng lấy tiền chúng ta bao giờ.

- Hay là chúng ta hợp sức cùng đến Phi Ưng bang kháng nghị, mời Tô lão đại về, mọi người thấy sao?

Ông chủ Phương cười lạnh:

- Ông ngớ ngẩn đấy à? Tô Tín vì sao rời khỏi đây các ông còn không biết sao? Chuyện này liên quan đến tranh quyền đoạt lợi bên trong Phi Ưng bang đấy, chuyện này các ông tham dự vào được sao?

- Các ông dám đến tổng đường Phi Ưng bang nói lời thừa thãi, đến lúc đó các ông không chỉ mất tiền mà còn có thể mất cả mạng đấy!

- Vậy ông chủ Phương nói xem phải làm sao? Ông gọi chúng ta đến đây chắc chắn là đã có kế hoạch, ông đừng vòng vo nữa.

- Được, vậy tôi cũng không nhiều lời nữa, kế hoạch của ta rất đơn giản, Sa Nguyên Đông hắn đã bất nhân, vậy cũng đừng trách ta bất nghĩa! Hắn không để đường sống cho chúng ta, chúng ta sẽ khiến hắn không ở nổi tại Vĩnh Lạc phường này nữa!

Sắc mặt ông chủ Phương tối sầm lạnh lùng:

- Trước kia khi Thanh Trúc bang còn quản lý Vĩnh Lạc phường, phó bang chủ Trần Hồng là khách quen của tửu lâu Đông Thăng, ta và ông ấy còn nói được vài câu với nhau.

- Nếu các ông đồng ý với kế hoạch của ta, vậy chúng ta hùn lại một món tiền đến tìm phó bang chủ Trần, để Thanh Trúc bang công đánh Vĩnh Lạc phường, chúng ta nội ứng ngoại hợp, cùng đuổi Phi Ưng bang ra khỏi đây!

Các thương nhân bỗng bị kế hoạch của ông chủ Phương làm giật mình.

Bọn họ đều là thương nhân, thường ngày thủ đoạn của bọn họ cũng khá nhiều, nhưng loại chuyện đánh đánh giết giết này thật sự bọn họ không thể tiếp nhận được.

Có người ngập ngừng nói:

- Nhưng chuyện này có ích gì? Dù ông có mời được Thanh Trúc bang ra tay, nhưng trước kia Thanh Trúc bang từng bị Phi Ưng bang đánh bại, giờ họ đánh lại nổi Phi Ưng bang sao?

Ông chủ Phương nói:

- Các ông đừng quên, trước kia Phi Ưng bang có thể đánh chiếm được Vĩnh Lạc phường đều là nhờ cả vào Tô Tín, giết Đới Xung là cậu ta, đánh chiếm Vĩnh Lạc phường cũng là cậu ta.

- Nhưng giờ Tô Tín đã bị Phi Ưng bang đoạt thế lực và quyền lợi, Vĩnh Lạc phường không có Tô Tín, các ông còn sợ gì chứ?

Vài người suy nghĩ, kế hoạch của ông chủ Phương đúng là có thể thực hiện.

Bọn họ cũng là bị Sa Nguyên Đông bức ép quá, tuy biết kế hoạch này có sự rủi ro cao, nhưng bọn họ cũng đều gật đầu đồng ý.

Những thương nhân này làm ăn khá lớn, trong tay ít ra cũng có được mấy mươi vạn lượng tiền vốn, vài người cắn răng chấp nhập bỏ ra ba mươi vạn để giao cho ông chủ Phương, để ông ta giao lên cho Thanh Trúc bang.

Thanh Trúc bang, Trần Hồng nhận được tin này liền vui mừng, lập tức tìm Mã Thanh Nguyên bàn bạc.

- Ha ha ha! Phi Ưng bang lần này đúng là tự hủy thành trì, tự tìm cái chết, chuyện này không trách chúng ta được!

Trần Hồng cười lớn, tâm tình vô cùng sảng khoái.

Lần trước bọn họ tuy thành công khống chế được bang chủ Ngụy Phong, nhưng đáng tiếc Vĩnh Lạc phường đã bị Phi Ưng bang đoạt đi, điều này khiến bọn họ nảy sinh cảm giác nguy hiểm.

Dù họ có thành bang chủ thật nhưng không có địa bàn thì có ích gì?

Vì vậy sau khi khống chế được Ngụy Phong, bọn họ liền tạm buông ý nghĩ tranh quyền đoạt lợi xuống, dốc sức phát triển Thanh Trúc bang.

Đáng tiếc chuyện này không phải một hai ngày là có thể thấy được hiệu quả, nhưng không ngờ hôm nay Vĩnh Lạc phường lại mang đến tin tốt như vậy.

Mã Nguyên Thanh nghi ngờ nói:

- Bên trong chuyện này có gian trá gì chăng? Ngộ nhỡ chúng ta tấn công Vĩnh Lạc phường, còn người Phi Ưng bang đã mai phục sẵn rồi thì sao?

Trần Hồng trong lòng đã có liệu trước nói:

- Yên tâm đi, chắc chắn là thật, tình hình Vĩnh Lạc phường bên đó ta biết rõ mồn một, giống y hệt với lời ông chủ Phương nói.

- Ông có quân cờ ở Vĩnh Lạc phường sao?

Mã Thanh Nguyên sực tỉnh ngộ.

Trần Hồng đắc ý gật đầu:

- Dù gì Thanh Trúc bang chúng ta cũng quản lý Vĩnh Lạc phường mấy mươi năm, Phi Ưng bang ở đó có thể dễ dàng ăn hết được sao? Lần này ta sẽ khiến chúng phải nôn ra hết!

Phi Ưng bang không có Tô Tín, Trần Hồng chẳng coi nó ra gì.

Lúc trước uy thế của Tô Tín khi giết Lý Trung Hòa trên lôi đài bọn họ cũng thấy được, một mình Tô Tín cũng đánh được tất cả các đại đầu mục của Phi Ưng bang.

Nhưng giờ Phi Ưng bang tự hại chính mình, đoạt quyền lợi của Tô Tín, người có lực chiến mạnh nhất trong bang, khiến hắn lui về Khoái Hoạt Lâm dưỡng lão, đây chính là cơ hội vùng lên lại của Thanh Trúc bang!

Sau khi bàn bạc với ông chủ Phương xong, Trần Hồng quyết định tối hôm nay sẽ ra tay.

Như câu đêm dài lắm mộng, bọn họ cài thám tử vào hàng thuộc hạ của Phi Ưng bang, vậy nên hẳn là trong Thanh Trúc bang bọn họ cũng có người của Phi Ưng bang? Vì vậy kế hoạch không thể tiết lộ, cần thực hiện ngay.

Sau khi ông chủ Phương trở về Vĩnh Lạc phường, liền gọi những thương nhân khác đến, để mọi người mang theo người trông coi sổ sách đáng tin đến cùng.

Những người ông ta gọi đến tất nhiên không phải để đi chiến đấu với Phi Ưng bang, bọn họ không có gan này, chuyện bọn họ làm đó là phóng hỏa đốt đường viện.

Cái gọi là mượn gió bẻ măng, chỉ cần họ đốt đường viện, khi Phi Ưng bang còn đang dập lửa, người Thanh Trúc bang nhìn thấy lửa liền sẽ ra tay, nhân loạn lạc mà đoạt mạng!

Nửa đêm, ông chủ Phương mang theo vài người lo việc sổ sách trung thành đáng tin mang theo dầu lửa đến đường viện Vĩnh Lạc phường.

Truyền công đường và đường viện Vĩnh Lạc phường kề bên nhau, vừa hay có thể tiết kiệm thời gian cho bọn họ.

Đêm khuya yên tĩnh, các tiệm xung quanh đều đã đóng cửa, trên đường chẳng có lấy một ngọn đèn nào.

Thì ra Vĩnh Lạc phường về khuya cũng có nhiều thanh lâu và tửu lâu mở, tuy không náo nhiệt như Khoái Hoạt Lâm, nhưng cuộc sống về đên cũng rất phong phú.

Nhưng từ sau khi Sa Nguyên Đông đến, lưu manh trộm cắp đều xuất hiện trên đường, tâm tình khách bị ảnh hưởng và đều sợ không an toàn nên thà đi xa một chút đến Khoái Hoạt Lâm chứ không đến Vĩnh Lạc phường nữa.

Không làm ăn ra, mọi người đều sẽ sớm đóng cửa, điều này cũng tiện cho bọn người ông chủ Phương.

Ông chủ Phương vốn cho rằng đường viện chắc chắn có người đứng gác, nhưng không ngờ đến xem thì chẳng có lấy một người, điều này khiến kế điệu hổ li sơn chẳng cần dùng đến nữa.

Thật ra đường viện vốn có người canh gác, nhưng Sa Nguyên Đông quản thuộc hạ không nghiêm, nửa đêm thì ai bằng lòng đứng ở đây cho lạnh người chứ? Vì vậy chỉ cần đoán chừng Sa Nguyên Đông đã ngủ thì họ cũng tìm một nơi để ngủ lén luôn, điều này cũng vừa hay là cơ hội của bọn người ông chủ Phương.
Chương trước Chương tiếp
Loading...