Tôi Đã Nghe Thấy Thanh Âm Của Hạnh Phúc

Chương 10: Âm thanh của hạnh phúc(END.)



Edit : Hiên Vũ

Lần đầu tiên của hai người kết thúc trong ánh nắng ban mai.

Bởi vì tối hôm qua da thịt thân thiết, lần đầu tiên Miêu Miêu không làm bữa sáng cho Trần Tử, ngủ đến 12h trưa mới yếu ớt ỉnh lại.

“!” Mạnh mẽ từ trên giường ngồi dậy, cũng không quan tâm toàn thân khó chịu, xỏ giầy chạy đến phòng khách. Quả nhiên, Trần Tử không có ở đây.

“ Đi làm sao?” Đối mặt với phòng khách trống trải, trong lòng Miêu Miêu có chút áy náy, cũng có chút cô đơn.

Không làm đồ ăn sáng cho Trần Tử, khiến Miêu Miêu rất áy náy, nhưng thức dậy không nhìn thấy Trần Tử, trong lòng càng cô đơn. Vốn là muốn hai người từ từ tỉnh lại trong ánh nắng, nhìn nhau cười. Sau đó cùng nhau ăn sáng, tiễn Trần Tử ra cửa đi làm…

“ Aizz…” Trước mắt cũng 12h rồi, cười cái gì mà cười hả!

Cúi đầu lại từ từ trở về phòng, cả người rúc vào trong chăn, để cho xoang mũi tràn ngập mùi của Trần Tử. Miêu Miêu bắt đầu suy nghĩ lung tung…

Nếu như ban đầu có thể dung hợp thân thể với Bạch Ngạo Tình, như vậy mình sẽ biến thành nữ sinh, sau đó cùng Trần Tử gặp nhau, thân nhau, yêu nhau, a… Thật là tốt biết bao a!

Nhưng thực tế thì, bản thân lấy trạng thái linh hồn gặp Trần Tử, mặc dù cuối cùng cũng mến nhau yêu nhau, nhưng không có tiện như nữ sinh a.

Lấy tay gõ đầu óc của mình, Miêu Miêu từ trong chăn nhô đầu ra.

“ Thái Miêu Nhi! Phải biết đủ!” Chu cái miệng nhỏ nhắn nhắc nhở chính mình.

Nếu như Trần Tử thấy một màn này, nhất định lại sẽ cười đến chổng vó lên trời.

Ngủ cũng ngủ không nổi nữa, Miêu Miêu nghĩ phải làm chút gì đó, nhưng cả người ê ẩm, có thể làm cái gì chứ? Thiếu một ngày làm việc nhà, Trần Tử sẽ không trách mình chứ.

Vừa muốn lười biếng, vừa nói thầm trong lòng, nhận được cưng chiều của Trần Tử, mình càng lúc càng lười, ngay cả việc nhà cũng không làm: “ Lười biếng nữa sau này Trần Tử sẽ không cần ngươi đâu! ”o>_

Biết rõ Trần Tử sẽ không phải là không cần mình, Miêu Miêu vui vẻ tự nói với mình như vậy.

Đừng hỏi cậu tại sao biết Trần Tử nhất định sẽ không vứt bỏ mình, cậu chỉ cảm giác như vậy. Chỉ cần ở cùng Trần Tử, sẽ từ đáy lòng sinh ra một loại cảm giác an toàn và thoải mái. Cảm thấy chỉ cần nơi nào có Trần Tử, mình sẽ không bị tổn thưởng, Trần Tử sẽ không làm hại mình.

Nếu ở nhà cũng không còn chuyện gì làm, nếu không, đi tìm ông Trương được rồi. Nếu như cậu nhớ không lầm, chỗ ông Trương có văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên). Hôm nay, cậu muốn bộc lộ tài năng cho ông Trương coi, cậu sẽ vẽ tranh.  O(∩_∩)O

“ Tiểu Miêu Miêu, đã lâu không gặp cháu.” Vừa đến trước phòng bảo vệ, đã thấy Trương cười ha ha.

“ Ông Trương, hôm nay sao vui vẻ như vậy?”

“ Con trai ta a, hồi âm cho ta.”

Con trai của ông Trương, nghe nói bề ngoài giống Trần Tử, đóng ở biên cương, một năm cũng không thể về một lần. Lúc rảnh rồi liền viết thư liên lạc với người nhà.

Tiếc là ông Trương không biết dùng bút bi, cho nên mỗi lần viết thư cho con trao, đều dùng bút lông viết. Chính vì như vậy, trong phòng bảo vệ, giấy và bút mực không thể thiếu.

“ Ông Trương, có thể cho cháu mượn mấy tờ giấy không?”

“ Đều ở trong tủ treo quần áo, tự mình đi lấy nhé! Sao vậy, hôm nay lại cãi nhau với Trần Tử?”

Lần trước hỏi mượn giấy và bút mực của ông Trương cũng vì chiến tranh lạnh với Trần Tử, cần dùng thư để giải thích với anh ấy. Nhớ tới điều này, mặt Miêu Miêu liền đỏ lên, ngượng ngùng nói:

“ Không có, sợ nhàn rỗi quá, vẽ tranh thôi ạ.”

“ Ôi! Tiểu Miêu Miêu còn có thể vẽ quốc hoạ?” Lão Trương rất ngạc nhiên. Hiện tại trẻ con rảnh rỗi chỉ biết chơi game lên internet, rất ít người thích chơi đùa những đồ này.

Lần trước thấy chàng trai này viết chữ tốt, đã rất ngạc nhiên, hiện tại thằng nhóc này còn biết vẽ tranh?

“ Biết một chút vẽ vời…” Trước kia ở Họa Ảnh các, ít nhiều gì cũng có học qua.

“ Tốt tốt tốt, người trẻ tuổi biết chút mực nước luôn là tốt!” Sau khi lấy giấy Tuyên Thành cho Miêu Miêu, lão Trương ngồi trở lại cửa, móc ra máy ghi âm con trai mua cho lúc trước, phát ra âm thanh của cháu trai và con trai.

“ Ông Trương, đây là cái gì?” Thấy ông từ trong tủ treo quần áo lấy ra một cái hộp không lớn không nhỏ, sau đó từ trong phong thư lấy ra một cái hộp nhỏ dẹt dẹt cho vào, sau đó bên trong lại truyền ra tiếng.

Cũng đừng trách Miêu Miêu không biết máy ghi âm, hiện tại là thời đại công nghệ cao, máy ghi âm gì đó đã dần dần bị loại bỏ, thay vào đó là các loại bút ghi âm điện thoại di động mp4. Hơn nữa trong nhà Trần Tử không có vật này, tất nhiên Miêu Miêu không biết.

“ Cái này a, gọi là máy ghi âm, bỏ băng từ vào có thể nghe âm thanh.” Nói xong lại từ trong ngăn kéo lấy ra một cái thiết bị cầm tay (PDA) lắp pin đưa cho Miêu Miêu.

“Cái này chính là máy ghi âm nhỏ, không có pin không dùng được, cho nên dùng để phát.” Nhét thiết bị cầm tay vào trong tay Miêu Miêu, hơn nữa dạy cậu sử dụng như thế nào.

“ Chính là như vậy, trở về tìm pin lắp vào thì có thể dùng.” Nói xong lại lục tung tìm băng từ tới: “ Cái này chưa dùng qua, lấy về dùng đi.”

Những đồ này đều là bạn già trước kia mua, nói là thu chút âm thanh liên hoan trên TV, đến đâu trẻ con cũng có thể nghe. Hiện tại bạn già mất, con trai lại đóng ở biên cương, những đồ này, liền bỏ không. Hiếm thấy Miêu Miêu thích thứ gì, vậy thì đưa cho cậu ấy đi, để đấy cũng chỉ để đấy.

Sờ sờ đồ chơi nhỏ ông Trương đưa, cũng không biết trong đầu Miêu Miêu nghĩ đến cái gì, ánh mắt chuyển chuyển, khóe miệng còn hì hì cười gian.

“ Thằng nhóc này vui như vậy a!” Thấy Miêu Miêu vui vẻ, lão Trương cũng cười ha ha.

“ Ông Trương cháu về đây!” Cất ve băng từ và thiết bị cầm tay trong tay, vẽ cũng không vẽ, bịch bịch bịch chạy vào trong nhà, bỏ lại ông Trương ở trong phòng bảo vệ không hiểu gì cả.

“ Người trẻ tuổi hiện tại a…” Nhìn bóng lưng Miêu Miêu chạy đi, lão Trương cười cười.

Về đến nhà tìm pin, may mắn thích hợp, lập tức lắp vào trong thiết bị cầm tay, dựa theo phương pháp ông Trương nói, để băng từ vào, đè cái nút xuống: “ Trần Tử?”

Đến khi phát lại, quả nhiên nghe được trong máy ghi âm nhỏ truyền đến tiếng của mình “ Trần Tử?”

Miêu Miêu vô cùng vui vẻ! Thứ này thật sự quá thần kỳ, có thể cất giữ âm thanh, còn có thể phát ra, nếu như…

Khép lại tính toán trong lòng, Miêu Miêu mở tủ lạnh, bắt đầu làm cơm. Nhìn đồng hồ, làm cơm xong, Trần Tử vừa lúc trở lại, sau đó cùng nhau ăn cơm, sau đó…

“ Hắc hắc!” Xấu xa cười ra tiếng. Miêu Miêu đã biết làm chuyện xấu từ lúc nào? o>_

Trần Tử về đến nhà nhìn một bàn đầy thức ăn, còn có Miêu Miêu cười đến rạng rỡ.

“ Làm gì mà cười vui vẻ như vậy? Nói, làm chuyện tốt gì à?” Cất cặp xong liền ôm cổ Miêu Miêu, ra sức cọ cọ.

“ Ha ha ha… Ngứa a!” Bị Trần Tử chọc cho ngứa cổ, Miêu Miêu đẩy anh ra, bản thân ngồi vào trước bàn cơm, con mắt sáng ngời nhìn người đàn ông mình yêu.

… Cơm nước xong trừng trị em! …

Làm động tác ăn thịt người với Miêu Miêu, không nghĩ tới nhóc con kia cười càng vui vẻ hơn. Thấy vậy Trần Tử trong lòng ngứa ngáy.

Đừng trách anh sắc dục hun tâm, thật vất vả cùng người yêu da thịt thân mật, thánh nhân cũng cầm không được. Huống chi Trần Tử cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, bảo bối ở bên cạnh mình, không ăn sạch rất có lỗi với bản thân.

Chậm rề rề ăn cơm thu dọn bát đũa, Miêu Miêu lại còn đề xuất mình đi tắm trước. Trần Tử trong lòng rất sung sướng, xem ra không nhịn được không chỉ có mình mình. Phải biết rằng sáng nay anh mất bao nhiêu sức mới khiến được bản thân đi làm, bộ dạng ngủ sạch trơn của Miêu Miêu, thật sự làm cho người ta mở rộng ham muốn.

Nhưng làm Trần Tử không nghĩ tới chính là Miêu Miêu không chỉ tự mình tắm rửa, còn chủ động yêu cầu chà lưng cho Trần Tử! Cái này Trần Tử lại kiềm chế không được.

Thức ăn ngon trước mặt, không ăn là ngu!

“ A! Đừng a…” Đừng trong phòng tắm, muốn về phòng!

“ Đói bụng…” Không để ý tới tay Miêu Miêu đẩy ra, gặm lại gặm cổ cậu, mút ra ô mai tình yêu mới chịu bỏ qua.

“ Trần Tử…” Trở về phòng có được không.

Người đàn ông bụng dạ xấu xa này không biết học được ở đâu kỹ xảo, lại trực tiếp công kích bên dưới của cậu, chỗ yếu hại bị nắm ở trong tay xoa nắn, làm sao lcòn chống cự được? Lập tức phản chiến, lao vào ôm ấp của quân địch, nhưng…

“ Trở về phòng…phòng có được hay không…” Đứt quãng tuyên bố lập trường của mình.

“ Hiện tại biết thẹn thùng rồi…” Hôn lên hầu kết của Miêu Miêu, mặt cười xấu xa ôm nhóc con đã toàn thân vô lực ra khỏi phòng tắm, trở lại trên giường mềm mại.

Hô…

Cuối cùng cũng trở về phòng. Miêu Miêu thở phào nhẹ nhõm, nhưng không ngăn cản nổi thế công mãnh liệt của Trần Tử, nhiều lần cũng muốn chìm vào bể dục, nhưng bắt buộc mình phải tỉnh táo lại, có chuyện còn chưa làm đấy!

Trần Tử muốn ngừng mà không được. Tối hôm qua mới vừa hưởng qua mùi vị ngọt ngào của vật nhỏ, tối nay lại tự mình đưa tới cửa, sao có thể bỏ qua?

Liếm lại liếm quả đáng yêu trước ngực, hôn lại hôn, quả thực là yêu không rời miệng, làm bé yêu một trận thở dốc.

Khi Trần Tử muốn vươn tay đến đầu giường lấy ra bôi trơn, nghe được bên gối” cạch” một tiếng, đồ vật gì đó bị ấn xuống một cái.

Đứng thẳng người dậy thấy trong tay Miêu Miêu cầm máy ghi âm cỡ nhỏ chưa kịp thu hồi, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc sau khi bị phát hiện.

“ Máy ghi âm?” Lấy ra làm gì?

“ Trần Tử, em em…” Em hồi lâu cũng không giải thích được lý do.

Nhóc con này… Chẳng lẽ…

Trong lòng Trần Tử có chút đáp án. Máy ghi âm ngoại trừ để ghi âm ra, còn có thể để làm gì?

“ Đứa trẻ hư…” Nhéo cái mông nhỏ trần trụi của Miêu Miêu, trong nháy mắt làm cho đứa trẻ một giây trước còn làm chuyện xấu kia vứt bỏ vũ khí đầu hàng.

“ Ghi âm để làm gì? …” Một bên lấy tay xoa nắn’ tiểu anh hùng’ của Miêu Miêu, đôi môi lại từng chút từng chút nhẹ mổ lên cánh môi phấn hồng kia

Đáng ghét a! ﹏! Như vầy nói chuyện thế nào…

Miêu Miêu nói không ra được một câu, dùng sức đẩy kẻ áp trên người mình ra, mới có thể lấy hơi nói chuyện.

Nhìn dáng vẻ đắc ý cười xấu xa của Trần Tử, Miêu Miêu biết mưu kế của mình bị nhìn thấu toàn bộ rồi.

“ Em… em chỉ …chỉ muốn ghi lại tiếng của anh… tiếng thở…” Càng nói càng nhỏ, đến phía sau dứt khoát lấy tay che mặt.

“ Tại sao…” Hết lần này tới lần khác người nào đó không chịu bỏ qua cho cậu, ghé vào lỗ tai cậu cố ý dùng giọng khàn khàn hừ hừ truy hỏi.

Nghe được tiếng nói khêu gợi của Trần Tử, toàn thân Miêu Miêu run lên, kìm lòng không được toát ra rên rỉ rất nhỏ.

Qua một thời gian thật dài, dài đến mức Trần Tử cho rằng Miêu Miêu đã đi ngủ rồi, mới nghe được tiếng nói rất nhỏ của Miêu Miêu từ khe hở che mặt truyền tới:

“ Bởi vì nghe được sẽ cảm thấy rất hạnh phúc…”

Không khỏi sửng sốt.

Hạnh phúc…

A, thì ra nghe được tiếng đối phương vì mình mà rên rỉ thở dốc, trong lòng toát ra cảm giác thỏa mãn, hóa ra là hạnh phúc.

Loại âm thanh êm dịu, âm thanh không cách nào chạm được, âm thanh làm cho người ta tim đập dồn dập, âm thanh làm cho người ta tình cảm dâng trào, âm thanh làm cho người ta máu huyết sục sôi… Thì ra chính là hạnh phúc!

Có đôi khi hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy, thậm chí không cần tốn bất kỳ vật chất nào. Chỉ cần, ở hai người tâm đầu ý hợp, không tiếc âm thanh cảm tính kia, là có thể để cho người yêu thu hoạch hạnh phúc giản đơn.

Hạnh phúc của Miêu Miêu thu hoạch rồi, Trần Tử cũng muốn bắt đầu chế tạo hạnh phúc của mình.

Lấy điện thoại di động ra, chuyển sang chức năng ghi âm, đặt song song với thiết bị cầm tay ở bên gối, bảo bối, gắng sức kêu to lên! o>_
Chương trước Chương tiếp
Loading...