Tôi Đã Yêu Em Thật Rồi!
Chương 7: Xin số điện thoại
Xin phép xong Lâm Linh lập tức chạy nhanh đến quán ăn vật hồi nãy, trên đường đi cô lúc nào cũng cười cười chắc là vì sắp gặp lại Lưu Xuân nên khiến Lâm Linh có chút phấn khởi cũng có vài phần hoảng sợ trong đó. Nói trắng ra kể từ khi cô đến quán ăn này chưa lần nào cô nói chuyện với Lưu Xuân dù chỉ một lần, có nhiều lần Lâm Linh cũng muốn bắt chuyện với cậu nhưng vì sợ cậu không thích nên thôi.Một lúc sau Lâm Linh cũng đến được quán ăn, từ xa cô đã thấy thân ảnh của Lưu Xuân. Một chàng trai cao mét bảy mấy, sở hữu một gương mặt anh tuấn với những đường cong hoàn mĩ, khiến cho mỗi lần Lâm Linh thấy cậu là tim cứ đập rộn ràng mặt thì đỏ toát hết cả lên. Cô đến gần chỗ Lưu Xuân thấy cậu đang đứng bên một chiếc xe máy, tay bê một thùng hàng có vẻ như sắp đi giao một thứ gì đó. Cô đến bên Lưu Xuân ngại ngùng hỏi:"Anh gì đó ơi cho em hỏi một chút."Lưu Xuân quay sang nhìn Lâm Linh một chút rồi cũng mở miệng:"Em muốn hỏi cái gì?"Lâm Linh thấy cậu hỏi thế liền ngại ngùng hơn nữa, cô muốn mở miệng nhưng không nói được. Lúc sau Lâm Linh sợ mất thời gian của Lưu Xuân nên trả lời cậu thế này:"Lúc nãy anh dọn dẹp bàn ăn trong quán anh có thấy chiếc ví nào màu hồng không?"Đúng là không ngoài dự đoán của Lưu Xuân, chắc chắn sẽ có một nữ sinh nào đó đến lấy chiếc ví này. Lúc đầu cậu dọn dẹp cũng có thấy cái ví đó, nó màu hồng nhạt pha trắng có hình hello kitty in trên đấy, nhìn khá sặc sỡ và lè loẹt. Lưu Xuân cũng không hứng thú gì với mấy món đồ của bọn con gái này, cậu bỏ lại chiếc ví ở đó để khi nào chủ nhân của nó đến nhận thì cậu sẽ là người đưa cho họ. Thật ra từ sớm cậu đã nhận ra chiếc ví đó là của Lâm Linh vì lúc cô trả tiền cậu có thấy sơ qua. Thấy Lâm Linh có vẻ hoang mang Lưu Xuân không phí thời gian nữa mà xoay người đi thẳng tới quán ăn để lấy cho cô. Lâm Linh thật sự bất ngờ bởi hành động của cậu, cô vui vẻ cười thầm trong lòng không ngờ anh ấy lại là người tốt bụng như vậy. Lâm Linh mặc dù rất muốn nói với Lưu Xuân rằng không cần đâu để em đi lấy là được rồi nhưng Lưu Xuân đi nhanh quá với lại cô cũng thích điều này nữa nên thôi.Sau khi lấy xong chiếc ví Lưu Xuân chạy thật nhanh qua chỗ Lâm Linh đưa tay cầm nó ra nói:"Đây ví của em đây, vậy em yên tâm rồi chứ?"Lâm Linh cầm chiếc ví trên tay "dạ" một tiếng rất nhỏ đến nỗi Lưu Xuân còn không nghe được, cô đặt chiếc ví vào trong túi sách màu đen bên ngoài trang trí bằng những bông hoa hồng khá sang trọng. Lưu Xuân nhìn đồng hồ đeo thay thấy khá trễ với thời gian ông chủ nhờ giao hàng, cậu hấp tấp bỏ thùng hàng lên xe lấy cuộn băng keo dán vào xe cho chắc rồi vọt lên xe định khởi động xe chạy đi thì Lâm Linh kéo áo cậu lại nghèn ngào hỏi:"Anh có thể cho em số điện thoại được không? Để mỗi lần em đặt hàng ở quán em có thể gọi anh cho tiện."Lưu Xuân cũng hết cách vì là yêu cầu của khách nên cậu không thể nào từ chối được, cậu lấy một tờ giấy nhỏ và cây bút ra ghi. Xong xuôi hết mọi thứ Lưu Xuân đưa Lâm linh tờ giấy có số điện thoại của cậu trên đó rồi nổ máy phóng xe đi để lại cô một mình bơ vơ. Lâm Linh vui vẻ cầm tờ giấy hí ha hí hửng đi về nhà.......Từ lúc ăn trưa trở về không lúc nào Tạ Hải được yên ổn cả, hắn vừa bận bịu với công việc lại phải còn chịu những phiền toái của ai kia. Khả Vi đang ngồi ngâm ly trà trong tay mình, không quan tâm đến Tạ Hải đang làm gì bây giờ cô thật sự rất muốn nói chuyện với hắn những mỗi lần đến gần là hắn lại bảo cô ngồi đợi hắn một chút nên cô cũng không làm phiền hắn nữa.Nửa tiếng sau Khả Vi không kiên nhẫn được nữa cô chủ dộng đến bên tạ hải cởi áo khoác của mình quạt quạt cánh tay ra vẻ hình như mình rất nóng. Hôm nay Khả Vi mặc một bộ váy kiểu hở vai, nó làm lộ ra bờ vai trắng mịn mềm mại của cô. Khả Vi còn sở hữu được một vòng eo vô cùng thon gọn nên khiến cô mặc chiếc áo này trông có vẻ quyên rũ và sexy hơn. Bây giờ mà Khả Vi ra ngoài chắc chắn có rất nhiều người đàn ông sẽ nhìn vào cô chằm chằm.Tuy vậy nhưng hình như từ đầu đến giờ Tạ Hải chẳng thèm để ý gì đến Khả Vi, hắn chỉ biết có công việc và công việc. Khả Vi cũng không mất hết hy vọng đến phía sau hắn, nhẹ nhàng đặt hai tay lên bả vai của hắn giọng dịu dàng thì thầm bên tai:"Anh có mỏi vai không? Để em xoa bóp cho."Lần này Tạ Hải không từ chối nữa mà cứ để cho Khả Vi muốn làm gì thì làm. Mục đích của Tạ Hải để cô tự do như vậy không phải hắn thích cô xoa bóp cho hắn mà là hắn muốn cô đứng im một chỗ và đừng gây thêm phiền toái cho hắn nữa. Bàn tay xoa bóp của Khả Vi tương đối mềm mại và uyển chuyển giông như cô đã làm nghề này từ rất lâu vậy khiến cho Tạ Hải có chút buồn ngủ. Từ khi lên chức tổng giám đốc cho tới nay chưa bao giờ Tạ Hải được ngủ một giấc đầy đủ cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương