Tôi Đẹp Quá Đi Mất

Chương 37: Cô Mới Là Người Thạo Nghề (1)



Nhóm dịch: Phong Thần Tử

Sở Mông lại ngồi xuống bên cạnh Ngu Ninh, cậy vào chuyện người khác không biết rõ nội tình nên chủ động chào hỏi Ngu Ninh: "Mình gọi cậu là Ninh Ninh được không?"

Ngón tay đang nghịch điện thoại của Ngu Ninh dừng lại, cô nhìn về phía Sở Mông. Thật ra Ngu Ninh đã sớm cảm giác được thỉnh thoảng Sở Mông nhìn lén mình, chẳng qua là cô vờ như không biết gì mà thôi: "Chúng ta không quen lắm."

Kết bạn với nữ chính? Thôi đi. Trong cốt truyện cô đọc, những người bạn nữ của nữ chính đều có kết cục chẳng tốt đẹp gì.

Sở Mông chớp mắt, cười hì hì nói: "Mình đã muốn làm quen với cậu lâu rồi, nhưng vẫn chưa có cơ hội."

Ngu Ninh đổi tư thế, rõ rang là dáng vẻ không muốn nói chuyện nữa.

Triệu Mộng Khởi cười chế giễu: "Sở Mông, cô không thấy mất mặt à?"

Sở Mông nhìn về phía Triệu Mộng Khởi, giống như chẳng hề biết chuyện gì: "Không sao, mình biết là tâm trạng Ngu Ninh đang không tốt, mọi người cởi bỏ hiểu lầm là tốt rồi. Hơn nữa mọi người đều ở cùng một công ty, còn gặp nhau dài dài, căng thẳng quá cũng không nên."

Triệu Mộng Khởi chẳng buồn nhiều lời.

Sở Mông nhích lại gần Ngu Ninh thì thầm: "Mình biết cậu khó chịu trong long, nhưng rõ ràng đội trưởng không hề biết chuyện. Hai người đã quen nhau lâu như vậy, lại còn ở cùng một ký túc xá, tình cảm như vậy rất đáng quý trọng."

Ngu Ninh nhướng mày nhìn về phía Sở Mông, nói thẳng: "Cô từng nghe qua câu chó lại bắt chuột chưa?"

Sắc mặt Sở Mông cứng đờ.

Ngu Ninh nhìn thẳng vào Sở Mông. Từ lúc ban đầu hai người đã không thể thân thiết với nhau rồi. Nếu như không gặp mặt, chắc chắn Ngu Ninh cũng sẽ không chủ động đi gây chuyện với Sở Mông, nhưng Sở Mông tự sáp lại gần thì cô cũng sẽ không bày ra vẻ thân thiện: "Hay là cô thích quản chuyện không đâu?"

Sở Mông hơi tủi thân, nhưng lại nói ngay: "Mình biết trong lòng cậu đang rất khó chịu."

"Vây thì xin cô tránh xa tôi một chút." Ngu Ninh hờ hững nhìn Sở Mông: "Không chỉ bây giờ mà mãi về sau chúng ta vẫn nước giếng không phạm nước sông, việc ai người nấy lo đi."

Vẻ mặt của Sở Mông rất khó coi. Sau khi sống lại, cô ta chưa từng gặp phải tình huống lúng túng thế, hơn nữa Ngu Ninh còn khó chơi như vậy. Có điều bọn họ chưa từng qua lại, Sở Mông cũng không biết là cô biết điều gì đó hay tính cách vốn đã như vậy: “Mình thấy cậu đã thay đổi rất nhiều.”

Ngu Ninh đổi tư thế, xoay lưng về phía Sở Mông.

Sở Mông tự biên tự diễn: "Mình biết là cậu cảm thấy mình cướp vị trí của cậu, thế nhưng đây đều là quyết định của công ty, mình… Mình cũng không có cách nào khác. Mình thật lòng muốn kết bạn cậu. Cậu ưu tú như vậy, cho dù giáo viên dạy gì thì cậu cũng có thể tiếp thu rất nhanh. Lúc trước giáo viên cũng nói cậu chắc chắn có thể nổi tiếng."

Triệu Mộng Khởi nghe vậy thì vô cùng bất mãn, cảm giác đố kỵ lại trỗi dậy. Nhìn gương mặt cho dù không có chút biểu cảm nào cũng rất xinh đẹp của Ngu Ninh, cô ta tức giận đứng bật dậy, chỉ vào mặt cô: “Ngu Ninh, cô ngông cuồng cái gì? Nếu không nhờ Amy, cô cho rằng mình còn có cơ hội đứng ở đây sao?"

Amy vừa vặn đẩy cửa ra, hơi bất mãn nhìn Triệu Mộng Khởi.

Ngu Ninh nhảy lên, đứng hẳn lên trên ghế sô pha, khí thế còn mạnh hơn cả Triệu Mộng Khởi. Cô đứng trên cao nhìn xuống Triệu Mộng Khởi: "Não cô bị úng nước à? Cô có nghe tôi nói câu nào không? Từ đầu tới cuối toàn là cô ta tự lải nhải, cô chỉ vào mặt tôi nói gì? Là tôi nói mình là người ưu tú nhất sao? Hay tôi nói chỉ có tôi mới nổi tiếng được?"

Triệu Mộng Khởi ngửa đầu, ngẩn ngơ nhìn Ngu Ninh.

Ngu Ninh lại bày ra dáng vẻ mặc kệ mọi người lúc nãy, có lý không tha người mà quát lên với Triệu Mộng Khởi: "Cô động não suy nghĩ đi, chuyện này từ đầu tới cuối chỉ có chúng ta là nạn nhân! Cô bị chuốc thuốc, trải qua nhiều chuyện tệ hại nên không muốn để lộ ra ngoài. Còn tôi... Tuy rằng tôi hận mấy người bắt tôi mang tiếng oan, nhưng cô cũng chỉ là nạn nhân, cô cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy. Tuy rằng tôi sẽ không tha thứ cho cô, thế nhưng tôi cũng không muốn nhắc lại chuyện này nữa."

Bị chuốc thuốc?

Triệu Mộng Khởi chợt nhớ tới đoạn ghi âm của Ngu Ninh và Trần Ni.

"Mấy người đã đăng bài lên weibo, tôi sẽ không tha thứ cho mấy người." Ngu Ninh vờ như không biết tình hình bên trong chuyện này. Cô nhìn Triệu Mộng Khởi, Châu San San và Tống Tinh: "Chúng ta đã ở cùng nhau lâu rồi, vậy mà mấy người lại đối xử với tôi như vậy, lúc đó tôi thật sự đã bị đẩy đến đường cùng, sắp phải nhảy lầu!"

Châu San San và Tống Tinh cố tình lảng tránh ánh mắt của Ngu Ninh.

Ngu Ninh cắn răng, hai mắt đỏ hoe nhìn cả đám người bọn họ: "Triệu Mộng Khởi, cô cho rằng vì sao tôi đồng ý mời mấy người đến đây, đồng ý diễn kịch với mấy người?"
Chương trước Chương tiếp
Loading...