Tôi Dựa Vào Bần Cùng Quét Ngang Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 6: Lần Lựa Chọn Thứ Hai



****Truyện được chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và watt---pad (w,a,t,t,p,a,d) Kaorurits.

Chương 6: Lần lựa chọn thứ hai

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.

Mọi người lại một lần tụ tập đến vị trí quầy thu ngân, lần này không khí rõ ràng cứng đờ hơn không ít, Tiêu Lam và Triệu Tiểu Hà đứng một bên, năm người còn lại đứng bên kia, ở giữa là không khí trầm mặc.

Tiêu Lam thấp giọng dò hỏi Triệu Tiểu Hà: “Em có tìm được manh mối gì không?”

Triệu Tiểu Hà gật gật đầu, cho hắn một ánh mắt 'anh cứ yên tâm đi'.

Tiêu Lam không nói nhiều, nếu bản thân Triệu Tiểu Hà có nắm chắc thì cậu cũng sẽ không nhiều chuyện, hiện tại cũng không phải là thời cơ tốt để giao lưu manh mối.

Lại không nghĩ đến đối diện có người mở miệng, phụ nữ trung niên bất mãn mà nhìn chằm chằm Tiêu Lam: “Sao thế, lần này bắt được tin tức cũng không nói ra, người trẻ tuổi bây giờ sao lại ích kỷ vậy.”

Tiêu Lam nhẹ nhàng liếc mắt nhìn dì ta một cái: “Dì à, ngài đâu cần sợ Boss chứ, chỉ cần nhờ vào da mặt này của dì, mười tên Boss không biết ngày đêm thay phiên lên cũng đánh không được ấy.”

Dù hiện tại không khí khẩn trương, Triệu Tiểu Hà cũng nhịn không được xì một tiếng bật cười.

Lạc vì phối hợp với tình cảnh này, vẽ xung quanh người phụ nữ trung niên một cái huy chương cỡ lớn, phía dưới đánh chú thích “Ngôi sao da mặt dày của hôm nay”, trình độ hội họa thẳng đến linh hồn kia và chữ viết ưu nhã của hắn hoàn toàn là hai cực đoan, hoàn mỹ thuyết minh cái gì gọi là không có con người nào là hoàn hảo cả, tuy rằng vị này cũng không phải con người thì phải.

Nghe vậy phụ nữ trung niên mặt đỏ thành màu gan heo, dì ta quay đầu muốn tìm đồng đội bên mình giúp đỡ, kết quả phát hiện bọn họ đều là một kiểu ánh mắt ghét bỏ “Bà ăn no rửng mỡ hả”...

Dì ta vội nói: “Tôi đây cũng không phải là vì mọi người ư……”

Lâm Nghiêm vẫy vẫy tay với dì ta, chuyển hướng sang Tiêu Lam: “Xem ra các người là hạ quyết tâm muốn đối nghịch với tôi?”

Giọng nói gã rơi xuống, lưu manh xăm mình lập tức xắn tay áo lên, vung vung tay với Tiêu Lam và Triệu Tiểu Hà, ý uy hiếp trong đó không cần nói cũng biết.

Tiêu Lam không chút nào sợ hãi mà nhìn lại: “Trò chơi quy định, giữa người chơi không thể động thủ gϊếŧ người thì phải.”

Sắc mặt Lâm Nghiêm biến đổi, thấy thế trên mặt lưu manh xăm mình cũng lộ ra vài phần bất an, người vừa mới muốn động thủ chính là hắn.

Tiêu Lam cười: “Quả nhiên là như thế, theo như lời anh, trò chơi quy định chỉ sợ cũng không hoàn chỉnh, chỉ sợ năng lực của bản thân anh cũng không có mạnh như anh đã tuyên bố."

“Thậm chí —— anh còn cần dùng đến bọn họ.” Tiêu Lam chỉ chỉ người bên cạnh Lâm Nghiêm.

Cậu cũng không định làm rõ cách làm của Lâm Nghiêm, một là không muốn chọc đến người chơi lâu năm nóng nảy, hai là dù có nói thì đám gia hỏa đã bị Lâm Nghiêm khống chế tẩy não này cũng không chắc sẽ tin tưởng cậu.

Mấy người bị chỉ đến kia có chút không hiểu ra sao, sôi nổi quay đầu đi nhìn Lâm Nghiêm.

Sắc mặt Lâm Nghiêm càng trầm: “Không có việc gì, cậu ta cố ý châm ngòi chúng ta mà thôi.”

Tầm mắt mấy người giao lưu lẫn nhau, không hé răng, không biết là thật sự tin lý do thoái thác của Lâm Nghiêm, hay là đã lỡ lên thuyền giặc không còn biện pháp.

“Ha ha ha…… Thực sự có ý tứ, ha ha ha ha!!!”

Tiếng cười của Trương Đông đột ngột vang lên, đánh gãy giằng co giữa các người chơi. Mọi người lúc này mới phát hiện hắn ta xuất hiện, cũng không biết hắn ta đã ở bên cạnh nhìn bao lâu.

Đôi mắt vẩn đục của hắn đảo qua trên người mọi người ở đây, mang theo loại hơi thở ướŧ áŧ trơn trượt lạnh lẽo, làm người ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

“Ừ, lần này bắt đầu từ bà đi.” Hướng mà ngón tay hắn chỉ là người phụ nữ trung niên, “Bà thật sự rất ồn, tôi cũng chẳng muốn chơi với bà nữa."

Phụ nữ trung niên tức khắc sắc mặt trắng bệch, tâm tư muốn chiếm tiện nghi gì đó đều vứt đến chín tầng mây. Dì ta cong cái lưng như con tôm đi về phía trước vài bước, lại quay đầu nhìn nhìn Lâm Nghiêm, Lâm Nghiêm gật gật đầu, phụ nữ trung niên mới lại tiếp tục đi tới.

Không quá vài phút, dì ta đã trở lại.

Phụ nữ trung niên từ trong lòng ngực móc ra một quả trứng gà, màu đen, lớn nhỏ bình thường thoạt nhìn hết sức quen mắt —— đây là trứng gà Tiêu Lam đã chọn hồi vòng đầu.

Dì ta nơm nớp lo sợ mà đem trứng gà đưa tới trước mặt Trương Đông, gương mặt mặt Trương Đông như màu tro tàn mang theo hơi thở hủ bại bỗng nhiên để sát vào, giữa hai người chỉ có cách nhau một centimet.

Chỉ thấy gương mặt đáng sợ kia xả ra một nụ cười, nụ cười kia càng lúc càng lớn, chậm rãi vượt xa cực hạn của cơ thể con người, lộ ra hàm răng trắng lởm chởm, khóe miệng vẫn luôn nứt đến tận mang tai!

“Bà là muốn gian lận sao?” trong giọng nói Trương Đông đều là hưng phấn, “Nên trừng phạt bà như thế nào mới đúng bây giờ——”

“Không! Không có khả năng!” Phụ nữ trung niên hoảng loạn quay đầu xin Lâm Nghiêm giúp đỡ, lại chỉ thấy biểu cảm hờ hững trên mặt đối phương.

Nháy mắt, dì ta toàn minh bạch.

Người này, Lâm Nghiêm là cố ý, cố ý nói lựa chọn đồ những người khác đã chọn càng an toàn hơn, để dì ta tới thí nghiệm —— như vậy có khi nào chết hay không!

“Lâm Nghiêm! Tên nhát chết đáng chém ngàn đao ——”

Phụ nữ trung niên mắng còn chưa xong, thân thể của dì ta đột nhiên không chịu khống chế vặn vẹo lên, phảng phất như có một bàn tay vô hình đang vắt khăn lông, xương cốt phát tiếng gánh nặng kẽo kẹt không kham nổi.

Cuối cùng, cả người dì ta như là một tấm khăn lông thật sự bị vắt khô, bị ép khô máu, chỉ để lại một khối thi thể bề ngoài hoàn toàn thay đổi.

“Lâm ca, anh……” Ánh mắt của chàng trai trong cặp tình nhân nhìn Lâm Nghiêm đã không thích hợp.

“Hừ, hiện tại các người ít nhất đã biết đồ lặp lại không thể chọn, rồi sao, muốn qua cầu rút ván?” Lâm Nghiêm lạnh lùng nói.

“Ha ha…… Đúng vậy.” chàng trai gượng phụ họa.

Một sức mạnh không biết từ đâu kéo thi thể người phụ nữ trung niên đi, ánh mắt Trương Đông lại quay lại đám người, lúc này đây, hắn ta phát hiện một người run đến lợi hại nhất.

“Người tiếp theo chính là cô.” Ngón tay chỉ, là cô gái trong cặp tình nhân.

“Không……” Cô khóc đến nước mắt nước mũi xen lẫn trên mặt, đã làm hư lớp trang điểm, thoạt nhìn có vài phần buồn cười, cô quay đầu nhìn bạn trai của mình, “Kiệt ca, em sợ.”

Chàng trước trước đó thoạt nhìn rất là táo bạo lại ích kỷ lại nhìn nhìn bạn gái của mình, khẽ cắn môi đem cô bảo vệ phía sau mình: “Tôi tới trước.”

Trương Đông nhìn nhìn bọn họ, làm như cảm thấy như vậy cũng rất thú vị, vì thế đồng ý.

“Phải cẩn thận nha anh……” cô gái khóc lóc nói.

Chàng trai lộ ra một nụ cười miễn cưỡng: “Yên tâm, Lâm ca nói…… một vòng trước chúng ta không phải đều ổn sao?”

Một lát sau, chàng trai đã trở lại, trong tay cầm một bao đồ chơi bày ở khu giá đặc biệt, cẩn thận mà đặt lên quầy thu ngân.

“Tôi còn tưởng rằng cậu có thể mang đến cái gì đó thú vị hơn một chút chứ.” Trương Đông lạnh lùng nói.

Mọi người nhịn không được hít ngược một hơi khí lạnh, lại sai rồi sao? Ánh mắt bọn họ lặng lẽ liếc Lâm Nghiêm đã mang theo cảnh giác, thậm chí bước chân hơi hơi hoạt động, ý đồ cách Lâm Nghiêm xa hơn một chút.

Trương Đông âm trầm cười.

Ngay sau đó hắn ta thô bạo vung tay lên, thân thể chàng trai trực tiếp bay lên.

Chàng trai sắc mặt trắng bệch, nhưng anh vẫn có ý tìm kiếm đường sống: “Từ từ! Đồ ở khu giá đặc biệt không phải rẻ nhất sao, tôi không có tiêu tiền lung tung!"

Trương Đông nứt miệng rộng ra, quay sang anh ta lộ ra một nụ cười thấm người, lại không đáp lời, thân thể chàng trai bay lên với tốc độ càng lúc càng nhanh.

Thấy đã không có cơ hội, chàng trai cuối cùng quay đầu lại, tựa hồ là muốn nhìn bạn gái mình một cái, nhưng đầu của anh còn chưa hoàn toàn chuyển qua, thân thể đã cấp tốc mà xông lên trần nhà.

Sau một tiếng đập vào thật lớn, trên trần nhà chỉ còn một bãi máu thịt hỗn hợp với vết bẩn.

“Kiệt ca ——” cô gái thét lên một tiếng chói tai.

Ngay sau đó cô như là điên rồi, phóng thẳng về phía Lâm Nghiêm, duỗi tay hung hăng túm lấy cổ áo gã: “Tên lừa đảo nhà ngươi!! Đồ lừa đảo!! Mày lừa Kiệt ca! Nếu không phải do mày, anh ấy căn bản sẽ không chết!!”

Cô gái điên cuồng mà loạn đánh, mắng, Lâm Nghiêm lại đứng thẳng tắp, tựa hồ sức lực như vậy đối với thân thể gã mà nói hoàn toàn không cấu thành gánh nặng. Mày gã nhăn lại, có chút không kiên nhẫn với tình huống này.

Chỉ thấy gã duỗi tay nhẹ nhàng bắt lấy bả vai cô gái, dùng một chút lực trực tiếp hất người ngã văng ra ngoài, lưng cô gái nện lên kể để hàng phía sau, phát ra một tiếng vang thật lớn.

Tiêu Lam nhíu mày nhìn một màn này, đồng thời trong lòng có chút nghi hoặc.

Cô gái này cũng không gầy yếu, ít nhất cỡ 60 kg, Lâm Nghiêm một người cao cỡ 1m7, dáng người cũng hoàn toàn không rắn chắc, không chỉ có thể không chút sứt mẻ khi đối phương lôi kéo, còn có thể một bàn tay vứt người ra ngoài, sao gã lại có sức mạnh đến vậy?

Người chơi lâu năm có phải có được đặc thù tăng mạnh gì đó mà Lâm Nghiêm cũng không nói ra hay không?

“Kiệt ca……” Cô gái bị vứt ra khóc rống, thất hồn lạc phách mà ngồi dưới đất, đối với việc nữ hướng dẫn mua hàng thúc giục cô nhanh chóng tiến hành lựa chọn cũng mắt điếc tai ngơ.

Thẳng đến lần thứ ba nhắc nhở xuất hiện, cô đột nhiên đứng lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người nhanh chóng nhằm vào phía vách tường, sau đó một đầu đập thẳng lên, tức khắc ngã xuống đất bỏ mình.

Vị trí cô ngã xuống vừa lúc là vị trí giọt máu của bạn trai cô nhỏ xuống từ trên trần nhà. Một đôi người yêu cũng không tính là làm người ta thích này, lấy loại phương thức khiến người ta thổn thức mà đi đến kết cục.

“Hỏi thế gian, tình là gì, mà……”

Trương Đông tựa hồ muốn ngâm hai câu văn nhã, nhưng quản ngại trình độ bản thân có hạn, căn bản là không bổ sung được nửa câu sau, cứ như vậy mà bị kẹt lại, đôi mắt vẩn đục của hắn ta lặng lẽ liếc về phía cô gái hướng dẫn mua hàng, làm như là đang xin giúp đỡ.

Tiểu thư hướng dẫn mua hàng bên cạnh lại không có một chút ý ra tay cứu giúp nào, trên mặt vẫn treo nụ cười mỉm không chút sứt mẻ điềm mỹ như cũ, rất có cảm giác tự mang trào phúng, chói lọi biểu hiện ra tranh đấu gay gắt trong giới NPC.

Rõ ràng là trường hợp thảm thiết tuẫn chết vì tình, giờ phút này không hiểu có vài phần hơi thở hài đen*.

(Hài đen, tiếng Anh: black comedy, black humor, dark humor hay dark comedy là một thể loại hài kịch sử dụng sự hài hước một cách không lành mạnh, bắt nguồn từ những vấn đề mang tính cấm kị, sự nhạo báng và hoài nghi, với những chủ đề như cái chết)

Ánh mắt Trương Đông quét về người chơi, rốt cuộc tìm được đầu sỏ gây tội khiến hắn ta mất mặt rồi —— tên mắt kính đáng chết!

Hết chương 6.
Chương trước Chương tiếp
Loading...