Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh

Chương 36: Đại Thuốc Viên 2



Đầu bếp Phương nhìn cô gắp từng loại nguyên liệu xếp vào nồi một cách có trật tự, một lúc sau, những miếng dược liệu thái mỏng, trắng bóng chuyển thành hỗn hợp sền sệt màu đen, có mùi thuốc bắc nồng nặc bay ra.

“Trông thật tuyệt vời!” Đầu bếp Phương nói với nàng, “Mùi rất sảng khoái, có tác dụng gì thế?”

“Nó có thể bổ khí và huyết, điều hòa sức khỏe, trị bệnh, không có bệnh thì phòng bệnh.” Vân Mạt nói nhỏ, “Ngươi có muốn thử không?”

Đầu bếp Phương vốn đã tôn thờ bàn tay ma thuật của cô, lại thêm thuốc trong nồi này có một mùi thơm nồng rất đặc biệt, thoạt nhìn đã thấy là thứ tốt rồi.

Hắn thậm chí còn mù quáng đến mức không thèm tính đến hậu quả của việc uống thuốc, nói: "Vậy thì cho tôi một ít đi? Cái này ăn như thế nào?"

Vân Mạt từ trong nồi múc một nửa muỗng cao, dùng tay dúm lại thành những viên lớn viên nhỏ như trứng chim bồ câu, đưa cho nhóm quần chúng đang mỏi mắt trông mong, nói: “Thử chút đi.”

Đầu bếp Phương cùng đám người quý trọng nhận lấy, đặt ở dưới cái mũi, ngửi ngửi.

Mùi hương của dược thấm vào người, chỉ ngửi thôi đã cảm thấy hô hấp đều thông suốt.

Không thể trông mặt mà bắt hình dong a? Cô nương trước mắt này, quyết không thể coi thường được. Không tin thì nhìn xem, chỉ có năm phút mát xa kia, đã làm cho bọn họ thoải mái đến tận bây giờ.

Nhưng Vân Mạt đã nói rồi, tốt quá hoá dở, bọn họ nhiều nhất một tháng chỉ được ấn có một lần, lần sau còn không biết là ngày tháng năm nào đâu.

Mọi người đối với Vân Mạt vô cùng tín nhiệm cùng sùng bái, đám người Phương đầu bếp cho viên thuốc vào miệng, sau đó……

“Ọe……”, Phương đầu bếp dùng sức bưng kín miệng, áp xuống cảm giác ghê tởm muốn nôn ra.

Thứ này thơm như vậy sao ăn vào lại kinh tởm đến thế?!

Đó là loại hương vị gì vậy?

Nó đã vượt xa vốn từ vựng mà con người có thể dùng để mô tả. Không thể nói rằng nó trong đắng có chua, hay là trong chua có chát, nhưng nó chính là hương vị khiến dịch vị của bạn trào ngược lên trên.

"Oẹ …oẹ ….Oẹ ..."

Những tiếng nôn mửa khó nghe từ trong phòng bếp vọng ra.

"Vân Mạt, Oẹ..oẹ.….. Ta không thể chịu đựng được nữa. Ta xin lỗi, thuốc viên này, ta không không có phúc hưởng thụ! Oẹ …Oẹ ..."

Nhà vệ sinh ở tầng một của nhà hàng Phỉ Tư đã không đủ dùng, lầu hai truyền đến tiếng nôn mửa tê tâm liệt phế.

Vân Mạt:…… Đến mức này sao?

Nàng sờ tay vào lấy một chút, đưa lên miệng thử, “Nga, hiệu lực của đẳng sâm có điểm biến hóa, cần phải điều chỉnh.”

Mấy ngày kế tiếp, trong phòng bếp vẫn luôn phiêu đãng mùi vị thảo dược.

Nhóm đầu bếp ngửi được hương vị kia, tất cả đều giống như phản xạ có điều kiện, miệng bắt đầu tiết ra vị chua .

"Có muốn thử không? Bây giờ thực sự đã xong rồi." Vân Mạt dùng sáp đen niêm phong những viên thuốc lắc lắc trước mặt bọn họ.

“Không, không, ngươi giữ lại cho những người cần đi.” Đầu bếp Phương vội vàng trốn đi.

“Này…Đúng là không biết hàng, không biết hàng a!” Vân Mạt ném một viên vào miệng, thành phẩm được cho thêm mật ong, mùi vị rất vừa miệng.

Vân Mạt ở Tinh Võng đặt đơn, dựa theo địa chỉ do Liên Châu cung cấp, gửi ba viên thuốc đi qua .

Đơn vị vận chuyển của Tinh tế hiệu suất cực cao, không đến mười phút, người máy liền đem đồ vật đưa đến.

Liên Diệu nhìn nhắc nhở “thanh toán trước khi nhận hàng”, không biết nên nói cái gì cho tốt.

“Đại ca, để muội nhìn xem”, Liên Châu vội vàng đi lên, mở ra, bên trong có cẩn thận ghi rõ thành phần và công hiệu.

“Không có giấy chứng nhận GMP, vẫn nên kiểm tra, đo lường trước một chút.”, Liên Diệu nói.

“Vậy làm đi.”, Liên Châu nhìn sắc mặt của nhị ca vẫn cứ tái nhợt, cũng không dám khinh thường, quay đầu gọi điện cho bác sĩ gia đình .
Chương trước Chương tiếp
Loading...