Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí Nhớ

Chương 39:



Đó là điều quan trọng nhất trong những năm tháng tuổi xanh của cô, nơi chứng kiến từng chặng đường của cô.

Nhưng mà bây giờ thật sự không dễ tìm, tìm cả nửa ngày cũng không thấy

Cô đứng dậy gõ trán, rốt cuộc đã để ở đâu chứ?

Sự chú ý của Lộ Phong vốn đặt vào ý nghĩ "Dáng người của cô Lộ thật xinh đẹp". Nhưng lại nhíu mày khi thấy cô gõ vào trán mình, anh nắm lấy tay cô trầm giọng nói: "Đừng gõ." Chẳng may gõ hỏng thì sao.

Nguyễn Văn Văn thích sự "quan tâm nhỏ" lơ đãng của anh, ngay lập tức ngoan ngoãn để cho anh nắm tay.

Lúc thím Chu đi đưa trái cây lên, thấy bọn họ nắm tay nhau tình tứ, bà ấy nheo mắt cười, đặt trái cây xuống, không nói lời nào mà lặng lẽ đi ra ngoài.

Ngay sau khi xuống tầng, thím Chu lập tức báo tin vui cho bà Lộ. Bà Lộ vô cùng vui vẻ, quay qua kể chuyện này cho chủ tịch Lộ.

Sau đó…

Hai người kề sát vào nhau, bắt đầu bàn về tên của em bé sau này.

Sau khi bàn bạc ra vài cái tên nhưng không thể quyết định được bố Lộ đã gọi điện cho bố Nguyễn. Hai vị thông gia trò chuyện sôi nổi, nhân tiện quyết định đặt tên cho đứa bé.

Bà Lộ: “...”

Nguyễn Văn Văn và Lộ Phong đều không biết, sau khi hai người "lưu luyến" nhìn nhau trong phòng ngủ một phút, Nguyễn Văn Văn lại chạm vào đồ sứ, mềm như không xương ngã vào trong ngực Lộ Phong, "Em quá mệt rồi."

Vừa rồi còn hăng hái tìm đồ, bây giờ mệt không đi được. Lộ Phong không tin, nhưng anh vẫn phối hợp diễn trò, vòng tay qua eo cô: “Mệt thì ngủ đi. "

Ngủ sao?

Cảnh đẹp ngày tốt như vậy mà cái gì cũng không làm chỉ ngủ, cũng quá…

Nguyễn Văn Văn khẽ kéo một bên dây áo ngực xuống, nháy mắt mấy cái rồi nũng nịu nói: "Chồng ơi…"

Lộ Phong run rẩy, cánh tay nổi cả da gà: "Hửm? Làm sao?"

Nguyễn Văn Văn gãi cánh tay anh: "Mình không vận động trước khi ngủ sao?"

Lộ Phong giỏi đoán ý người: "Không phải em mệt sao?"

"Không có mệt gì hết." Nguyễn Văn Văn cười vô cùng vui vẻ: "Em không mệt khi vận động với anh đâu."

Cô thích nhìn dáng vẻ không mặc gì của anh, dáng người rất tuyệt.

Cô che mặt, thật ngượng mà.

Vài phút sau…

Nguyễn Văn Văn cúi đầu nhìn máy chạy bộ: "Ý gì đây?"

Lộ Phong trả lời: "Chẳng phải em muốn vận động với anh sao?"

"…" Xin anh hãy hiểu rõ, đâu phải dạng vận động này.

"Không phải cái này." Nguyễn Văn Văn nói.

Lộ Phong chỉ vào chiếc xe đạp thể dục bên cạnh: "Em cũng có thể đạp cái này."

Nguyễn Văn Văn bĩu môi, lẩm bẩm trong lòng, em muốn cưỡi anh cơ.

Nhưng lại không thể bày tỏ lời nói một cách rõ ràng được, cô chỉ có thể bước đi một cách luyến tiếc, bắt đầu đạp xe. Lâu lắm rồi không vận động, đạp được mười mấy phút mà chân cô suýt nữa đã gãy, vừa xót vừa nhức.

Khi bước xuống, chân vẫn run, Lộ Phong đỡ lấy cả người cô: "Cẩn thận."

Suy nghĩ tươi đẹp gì đó của Nguyễn Văn Văn cũng bay hết, cô co quắp ngã vào ngực anh: "Chồng, ôm một cái."

Lộ Phong ôm cô lên, anh không về thẳng phòng ngủ mà đưa cô tới phòng tắm. Cô Lộ không chịu nổi người mình có mùi mồ hôi, phải tắm cho thơm tho mới có thể đi ngủ.

Lần này tắm rửa rất nhanh, sau khi tắm xong cô run chân trở về phòng ngủ, thấy Lộ Phong đang xem văn kiện. Cô gác chân lên chân anh: "Mệt, xoa bóp."

Lộ Phong không hề do dự buông văn kiện xuống, đứng lên xoa bóp cho cô, động tác rất nhẹ nhàng.

Anh dùng lực vừa đủ, Nguyễn Văn Văn thỏa mãn kêu lên. Mặt đỏ ửng, đáy mắt như có hơi sương đọng lại, ánh mắt nhìn người hơi bây bổng.

Dáng vẻ cười cũng rất mê người.

Lộ Phong nhìn cô, anh đột nhiên nghĩ tới đêm kết hôn nọ. Đêm đó cô uống chút rượu, đôi mắt cũng như bây giờ, đuôi mắt còn có vài nét đỏ ửng.

Cô mặc bộ lễ cưới chói mắt, hệt như người bước ra từ trong tranh.

Giữa lúc anh đang ngây người, cô vỗ mạnh vào ngực của anh rồi cười nói: "Chớ quên hôn nhân của chúng ta chỉ là hôn nhân thương mại, không có tình cảm."

Lộ Phong thu lại suy nghĩ, cầm chăn trùm lên đầu Nguyễn Văn Văn.

Nguyễn Văn Văn bỗng nhiên rơi vào khoảng đen, đưa tay kéo chăn, vừa kéo vừa hỏi: "Anh làm gì thế?"

Lộ Phong tăng thêm lực ở tay.

Nguyễn Văn Văn a lên một tiếng: "Nhẹ thôi, đau."

Lộ Phong thu tay rồi kéo chăn ra giúp cô: "Được rồi, thời gian không còn sớm, ngủ đi."

Nguyễn Văn Văn đâu chịu ngoan ngoãn ngủ, ồn ào muốn đòi anh gì đó. Lộ Phong nghĩ rằng cô muốn quần áo nên lạnh nhạt trả lời: "Tôi đã bảo Chu Hải đi mua rồi, mấy ngày nữa sẽ tới."

Nguyễn Văn Văn bóp lấy đầu ngón tay của anh, cười tủm tỉm nói: "Không phải muốn quần áo."

Lộ Phong nghi ngờ hỏi: "Vậy em muốn gì?"

Nguyễn Văn Văn mím môi, vuốt núi thắt trên đồ ngủ của anh, nói: "Em ở nhà quá buồn chán rồi."
Chương trước Chương tiếp
Loading...