Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí Nhớ
Chương 43:
Việc này nói không sai, trước đó lúc Nguyễn Văn Văn làm việc ở Nguyễn thị, thường xuyên ba ngày hai lần bay ra nước ngoài, nói là khảo sát, thật ra chính là đi chơi và mua sắm.“Anh ấy không cho cậu đi chắc chắn là có lý do, nếu không cậu đợi thử xem?”Nguyễn Văn Văn rũ vai xuống, hình như cũng chỉ có thể như vậy.Trâu Mỹ thấy tâm trạng cô không tốt, lập tức đổi chủ đề, nói về xu thế thịnh hành gần đây. Sau khi ngâm suối nước nóng xong thì cùng đi dạo phố.Nhìn quần áo trong túi, tâm trạng Nguyễn Văn Văn vẫn không tốt lắm, sau khi về đến nhà cũng không chuyển biến tốt đẹp hơn, bình thường nhìn thấy Lộ Phong kiểu gì cũng sẽ quấn lấy anh, ôm hôn, đêm này thì không.Cô ngoan ngoãn ăn cơm, sau khi ăn xong thì tập yoga khoảng một tiếng rồi đi tắm một tiếng, sau đó ngoan ngoãn lên giường.Trước kia lúc ngủ cô dùng cả tay và chân ôm lấy anh, đêm nay lại không làm gì, nằm nghiêng đưa lưng về phía anh.Dưới ánh đèn mờ mịt, Lộ Phong nhìn bóng lưng cô, nhớ tới lúc hai người vừa mới kết hôn, lúc đó cô cũng thường quay lưng với anh như vậy.Không thèm nhìn anh một cái.Nếu anh vô tình tới gần, kiểu gì cô cũng sẽ nhắc nhở anh, đừng quên thỏa thuận trước hôn nhân.Vẻ mặt kia, bên trong sự trong trẻo lạnh lùng lộ ra vẻ không vui.Cũng đúng, quan hệ hôn nhân thương mại không có tình cảm sẽ không tốt đến đâu.Mí mắt Lộ Phong hơi cụp xuống, đáy mắt lộ vẻ khác thường, sau đó quay người nhìn lên trần nhà.Đêm nay Nguyễn Văn Văn ngủ không ngon, mơ rất nhiều rất mơ kỳ lạ, trong mơ quan hệ của cô và Lộ Phong không tốt lắm, cũng không phải cãi nhau, là kiểu ở chung gần như hờ hững.Hai người không giống vợ chồng, càng giống người xa lạ hơn.Bọn họ tự làm chuyện của mình, chỉ có cuối tuần mới gặp nhau một lần, làm chuyện thân mật với nhau theo thường lệ xong thì cùng nhau chìm vào giấc ngủ, cũng có lúc chia phòng ngủ.Sau khi tỉnh lại, Nguyễn Văn Văn giật mình, loại cảm giác này quá chân thực và tồi tệ, khiến cô hơi sợ, nhanh chóng xoay người chui vào ngực Lộ Phong.Cô chọc nhẹ cằm anh nói: “Anh thật xấu xa.”Hại cô bị giật mình sợ hãi mà tỉnh lại.Trong bóng tối, Lộ Phong mở mắt ra, có điều anh không nhúc nhích, im lặng lắng nghe, xem cô muốn làm gì.Nguyễn Văn Văn kéo cánh tay anh qua khoác lên lưng mình, cười hài lòng, ôm như vậy có lẽ sẽ không thấy ác mộng nữa.Lộ Phong vốn muốn đợi sau khi cô ngủ say mới ôm cô trở về vị trí của cô. Lúc đầu ngón tay chạm vào lại do dự, một lát sau anh xốc chăn mình đắp lên người cô.Cánh tay khẽ động đậy, anh ôm cô càng chặt hơn.Nguyễn Văn Văn phát ra tiếng nói mơ thỏa mãn.Khóe môi hơi mím của Lộ Phong bỗng nhiên nhếch lên, đợi đến lúc nhận thức được chuyện gì thì anh lại khôi phục bình thường. Không bao lâu lại lặng lẽ nhếch lên.Trước kia không thích ngủ chung với người ta, cảm thấy lãnh địa của mình bị xâm chiến, bây giờ thì…Vẫn được.Cánh tay Nguyễn Văn Văn đặt lên ngực Lộ Phong, bởi vì động tác xoay người mà trượt xuống, đợi sau khi cô điều chỉnh tư thế xong, Lộ Phong lại lần nữa kéo tay cô đặt lên ngực mình, sợ tay cô sẽ lại rơi xuống nên lần này anh nắm chặt lấy.Nắm mấy giây, bỗng nhận ra mình quá trẻ con, lại thả lỏng tay ra.Tay Nguyễn Văn Văn trượt xuống, lần này anh không nắm nữa, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.Ngủ ngon lành tới sáng, Nguyễn Văn Văn mở mắt ra, sau khi nhìn thấy mình nằm trong ngực Lộ Phong thì lại lặng lẽ meo meo lùi lại.Khống chế mức độ di chuyển thật tốt, lúc xoay người còn suýt chút bị rơi xuống.Thật sự là suýt chút nữa, nếu không phải Lộ Phong giữ chặt cánh tay cô, cả người cô đã rơi xuống rồi.Lộ Phong dùng sức nhấc lên, cô thả lỏng nửa người thuận thế bò lên, không hề có giảm xóc, đập thẳng vào người anh.Khoảnh khắc chóp mũi bị va chạm, cảm giác đau buốt nhức nhối truyền đến, khiến Nguyễn Văn Văn rơi nước mắt: “Ui da đau.”Lộ Phong nâng mặt cô lên, hỏi: “Đau ở đâu?”Nguyễn Văn Văn đầm đìa nước mắt nói: “Mũi.”Lộ Phong đưa tay khẽ vuốt, động tác rất nhẹ nhàng. Nguyễn Văn Văn nhìn anh mà tim đập nhanh hơn mấy nhịp.Cho dù nhìn anh dưới góc độ nào anh cũng mê người như thế.Lộ Phong không biết suy nghĩ của cô, cho rằng cô bị đau đến choáng váng, vừa xoa vừa hỏi: "Sao rồi? Khá hơn chút nào chưa?"Đầu mũi của Nguyễn Văn Văn truyền đến cảm giác mềm mại, trái tim ấm dần lên, môi cong lên lại hạ xuống, làm nũng nói: "Vẫn chưa. Anh tiếp tục xoa đi.”Lộ Phong rất nhẫn nại, ngồi dậy ôm eo cô, xoa rất lâu.Nguyễn Văn Văn nhìn anh, trong mắt chứa đầy hạnh phúc, như thể gặp được anh cô rất vui.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương