Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí Nhớ
Chương 45:
[Đệch, nữ thư ký mới của tổng giám đốc Lộ đẹp quá.][Giống như tiên nữ vây.][Không biết còn độc thân không, muốn theo đuổi.][Dường như ánh mắt tổng giám đốc Lộ nhìn cô ấy rất khác biệt.][Ánh mắt tổng giám đốc nhìn ai mà không khác biệt.][Rốt cuộc cô ấy có lai lịch thế nào?][Có thể để tổng giám đốc Lộ dẫn đường, chắc chắn có địa vị chúng ta không chạm tới nổi.][A a a, nhan sắc của cô ấy còn đẹp hơn ngôi sao nữ trong giới giải trí.][Nếu cô ấy vào giới giải trí, nhất định sẽ rất hot.][Dáng người đẹp, khí chất tốt, mấy người thấy váy cô ấy mặc không, nếu tôi đoán không lầm chắc hẳn tám chữ số.][Còn đồng hồ cô ấy đeo nữa, hình như là bản giới hạn.][Ôi trời, thế giới của người có tiền.][...]Trong nhóm chat bàn tán ngất trời, Nguyễn Văn Văn đi theo nhóm người Lộ Phong. Chu Hải mở cửa văn phòng tổng giám đốc, Lộ Phong đi vào.Nguyễn Văn Văn muốn đuổi theo, Chu Hải ngăn lại: "Thư ký Nguyễn, nơi này là văn phòng tổng giám đốc."Nguyễn Văn Văn không hiểu, chớp mắt hỏi: "Thì sao?"Chu Hải: "Là chỗ làm việc của tổng giám đốc Lộ."Nguyễn Văn Văn gật đầu, nhìn giống như hiểu ra nhưng thật ra vẫn không hiểu: "Cho nên thế nào?"Chu Hải chỉ vào bàn trước mặt: "Cô làm việc ở đây nhé?"Nguyễn Văn Văn nhìn theo tay anh ta, tỏ vẻ kinh ngạc: "Tôi không ở cùng văn phòng với tổng giám đốc Lộ sao?"Chu Hải khó xử lắc đầu: "Không."Nguyễn Văn Văn hơi thất vọng, sau một lúc lại ổn, không sao, cách rất gần, vẫn có thể nhìn anh.Cô nói: "Ừm, tôi biết rồi."Cô vẫy tay với Lộ Phong, Chu Hải sợ những người khác nhìn thấy nên dùng thân thể ngăn lại.Nhóm người tò mò nhìn ở phía sau không thấy được gì cả.Sắc mặt Lộ Phong không thay đổi, đi vào văn phòng.Nguyễn Văn Văn nhìn cửa phòng làm việc từ từ đóng lại, hơi bĩu môi. Làm thư ký khó thật, không thể đường hoàng ngắm anh.Buổi sáng, Lộ Phong bộn bề nhiều việc, mở ba cuộc họp liên tiếp. Sau khi buổi họp kết thúc, có một người phụ nữ cầm tài liệu đến phòng anh, định gõ cửa đi vào thì đột nhiên dừng lại, xoay người hỏi: “Cô là thư ký mới đến hả?”Nguyễn Văn Văn đứng dậy, gật đầu: “Đúng.”Người phụ nữ nọ quan sát cô một lát, thản nhiên nói: “Đi pha hai tách cà phê.”Thật ra, Nguyễn Văn Văn không biết pha. Mỗi khi cô muốn uống cà phê, sẽ có người giúp việc pha hộ, hoặc là cô đi mua.Người phụ nữ nọ thấy cô không nhúc nhích thì nhíu mày: “Không nghe thấy à?”Đương nhiên Nguyễn Văn Văn có nghe, nhưng không đi pha, đang định lên tiếng thì người phụ nữ nọ đã gõ cửa, đi vào phòng làm việc của Lộ Phong.Nguyễn Văn Văn nhắn tin cho Trâu Mỹ, nhờ cô ấy hướng dẫn pha cà phê như thế nào.Chuyện khó như vậy, tạm thời cô không học nổi. Trâu Mỹ nói: “Trong công ty thường có sẵn cà phê hòa tan, cậu cứ pha loại đó là được.”Tiện thể cô ấy nói cho cô biết các bước pha cà phê.Cũng khá là đơn giản.Nguyễn Văn Văn gửi cho cô bạn một tràng moa moa moa.Trâu Mỹ thuận miệng hỏi: [Sếp Lộ nhà cậu muốn cậu làm thư ký thật hả?]Nguyễn Văn Văn: [Chỉ tạm thời thôi.]Gia thế của Trâu Mỹ không thể nào sánh bằng nhà của Nguyễn Văn Văn. Cô ấy lăn lộn trong ngành nhiều năm, biết rõ đường đi nước bước nên nhắc nhở: [Cậu tới công ty cũng tốt, vừa khéo nhìn xem có con hồ ly tinh nào mơ ước sếp Lộ nhà cậu hay không.]Nhắc tới hồ ly tinh, Nguyễn Văn Văn lập tức nhớ đến người phụ nữ cao gầy, trang điểm đậm vừa rồi, thừa dịp này cô kể cho Trâu Mỹ nghe.Trâu Mỹ: [Chuyện này khó mà kết luận, phải quan sát kỹ càng hơn mới được.]Chưa tám chuyện xong thì đã có người vào phòng cà phê, vừa đi vừa nói: “Sao cô Hồ kia lại tới nữa vậy?”“Lần trước bảo là có dự án hợp tác muốn bàn với tổng giám đốc Lộ.”“Tôi thấy cô ta vốn không phải đến để bàn chuyện hợp tác đâu, mà là có ý đồ với tổng giám đốc Lộ đó.”“Tôi cũng thấy vậy.”Hai người họ chỉ lo tám chuyện, không để ý thấy còn có người thứ ba ở đây. Nguyễn Văn Văn đặt mấy tách cà phê lên khay, dọc đường đi, cô suy nghĩ mãi về những lời họ nói.Có ý đồ khác sao?Nằm mơ đi.Nguyễn Văn Văn không phải kiểu cô chiêu đài các không hiểu việc đời. Người ta đã bắt nạt muốn đè đầu cô, cô cũng không nhịn đâu.Cô nhếch môi, nghĩ ra một kế.Nguyễn Văn Văn đứng trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, giơ tay gõ cửa. Giọng nói lành lạnh của người đàn ông trong phòng vang lên: “Vào đi.”Nguyễn Văn Văn đẩy cửa đi vào, người phụ nữ kia vừa uốn éo nửa người trên vừa nói chuyện với Lộ Phong, ra vẻ nói chuyện công việc y như thật.Lộ Phong thì sao?Anh vốn không thèm để ý cô ta, ánh mắt anh luôn đăm đăm nhìn vào tài liệu trên bàn, giọng điệu lạnh lùng: “Chuyện hợp tác, tôi sẽ cân nhắc.”Hồ Lệ sao có thể từ bỏ cơ hội gặp anh, cô ta cười e lệ: “Đây là chuyện lớn, tôi phải đích thân đến mới đủ tỏ lòng thành. Anh nói được đi mà tổng giám đốc Lộ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương