Tôi Không Muốn Làm Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Cố Chấp Đâu

Chương 31: Rùa Rống!



Thành thật mà nói, thú vui thêm chữ xấu xa của Sở Ân cụ thể sẽ xuất hiện hiệu quả thế nào cô cũng không biết.

Ngẫm lại vẫn thấy cực kì kích thích.

Cha Trần vừa vào nhà bếp, thấy đứa con trai ngầu lòi của mình đang nói chuyện với một cô gái, hơi nhíu mày: "Đây là..."

Cha Sở theo sát phía sau, lúc này mới nhớ tới con gái Sở Ân, vội vàng giới thiệu: "À, đây chính là đứa con gái đứng top 1 khối nhà tôi." Nói xong, ông nạt Sở Ân: "Sao về rồi mà không ra chào hỏi!"

Sở Ân: "A, chào bác ạ."

Cha Trần vốn cho rằng người này không đủ lễ độ, nhưng khi nhìn kĩ lại, hai mắt ông ta bỗng sáng rực—— Cô bé này rõ ràng xinh đẹp hơn, thành tích cũng tốt hơn cô bé kia!—— Chuyện này là thế nào, lão Sở dám lôi đứa không tốt kia ra cho bọn họ?

Ông ta tiến lên trước vài bước, ôn tồn kéo con trai: "Hiên Viên, các con vừa quen hả? Cái này..."

Nhưng anh ta không hề động đậy.

Vì vậy cha Trần bèn kéo một cái, Trần Hiên Viên vẫn không nhúc nhích, chỉ có nụ cười cao quý tà mị vẫn còn trên môi.

Cha Trần:?

Nhưng Sở Ân hiểu——

Rùa mà, không nhúc nhích đích thị là rùa.

Nhìn xem, khí chất vương giả bất động như núi!

Cha Trần hơi lúng túng, thầm nghĩ tại sao con trai lại ngẩn ngơ không động đậy chút nào thế này? Chẳng được cái tích sự gì...

Sở Thu Thu cũng đi qua, trông thấy tình cảnh này, cô ta lập tức vô cùng lo lắng, tức giận cắn môi, Sở Ân muốn cướp của cô ta ư?

Còn cố ý chọn không gian riêng tư này, sao chị ta giảo hoạt vậy chứ?!

Mà Trần Hiên Viên lúc này mới chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía cha Trần, sau đó đột nhiên ngã xuống.

Cha Trần sợ hết hồn: "Hiên Viên, con bị sao vậy!"

Trần Hiên Viên không trả lời ông ta, hai tay chống lên mặt đất, Sở Ân lại hiểu ngay—— A, anh ta muốn bò!

Rùa là phải bò đi mà!

Cha Trần kinh ngạc, liều mạng ngăn anh ta lại: "Hiên Viên, con sao vậy Hiên Viên!"

Trần Hiên Viên liều lĩnh cười lạnh: "Đừng cản con!"

Nhìn bộ dáng này của anh ta, nói cũng vô dụng, cha Trần không biết tại sao con trai ban nãy còn ngầu lòi đẹp trai lại đột nhiên biến thành cái dạng này.

Cuối cùng, cha Trần hợp sức với cha Sở đưa Trần Hiên Viên ra xe, cả hai đều mồ hôi nhễ nhại, cực kì xấu hổ.

"Anh Sở à, hôm nay chúng tôi còn có việc, hai ngày nữa hẹn gặp lại ở tiệc tối nhé!"

Cha Sở hiểu ý trả lời: "Hai cha con đi làm việc đi, tới lúc đó gặp nhau!"

Cha Trần nói: "Chuyện hai nhà chúng ta bàn bạc vẫn không thay đổi, tôi rất hài lòng về cô bé ban nãy..."

Ông ta còn chưa dứt câu, Trần Hiên Viên trong xe lại bắt đầu cười lạnh bò xuống gầm ghế xe, cha Trần đổ mồ hôi: "Vậy, vậy chúng tôi đi trước!"

Cha Sở nhìn bọn họ lái xe rời khỏi khu biệt thự, tiếp đó mới trở về nhà.

Vốn đang lo cái tật đột nhiên nhảy múa kia của Sở Thu Thu sẽ làm trò cười... Bây giờ xem ra con trai lão Trần cũng không được bình thường...

Đúng là mỗi nhà đều có nỗi khó xử của riêng mình.

-

Kết quả thi cuối kì được công bố khi trở lại trường, tiện thể sẽ chữa bài ngay hôm đó.

Ngày trở lại trường hôm nay khiến học sinh Oái Văn vô cùng hào hứng, đặc biệt là đối với một lớp ưu tú như lớp 5.

"Nè, vừa nãy tôi đi ngang qua văn phòng giáo viên, nghe các thầy cô nói điểm bình quân cả khối lần này thấp hơn giữa kì rất nhiều!"

"Đúng quá rồi, đề thi lần này khó như thế, chắc chắn tổng thể sẽ giảm xuống!"

"Các cậu nói xem liệu Sở Ân còn đứng top 1 không?"

"Để coi môn toán, nếu như môn toán lần này có thể kéo điểm thì có khi vẫn đứng top 1..."

Sở Ân cũng rất mong chờ kết quả, chung quy cuộc thi cuối kì lần này là bàn đạp cho nhiệm vụ học tập cỡ lớn tiếp theo, qua được cửa ải này mới có thể nghĩ đến bước tiếp theo.

Tống Triệu Lâm còn căng thẳng hơn lần thi giữa kì, ngồi một chỗ chắp tay trước ngực: "Trung bình, xin hãy cho con đạt trung bình, làm ơn..."

Sở Ân biết anh trai cậu gay gắt, nghe vậy bèn nhướng mày: "Được trung bình thì không bị đánh à?"

Vậy xem ra anh trai cậu cũng không đáng sợ đến vậy.

Tống Triệu Lâm thoải mái lắc đầu: "Không... nếu được trung bình thì có thể bảo vệ từ phần cổ trở lên..."

"..." Sở Ân im lặng một hồi: "Vậy cậu mới không thể ôn tập đàng hoàng được một chút sao!"

Tống Triệu Lâm khóc huhu: "Em ôn rồi! Nhưng đề thi lần này khó quá! Tính thoáng ra cũng chỉ có 89 điểm."

Trung bình là 90.

Sở Ân thở dài.

Con trai ngốc, người làm cha cũng không giúp được con.

Có điều đúng là đề toán lần này tương đối khó, lúc Sở Ân làm bài cũng cảm nhận được điều đó. Cô đụng trúng hai câu hỏi mà mình đã gặp phải trong quá trình luyện tập nâng cao, nói đơn giản là nằm ngoài đề cương, cô làm xong cũng không hoàn toàn chắc chắn, chứ đừng nói đến những học sinh lớp 11 này.

Chẳng qua, cho dù lo lắng đến đâu, kết quả cần trả về vẫn phải trả về.

Mấy tiết đầu là ba môn xã hội, bài thi được phát thẳng đến tay từng người. Sở Ân phát huy rất ổn định, môn địa lý đứng nhất, lịch sử và chính trị lần lượt đứng hai và ba, tổng điểm vẫn xếp cao nhất.

"Bà mẹ nó, Sở Ân lại đứng nhất!"

"Cậu ấy đỉnh vãi... Tổng điểm trừ ba môn gần bằng điểm trừ một môn của tôi."

"Học sinh giỏi chính là học sinh giỏi..."

Vốn dĩ lần này Phó Minh Huyên ôm mục đích rửa sạch nhục nhã, nhưng nghe thành tích xã hội của Sở Ân xong, cô ta không lên tiếng nữa.

Đôi lúc, một khi bị nghiền ép trở thành thói quen, khả năng chịu đựng của tâm lí cũng tự động thăng cấp.

Hai môn tiếp theo là ngữ văn và tiếng Anh, kết cấu điểm trong lớp không có nhiều thay đổi. Khương Nghiên vẫn đạt điểm cao nhất môn ngữ văn, Sở Ân vẫn mang về số điểm tiếng Anh tuyệt đối, xuống chút nữa là Phó Minh Huyên với 145 điểm.

Hiển nhiên bản thân Phó Minh Huyên rất hài lòng, người xung quanh đều chúc mừng cô ta: "145 điểm cao ghê!" "Đứng thứ hai là đỉnh lắm rồi!"

Người chị em Hình Lan bên cạnh khẽ thở dài. Cập nhật truyện nhanh tại || TRUMtгuyeИ . Vn ||

Không biết từ lúc nào, thành viên lớp 5 đã bắt đầu tranh giành vị trí thứ hai. Cứ như thể chỉ cần đạt được hạng hai thì bọn họ đã rất lợi hại.

Ra chơi, Khương Nghiên chạy đến cạnh chỗ ngồi Sở Ân: "Ân Ân, giờ còn mỗi Toán, cậu có ăn chắc không?"

Mặc dù điểm giả Tống Triệu Lâm mịt mù, nhưng cậu siêu tự tin với thành tích của Sở Ân: "Giờ còn muốn ăn chắc cái gì! Lấy top 1 chỉ là chuyện phút chốc!"

Khương Nghiên: "Cũng không phải cậu đạt top 1!"

Tống Triệu Lâm: "Tôi khoác lác tí không được à!"

Sở Ân hứng thú nhìn hai người đấu võ mồm, mỉm cười, trả lời khách quan: "Tầm 80%."

Tuy thực sự khó, nhưng Sở Ân cảm thấy mức độ mình có thể làm được gần như vẫn là cao nhất.

Chẳng mấy chốc, cô Vương ôm bài thi vào phòng học, mọi người trong lớp 5 lập tức trở nên rất căng thẳng.

Không ít người trong số họ đã muốn tham gia Cúp Hi Vọng từ năm ngoái, đây là lần thứ hai trường tuyển chọn, không thể không hồi hộp.

Cả một tiết, đại đa số bài thi của mọi người đều như con tem the whole country is red[1].

Tống Triệu Lâm đã hốt hoảng.

Cậu tựa như thấy được cảnh tượng bị đánh xán lạn của mình...

Đối chiếu với đáp án giáo viên nói, Sở Ân đưa ra mức điểm, 145. Câu tự luận khó cuối cùng vẫn làm sai, Sở Ân bình thản tính toán lại từ đầu một lần, biết mình không bị trừ oan.

Tống Triệu Lâm thấy kết quả cô viết ở đầu bài thi, "gào" lên một tiếng: "Chị Ân, chị được 145 điểm á?!"

Đây là quái vật gì vậy!!!

Cậu mới được một phần hai cô!!

Mọi người rất quan tâm đến thành tích toán lần này, tất cả vểnh hết tai lên, vừa nghe Sở Ân được 145 điểm, vẻ mặt đều xanh mét.

Sở Ân thực sự muốn bịt cái mồm há to Tống Thiếu Lâm lại: "...Đây chỉ là tôi tự tính thôi."

Cô Vương đứng trên bục giảng nở nụ cười: "Tính không sai đâu! Đúng là 145, cô cố ý xem qua rồi, rất tuyệt, rất xuất sắc!"

Quả nhiên Sở Ân không để cô thất vọng. Độ khó bài thi toán lần này gần chạm đến trình độ lớp 12, học sinh khá giỏi lớp khác nhiều nhất là đạt 130 điểm, vậy mà Sở Ân vẫn có thể duy trì 140 điểm trở lên, điều này làm cô Vương rất tin tưởng về việc Sở Ân tham gia thi đấu.

Dưới bục giảng rộ lên, mọi người nhốn nháo quay đầu nhìn Sở Ân.

Triệu Dục Hùng nói: "Sao Sở Ân lại lợi hại thế chứ? Quả thật đúng là nữ thần."

Lý Cẩm gật đầu: "Đúng là nữ thần."

"Thế cậu ấy có chắc một slot Cúp Hi Vọng rồi..."

"Chắc vậy."

Phó Minh Huyên nhìn bài thi 132 điểm của mình, cam chịu nghĩ: không phải cho dù giành được slot thì đến trại đông vẫn bị Sở Ân đè ép sao? Vậy chẳng thà không đi còn hơn!

Sau giờ học, Khương Nghiên chạy ngay đến bên Sở Ân. Cô ấy thi được 135 điểm, đã tiến bộ hơn giữa kì, toán vốn không phải thế mạnh của Khương Nghiên nên cô ấy rất hài lòng với thành tích lần này.

Cửa sau lớp 5 bỗng xuất hiện một bóng người, nhỏ giọng gọi: "Sở Ân, Sở Ân!"

Sở Ân quay đầu lại nhìn, Hàn Sơ Oánh đang vịn ở cửa, tha thiết mong chờ nhìn vào bên trong.

Sở Ân mỉm cười vẫy tay, Hàn Sơ Oánh liền vui vẻ chạy vào. Mọi người lớp 5 đều biết cô nàng, người đứng top 2 cả khối, trước khi Sở Ân đến, Hàn Sơ Oánh cũng là người đứng top 1. Quả nhiên học sinh giỏi đều chơi với nhau.

"Tớ nghe rồi! Cậu thi được 145 điểm đúng không!" Hàn Sơ Oánh hưng phấn nói: "Nhất định có thể tham gia Cúp Hi Vọng!"

Sở Ân kinh ngạc nhướng mày: "Cậu biết rồi á?"

Hàn Sơ Oánh quơ quơ điện thoại: "Người trên diễn đàn đã bàn tán lâu rồi, cậu chói mắt như vậy, mọi người rất quan tâm."

Quen biết mấy ngày, Sở Ân đã học được cách tự động loại bỏ tầng tầng lớp lớp các câu tâng bốc của cô nàng. Đứa nhỏ này chỗ nào cũng tốt, chỉ là rất thích khen người quá đáng.

Hàn Sở Oánh không hề thấy mình cường điệu hóa chút nào, thậm chí còn cho rằng lời nói của mình quá cứng nhắc vô lực, không xứng với Sở Ân.

Bây giờ thời tiết lạnh, Sở Ân mặc thêm một chiếc áo nhung cao cổ màu đen bên trong đồng phục học sinh, không chỉ để lộ ra chiếc cổ thon dài, mà còn tôn lên làn da trắng nõn, xương quai hàm cọ xát vào cổ áo, đuôi tóc màu trà rơi trên vai, mềm mại xinh đẹp tựa tranh vẽ.

Hàn Sơ Oánh nhìn một chút lại kích động, huhuhu cậu ấy đẹp đẽ quá đi! Thật hâm mộ những người lớp 5! Thật hâm mộ bạn cùng bàn của cậu ấy!

Trước đây Khương Nghiên không quen Hàn Sơ Oánh, bọn họ chỉ có mối quan hệ xã giao trong phòng thi đầu tiên, sau lần tiếp xúc này mới nhận ra cô nàng rất cởi mở, căn bản không phải loại học sinh giỏi nghiêm túc cứng nhắc.

Hàn Sơ Oánh nhìn khuôn mặt Sở Ân một hồi mới nhớ đến mục đích của mình: "Đúng rồi, toán tớ được 142 điểm, tớ đã hỏi một vòng, lớp 1 không có ai cao hơn tớ, lớp các cậu thì sao?"

Khương Nghiên hâm mộ lắc đầu: "Tớ chưa vượt được 140, trong lớp chỉ có mỗi Ân Ân qua thôi."

Hàn Sơ Oánh càng hưng phấn hơn: "Vậy có phải tớ cũng có thể giành được slot đúng không!"

Vừa nghĩ đến việc được tham gia trại đông với đại mĩ nữ, thậm chí còn có khả năng bọn họ được phân đến cùng một kí túc xá, Hàn Sơ Oánh thực sự hào hứng đến mức muốn nhảy cẫng lên.

Sở Ân mỉm cười, cảm thấy rất tốt khi có thể đi cùng cô nàng.

Tống Triệu Lâm mới tản bộ về, xởi lởi chen miệng nói: "Thế giờ có phải chị Ân vẫn đứng đầu môn toán không?"

Hàn Sơ Oánh cũng thoải mái, nghe cậu nói xong thì mở điện thoại ra xoát.

Đột nhiên, không biết cô nàng nhìn thấy gì, ngớ mặt ra: "Wtf!"

Tống Triệu Lâm lập tức ngửi thấy mùi biến, vội vàng hỏi: "Sao thế sao thế?"

Mặt Hàn Sơ Oánh khó mà tin được: "145 điểm mà không phải người đứng đầu môn Toán á??"

Tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc: "Hả?!"

"Vậy ai là người đứng đầu?"

Vẫn còn cao nhân ẩn sĩ trong khối này sao?!

Đến cả Sở Ân cũng hơi ngạc nhiên, ngước mắt lên hỏi: "Có nói là ai không?"

"Nói..." Hàn Sơ Oánh lắp bắp trả lời: "Là Lục, Lục Chẩn..."

Tống Triệu Lâm: "?!"

Sở Ân: "..."

"Đinh~ Kí chủ, nhiệm vụ [Đứng đầu môn toán] thất bại~"

—— Mụ nội nó Lục Chẩn!!

...

Cùng lúc đó, giáo viên dạy toán lớp quốc tế rất vui mừng.

Thầy Trần đã dạy học nhiều năm, đức cao vọng trọng. Trước kia nhà họ Lục đã từng mời ông làm gia sư riêng cho Lục Chẩn, có điều vì ông đang ở tiền tuyến nên từ chối, sau này nghe nói nhà họ Lục đã tìm được một vị giáo sư đại học phụ đạo cho anh, bởi vậy mà thầy Trần vẫn luôn biết trình độ toán học của Lục Chẩn rất cao.

Cuối cùng lần này anh cũng tham gia kì thi, 147 điểm, cao hơn người đứng đầu cả khóa lớp 5 kia hai điểm.

Điều càng khiến thầy Trần vui vẻ hơn chính là Lục Chẩn không hề bài xích cuộc thi Cúp Hi Vọng, đồng ý nhận suất.

Ông hào hứng uống một tách trà lớn.

Tin tức Lục Chẩn được 147 điểm môn toán hệt như buộc vào tên lửa, nhanh chóng lan ra khắp trường. Diễn đàn, nhóm chat QQ, nhóm chat Wechat, chỗ nào cũng thảo luận về chuyện này.

Trong ấn tượng của mọi người, mặc dù Lục Chẩn rất đẹp, gia thể hiển hách, nhưng thành tích không được tốt, khá chểnh mảng.

Nhưng lần này, đề toán khó như vậy mà anh lại có thể vượt qua cả người đứng top 1 cả khối lần trước!

Lương Nguyệt Kỳ nhìn đám bạn cùng lớp khiếp sợ, mỉm cười tỏ vẻ mình không chút kinh ngạc.

"Các cậu không biết cậu ấy mà thôi, nhà họ Lục đều đặc biệt tìm thầy cô đến dạy Lục Chẩn" Lương Nguyệt Kỳ bày ra dáng vẻ của người hiểu chuyện: "Thực ra thành tích cậu ấy rất tốt, tôi vẫn luôn biết."

Mọi người xung quanh xôn xao cảm thán, không hổ hai nhà Lục Lương là quan hệ nhiều đời, xem ra giao tình khá thân thiết.

Sau khi Lương Nguyệt Kỳ ngầm khoe khoang xong, trong lòng mới bắt đầu phiền muộn—— Nếu sớm biết Lục Chẩn sẽ tham gia kì thi, thậm chí còn có khả năng tham gia thi đấu, cô ta nhất định sẽ cố gắng đột kích môn toán cuối kì!

Mỗi Lục Chẩn là bình tĩnh nhất.

Anh hiểu trình độ kiến thức của mình, cũng ăn chắc độ khó của bài thi, số điểm này đã nằm trong phạm vi anh dự đoán.

Lục Chẩn không nhịn được đi ngang qua phòng học lớp 5, lơ đãng liếc vào lớp.

Sở Ân ngồi bên cửa sổ, đang cúi đầu nhìn bài thi, vẻ mặt nghiêm túc.

Nắng ấm ngày đông xuyên qua cửa kính rơi lên đỉnh đầu cô. Hôm nay cô mặc chiếc áo len sợi cao cổ màu đen, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn.

Trái tim Lục Chẩn bỗng mềm nhũn đi một chút.

Không phải cô thích người học giỏi sao... Lục Chẩn nghĩ.

Lần này anh tính cả rồi.

Lục Chẩn không ở lại quá lâu, thấy cô rồi bèn xoay người về lớp. Tống Triệu Lâm đã lẻn tới chờ anh.

Vừa trông thấy anh, Tống Triệu Lâm bắt đầu gào khóc: "Anh Chẩn! Vip! Em là fanboy của anh!"

Lục Chẩn nhếch môi mắng cậu: "Phắn."

Tống Triệu Lâm: "Thật đấy, thế mà anh thi lại có thể vượt qua bạn cùng bàn em, quá mạnh!"

Lục Chẩn bình tĩnh cụp mắt, hỏi: "Bạn cùng bàn của cậu kinh ngạc lắm không?"

Tống Triệu Lâm: "Kinh ngạc chứ!"

Tay Lục Chẩn khẽ vuốt các đốt ngón tay đang buông xuống dưới bàn, nén giọng phải bình tĩnh: "Cậu ấy nói gì?"

Tống Triệu Lâm gãi đầu: "A, chị ấy nói chị ấy muốn giết người."

Lục Chẩn: "..."

-

Sở Ân thất thủ.

Nhiệm vụ đứng đầu môn toán lần này liên quan đến nhiệm vụ top 1 cả khối, thất bại một cái thì coi như hoàn toàn thất bại.

Vì vậy, mặc dù vẫn đứng top 1 cả khối với tổng số điểm là 704, nhưng cô lại bại dưới số điểm 147 kia của tên đàn ông chó!

Aaaa——

Sở Ân tức giận đến mức vò đầu bứt tai.

Chẳng qua cho dù rất tức, lần này Sở Ân cũng không có ý định ám sát anh ta.

Kiểm tra không vượt được thì là không vượt được, kém hai điểm thì chính là kém hai điểm, cô có thể trị Lục Chẩn vì thù cũ, nhưng cô không thể trị anh ta chỉ vì cô kiểm tra không vượt được người ta.

—— Hơn nữa, cô không tin là mình sẽ luôn thất bại!!

Cha mẹ Sở cực kì hài lòng với thành tích của cô, trên bàn ăn ra sức tuyên dương cô một trận.

Lần này Sở Thu Thu thi xếp thứ sáu, tiến bộ hơn một bậc, nhưng lại hoàn toàn bị cha mẹ phớt lờ, bởi vì bọn họ nhận ra con gái ruột khiến họ có mặt mũi hơn.

Tay cầm dĩa của Sở Thu thu hơi siết chặt.

"Còn một tin tốt nữa" Mặt mày cha Sở hồng hào nói: "Ngày mai cha đưa các con đi tham gia tiệc tối, bác Trần và cậu Trần hôm trước tới làm khách cũng sẽ đến, các con chuẩn bị cho tốt nhé!"

Sở Ân: "Mọi người đi đi, con không đi đâu ạ."

Sở Thu Thu thầm vui vẻ.

Nhưng cha Sở lập tức trách móc: "Không được!"

Thái độ của nhà họ Trần rõ ràng muốn kết thông gia, mà sau khi Hiên Viên về nhà còn nói rõ thích Sở Ân hơn. Vì lợi ích gia tộc, Sở Ân có không thoải mái thì vẫn phải đi xã giao.

Sở Ân hờ hững liếc nhìn ông.

Quả thật cô không nên hiểu quá rõ tâm tư của cha Sở. Ở trong mắt ông, đây là bổn phận của một người con gái nhà họ Sở.

Tôi nhổ vào!

Có điều cô hẳn nên đi buổi tiệc rượu này, không đi thì sẽ không biết người cha này sẽ ước định với ai chuyện gì sau lưng cô, nói không chừng sau một buổi tối, cô lại có thêm một vị hôn phu nữa.

"Được rồi" Sở Ân nói: "Con đi ạ."

Phải tới để phá hoại chứ.

Cha mẹ Sở đều hài lòng nở nụ cười vui vẻ, chỉ có Sở Thu Thu cúi đầu, che giấu sự không cam lòng trên mặt.

...

Nơi diễn ra tiệc tối là ở trung tâm thành phố, cha Sở đưa hai đứa con gái đến dự tiệc.

Ông nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, không hài lòng lắm nói: "Tiểu Ân, con ăn mặc xuềnh xoàng quá, con nhìn Thu Thu xem."

Sở Thu Thu ăn mặc vô cùng cẩn thận, rất biết tốt khoe xấu che, chiếc váy dạ hội trên người được lựa chọn rất thích hợp. Chiếc váy của Sở Ân lại khá đơn giản, vẫn là kiểu dáng dệt len giữ ấm.

Cha Sở thầm thở dài, quả nhiên thẩm mỹ của người nuôi dưỡng trong nhà vẫn tốt hơn.

Vừa bước vào đại sảnh tiệc rượu đã gặp phải rất nhiều nhân vật nổi tiếng, nhà quyền thế. Cha Sở nhanh chóng tiến lên phía trước, bắt đầu xã giao.

Sở Thu Thu liếc nhìn Sở Ân, không nhịn được nói: "Chị gái, chắc chị rất khó chịu với loại dịp này nhỉ."

Sở Ân: "Tàm tạm."

Đúng là lâu rồi chưa được tham gia.

Sở Ân nhìn một vòng, chợt thoáng thấy bóng người Trần Hiên Viên, cô lập tức tránh đi, để lại cho Sở Thu Thu.

Trần Hiên Viên đi tới, Sở Thu Thu đỏ mặt, mở to mắt nhìn anh ta: "Anh Hiên Viên..."

Trần Hiên Viên gật đầu bừa một cái, sau đó liền tìm kiếm bóng dáng Sở Ân xung quanh.

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng thế mà người phụ nữ đáng chết kia lại khiến anh ta nhớ thương.

Trần Hiên Viên sao có thể cứ thất thủ như vậy?

Sở Thu Thu nhận ra anh ta lơ đễnh, cắn môi, nói: "Anh Hiên Viên, anh không biết chứ thật ra chị em được nhận từ nông thôn về đấy."

Trần Hiên Viên nhướng mày: "Ồ?"

Sở Thu Thu: "Chị ấy sống ở nông thôn mười mấy năm, hoàn toàn không sánh được với những tiểu thư hào phú bình thường. Quần áo, giáo dưỡng, vân vân đều không ổn lắm, ba mẹ em kì thực rất âu lo..."

Trần Hiên Viên nở nụ cười không đàng hoàng: "Thì ra còn có chuyện này, thú vị."

—— A, người phụ nữ kia, thực ra trong lòng cô cảm thấy tự ti khi đối mặt với anh!

Thảo nào lại lãnh đạm với anh như vậy!

Cô lãnh đạm chẳng qua là màu sắc tự vệ của cô!

Trần Hiên Viên liếc nhìn một vòng, rốt cuộc cũng tìm ra bóng dạng Sở Ân ở trong góc. Anh ta nở nụ cười mê hoặc, sải bước đi qua chỗ cô.

Trên đại sảnh tầng hai có hai người đang đứng dựa vào lan can, trên tay mỗi người cầm một ly rượu.

Lục Lân Uyên nhìn cảnh danh lợi bên dưới, cười nói: "Sao A Chẩn lại bắt đầu chú ý đến những dịp này rồi?"

Ánh mắt Lục Chẩn rơi vào một điểm nào đó, thờ ơ nói: "Chỉ chán thôi."

...Không cẩn thận lỡ thi vượt qua một học sinh giỏi nào đó, sợ cô ấy nổi giận.

Nghe nói cô đến tham gia tiệc rượu nên qua đây xem một chút.

Vậy cô vẫn còn tức giận sao, Lục Chẩn thầm nghĩ.

Lục Lân Uyên muốn tìm xem Lục Chẩn đang nhìn ai theo tầm mắt của anh, nhưng anh đã nhanh chóng dời mắt đi. Lục Lân Uyên không tìm được, mỉm cười, thử dò xét hỏi: "Con gái nhà họ Sở là bạn học cháu nhỉ?"

Lục Chẩn nhấp một ngụm rượu: "Vâng."

Lục Lân Uyên thong thả nói: "Nghe nói bữa tiệc tối hôm nay có ý tác hợp hai nhà họ Sở và Trần, bọn họ tính kết thông gia—— Chẳng qua chỉ là thêm ít tôm tép, cũng không đáng lo ngại."

Sắc mặt Lục Chẩn bỗng sa sầm.

Lục Lân Uyên hơi nhướng chân mày: "Sao thế?"

Dưới tầng, Trần Hiên Viên hiên ngang đi đến trước mặt Sở Ân, không biết đang nói cái gì.

Cho nên người nhà họ Trần muốn tác hợp làm thông gia là Sở Ân?

Vẻ mặt Lục Chẩn hơi trở nên lạnh lùng, con ngươi đen ngòm, giọng nói được kiềm chế lại rất bình tĩnh.

"Không có gì" Anh lạnh nhạt nói: "Rượu khó uống quá."

...

Sở Ân nhường không gian cho Sở Thu Thu và Trần Hiên Viên phát triển, tiếc là tình hình phát triển dường như không tốt như cô mong đợi.

Tên có khí thế vương giả bức người này lại đi tới trước mặt cô.

"Hóa ra là vì em tự ti nên mới lạnh nhạt với tôi như vậy!"

Sở Ân: "...??"

Con mẹ nó, móc mấy thứ ảo tưởng tào lao này từ đâu ra vậy??

Đề phòng anh ta làm ra chuyện cợt nhả, lần này Sở Ân lấy kịch bản ra trước.

—— Xin mời anh cứ tự nhiên, tôi sẽ ra tay bất cứ lúc nào.

Trần Hiên Viên cười ngạo mạn điên khùng: "Tôi biết em đến từ vùng nhỏ, gả cho tôi, tôi sẽ cho em tất cả những thứ em không tưởng tượng nổi!"

Sở Ân: "..."

"Cha mẹ em rất vừa ý tôi, tôi thấy được, cho dù em có che giấu tình cảm đối với tôi, tôi cũng có thể thấy được" Trần Hiên Viên cười xấu xa: "—— Cô gái, em đừng hòng thoát được khỏi lòng bàn tay tôi!"

Sở Ân: "Ọe."

Cô đã thật sự phát ra một tiếng nôn ọe.

—— Mắt tôi!! Tai tôi!! Có ai cứu tôi được không!!

Sở Ân tỉnh lại trong cơn buồn nôn mà ý thức được, ông anh này quyết tâm muốn kết thông gia với cô, vậy cô nhất định phải làm gì đó.

"Ting~ Hệ thống thân thiện nhắc nhở, đạo cụ [thẻ thay thế] đặc biệt trong tài khoản của kí chủ sắp hết hạn nha~"

Sở Ân: "Thứ đồ chơi này cũng có hạn sử dụng sao??"

"Tất nhiên~"

Sở Ân: "Cách dùng cụ thể của thẻ thay thế là gì?"

"Thẻ thay thế được sử dụng lên người một nhân vật bất kì nhưng phải là nhân vật trong nội dung kịch bản để thay thế toàn bộ chữ hay từ nào đó thành chữ hay từ khác."

Sở Ân đã hiểu—— Không phải cái này chỉ là chức năng thay thế của word thôi hả??

Trần Hiên Viên cao ngạo nhìn cô, tà mị nói: "Sao thế, kích động quá à?"

Sở Ân vốn còn chút do dự, vừa nghe xong câu này lập tức quyết định:...Được, quyết định là anh.

Dùng những thao tác điếm thúi với những con người đĩ đượi thì chẳng có vấn đề gì cả √

"Dùng thẻ thay thế." Sở Ân nói.

Cô suy nghĩ một chút. Nếu tinh thần của Trần Hiên Viên có vấn đề, tỉ lệ cuộc hôn nhân này bị quấy tung lên sẽ cao hơn rất nhiều.

Sở Ân xem kịch bản, trong đó chứa đầy những lời thoại cool ngầu của Trần Hiên Viên.

Làm thế nào để có thể phát huy tối đa công năng của thẻ thay thế đây? Tất nhiên là thay đổi chữ xuất hiện nhiều nhất trong kịch bản rồi.

...Không phải anh thích nói sao, Sở Ân nghĩ, vậy thì phóng thích thỏa thuê đi!!

Sở Ân nói với hệ thống: "Đổi tất cả chữ 'nói' thành 'rống'."

Hệ thống học tập: "...Không hổ là cô!" Nghệ thuật gia có khác!

Vừa dứt lời, kịch bản được thay thế sạch sẽ trong một giây.

Lúc này, Sở Thu Thu vừa khéo đi tới, mỏng manh kéo Trần Hiên Viên: "Anh Hiên Viên, chị gái à, cha gọi tụi mình qua kia."

Trần Hiên Viên quay đầu lại, há mồm, đột nhiên rống to một tiếng: "Vậy thì đi!"

Sở Thu Thu bất ngờ bị dọa cho run cầm cập.

Đến cả Sở Ân cũng bị chấn động đến mức lùi về sau hai bước—— Uy lực lớn vãi!

Cha Trần nghe thấy động tĩnh bên này, vội vàng đi đến: "Hiên Viên, con sao thế?"

Trần Hiên Viên xoay người, lại rống lên như ác long: "Con không sao! Con cũng không có muốn như thế!!"

"Fuck! Chuyện gì xảy ra thế này!!"

Cha Trần bị anh ta phun vào đầu, bệnh tim sắp tái phát.

Giọng Trần Hiên Viên ghê gớm đến mức cả sảnh tiệc đều nghe thấy. Đây là dịp xã giao thanh lịch của giới hào môn, xưa nay chưa từng có ai thất thố như vậy, mọi người xôn xao nhìn anh ta bằng ánh mắt khó hiểu.

Trần Hiên Viên cuống cuồng, hốt hoảng rống tiếp: "Chết tiệt! Thượng đế! Ông trời ơi! Tôi làm sao thế này!!"

Cha Trần: "Bình tĩnh nào! Hiên Viên, con bình tĩnh một chút!"

Trần Hiên Viên suy sụp kêu to: "Con rất bình tĩnh!!"

Cha Trần càng suy sụp hơn: Con không bình tĩnh!!

Đúng lúc này, một người dừng lại sau lưng Trần Hiên Viên, giọng nói lạnh lùng: "—— Này."

Cha Trần nhận ra người đến, vẻ mặt sợ hãi, vội vàng định kéo con trai: "Đừng có rống——"

Thế nhưng Trần Hiên Viên đã nghiêng đầu, lớn tiếng rống: "Làm sao!!"

Bốn phía im bặt.

Lục Chẩn nhìn anh ta, vô cảm nói: "Anh là cái loa thành tinh à?"

"Cút ra ngoài!"
Chương trước Chương tiếp
Loading...