Tôi Không Muốn Thừa Kế Tài Sản Nghìn Tỷ
Chương 18
Sao vậy? “Trần Bình cũng nhận ra Giang Uyển có chỗ nào đó không bình thường.Trần Bình, chẳng lẽ anh mong Mễ Lạp vẫn luôn như thê này sao? Anh không muốn con bé nhận được sự chữa trị càng tốt hơn sao? Chẳng phải lần trước bác sĩ nói qua rồi sao, chỉ cần có một triệu nhân dân tệ có thể lập tức phẫu thuật cho Mễ Lạp.“Mắt Giang Uyển đỏ bừng:”Bây giờ Mễ Lạp đã ba tuổi rồi, là thời kỳ chữa trị tốt nhất.“ Trần Bình đưa mắt nhìn Mễ Lạp đang say ngủ, nói: ”Tôi biết rồi, tôi sẽ nghĩ cách.Nghĩ cách? Anh có thể nghĩ ra cách gì chứ? “Giang Uyển trào phúng cười, nước mắt tràn mi rơi xuống:”Trần Bình, coi như tôi xin anh, anh đi xin bố mẹ tôi được không? “ ”Giang Uyển, cô tin tôi đi, tự tôi có cách.“Trần Bình nói.Vợ, em không biết rằng tôi bắt đầu làm rồi.Mễ Lạp là con gái của người thừa kế tập đoàn lớn nhất thế giới, con bé là thiên kim tiểu thư, lá ngọc cành vàng..Cách? Anh ngoài việc làm mất mặt tôi ra thì còn làm được gì nữa? “Giang Uyển tức giận chỉ trích Trần Bình:”Hôm nay sinh nhật của bố tôi, anh tặng món đồ nào khó coi cững được, sao cứ phải tặng tranh chứ? Lại còn là tranh giả! Anh có biết bọn họ nói tôi như thế nào không? Tôi chịu đựng Trần Bình anh đủ rồi, anh có thể nghĩ cho tôi và Mễ Lạp nhiều hơn không? “ Trần Bình biết hai năm nay Giang Uyển chịu nhiều ấm ức, cũng rất vất vả, chịu đủ những ánh mắt khinh thường và trào phúng.Nhưng anh ta có nỗi khổ riêng.Có điều bây giờ tốt rồi, anh đã kế thừa tài sản của gia tộc, tất cả đều đã thay đổi.Uyển Nhi, em tin anh đi, anh nhất định để Mễ Lạp có điều kiện chữa trị tốt nhất, anh cũng chắc chắn bù đắp những tổn thương mà em chịu đựng trong hai năm nay.“Trần Bình ôm lấy bờ vai của Giang uyển, nhưng lại bị cô đẩy ra.Giang Uyển cực kỳ thất vọng, anh luôn luôn nói như vậy nhưng chưa bao giờ thực hiện được.Đủ rồi, tôi không muốn nghe nữa, ngày mau tôi sẽ để Mễ Lạp ra viện, tự tôi sẽ nghĩ cách.“Giang Uyển lau nước mắt, quả quyết nói.Uyển Nhi, kỳ thực anh là..“Trần Bình nhịn không được vừa mở miệng liền bị ánh mắt của Giang Uyển trừng nghẹn lại.Anh là cái gì? Anh là một tên vô tích sự! “Giang Uyển lạnh lùng mở miệng nói.Cô đẩy anh ra khỏi phòng bệnh rồi một mình trông coi Mễ Lạp.Trần Bình đứng ngoài phòng bệnh, anh ngồi trêи hành lang yên tĩnh vắng vẻ nhớ lại ánh mắt cuối cùng Giang Uyển nhìn mình, ánh mắt ấy thất vọng vô cùng.Giang Uyển, kỳ thực anh là phú nhị đại cao cấp mà! Anh có tài sản nghìn tỷ.Trần Bình một mình rời khỏi bệnh viện, anh gọi điện thoại cho Kiều Phú Quý:”Lão Kiều, chuyện chữa trị cho con gái tôi sắp xếp thế nào rồi? “ Kiều Phú Quý ở đầu bên kia điện thoại cung kính trả lời:”Cậu chủ, đã sắp xếp xong rồi ạ! Qua mấy ngày nữa giáo sư tim mạch nổi tiếng thế giới Đường Hoa Mẫn sẽ tới Thượng Giang, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp ông ấy đến bệnh viện, lấy có thực hành giảng bài để thực hiện phẫu thuật cho cô chủ.Được, ông sắp xếp đi, tất cả làm tự nhiên chút, không được phô trương.“Trần Bình nói.Cậu yên tâm, tuyệt đối sẽ không để lộ thân phận của cậu, tuyệt đối ngẫu nhiên.Sau khi phẫu thuật xong, tôi còn sắp xếp hoạt động quyên góp cho trẻ em mắc bệnh tim bẩm sinh, như vậy sẽ không có bất kỳ ai hoài nghi.“ Kiều Phú Quý nói:”Đúng rồi, giáo sư Đường Hòa Mẫn nghe nói cậu ở thành phố Thượng Giang nên muốn gặp riêng cậu.Đến lúc đó lại nói.“Trần Bình trả lời rồi lập tức cúp điện thoại.Bây giờ trong lòng anh có chút cáu kỉnh.Kiều Phú Quý ở đầu bên kia lập tức gọi đến một số khác nói:”Lão Đường, tôi đã chuyển lời tới cậu chủ rồi, còn lại là do chính ông.“ Đầu bên kia điện thoại, thành phố Kim Lăng, trong văn phòng viện trưởng của bệnh viện Đường Nhân.Sau khi Đường Hòa Mẫn nhận được điện thoại của Kiều Phú Quý đã kϊƈɦ động đến mức đứng bật dậy, nói:”Được, được, được! Cảm ơn anh Kiều rất nhiều! Ân lớn như này không lời nào cảm ơn được hết! “ Ông ta vừa cúp điện thoại, người thanh niên ngồi trêи ghế sofa trong văn phòng lập tức vội vàng hỏi thăm:”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương