Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy
Chương 24
Hôm nay là lần đầu tiên tôi đợi anh ở cổng trường, mỗi một học sinh Công Cao đi ngang qua đều len lén liếc trộm tôi một cái. Nhóc con, lần đầu thấy nữ sinh xinh đẹp thế này à? Ha ha ^^;; Nhưng chuyện Khương Cẩm Thánh đang giận điên lên quả khiến tôi thấy hơi sợ hãi, tôi chưa nhìn thấy bộ dạng anh lúc giận bao giờ. "Ô? Chị dâu!! ^^" Thì ra là nam sinh đã tặng tôi bông hoa cuối cùng, tên là Thiết Hựu thì phải. "Xin chào bạn!" "Ui chao, chị đừng cung kính thế. ^^ Nếu đội trưởng mà nghe thấy chị dâu lễ phép với em thế chắc đập em chết mất." "Hô~ Được thôi *^^*" "Đang đợi đội trưởng ạ?" "Ừ. Tôi chọc anh ấy tức ấy mà." "Thế à? Ra là vậy. Hôm nay em gặp anh Cẩm Thánh mấy lần, mặt mày anh ấy hậm hực lắm. Nếu đội trưởng mà tức giận lên thì kinh khủng lắm!" "Ha ha ^^;; Thế hả? Không phải nổi gai ốc à?" "Chắc chắn! Vì kinh khủng thật mà! Bọn em đều nói đội trưởng tức giận sẽ khiến người ta sợ đến *** tè í !! Vì quá căng thẳng mà! Ha ha. " "Haha. Thế à, kinh khủng như thế, tôi vẫn chưa thấy bao giờ." "Chị dâu à. ^^ Vậy em đi trước nhé. Chị mau làm cho anh ấy nguôi giận đi, như thế ngày mai mới dám cười chào hỏi anh ấy được." "Ừ, được rồi. Cậu cứ yên tâm. *^^*" Càng nhìn Thiết Hựu càng cảm thấy thật thật thiết, cậu ta đúng là một thằng nhóc vừa hiền lành vừa đơn thuần. Có thể nói là ngây thơ đáng yêu chứ? Hì hì ^^;; A, Cẩm Thánh ra rồi! +_+ Anh ấy đi cùng với những người khác. Nhóc Tuấn Anh thấy tôi đứng đợi Cẩm Thánh thì tỏ vẻ rất hài lòng nhìn tôi. Bệnh thật. -_-^ "Cẩm Thánh, vợ yêu của cậu đến tìm cậu kìa. >OOLý Vân Quân đồ điên! Đúng là điên thật rồi. -_-^ "Này, các bạn đi trước đi. Cẩm Thánh sẽ đi với tớ." "Vậy cho tớ mượn kiệu hoa lúc cậu đến đây đi." Thượng đế ơi. -_- Xin hãy ban cho con sức chịu đựng vô hạn đi! Con chưa muốn kết thúc quá sớm cuộc đời tươi đẹp mà chưa đi được bao nhiêu chặng đường đâu!!"Xì, cái thằng này!! Sao cứ lải nhải mãi thế. Chúng ta biến thôi, Tuấn Hỷ, cố lên nhé ~ Tạm biệt!" Cám ơn cậu nhiều lắm, THái Dân. Lý Vân Quân đáng ghét cuối cùng đã chuồn rồi, chỉ còn lại tôi và Khương Cẩm Thánh. Anh chẳng nói chằng rằng, cả hai cứ thế ngồi im trên chiếc ghế dài. Học sinh và thầy cô đều đã về hết, trời cũng đã chạng vạng. Tên này xem ra rất buồn bã, bắt đầu hút thuốc."... Anh đừng hiểu lầm." Tôi vất vả nói ra câu này. "Anh không hiểu lầm." "Thật à? Sao anh còn giận làm gì?" "Anh không giận." "Anh nói xạo, bây giờ rõ rành rành là anh đang giận." "Không có." "Dân Hữu chỉ là bạn trai trước kia của em thôi. Hồi đó em không quên được cậu ta... nhưng bây giờ đã quên rồi. Quả thật không nghĩ cậu ta... ối!!!" Nụ hôn thứ hai với Cẩm Thánh. Không như lần trước, lần này tôi không phản ứng lại. Tuy trời rất lạnh, nhưng vòng tay Cẩm Thánh lại ấm áp cực độ, ấm áp đến nỗi không muốn xa rời, nên tôi cũng ôm anh chặt hơn. "Không, anh không muốn người khác nắm tay em." "Đó là..." "Em nhất định không được lay động." "Không đâu. Chắc chắn không mà. Anh đừng nghĩ lung tung." "Nếu trong tim em đã bắt đầu có anh thì đừng thêm bất kỳ người nào khác." "... vâng." Lần đầu tiên chúng tôi nghiêm túc trò chuyện với nhau. Cả hai đều không ai chính thức nói quen nhau, nhưng giống như hai đứa ở bên nhau là điều tất yếu vậy, rất tự nhiên. Bây giờ là như thế đó. Tôi thích anh ấy quá. Và tôi cam tâm tình nguyện trở thành người của anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương