Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 41:



Sao đi sớm như vậy? Nếu như anh ấy có thể từ chối một cách mạnh mẽ như vậy khi cơ thể ban đầu phá vỡ cuộc hôn nhân, có lẽ Lục Cảnh Thâm sẽ không làm bất cứ điều gì. Tuy nhiên, đây không phải là điều anh ấy có thể kiểm soát được, suy cho cùng thì hướng đi của mạch truyện hoàn toàn phụ thuộc vào tác giả. "Em rất cảm kích sự quan tâm của anh, nhưng thực sự không cần."

Anh ấy bị cô coi thường như vậy sao? Thà đối mặt với nỗi đau một mình còn hơn nhận lấy lòng tốt của anh ấy ... Cố Trì nhắm mắt lại, cổ họng chứa đầy nỗi buồn ủy khuất.

Anh ấy biết một số lời nói sẽ làm tổn thương cô, nhưng sau cùng không kìm được

mà khàn giọng hỏi: "Em vẫn còn suy nghĩ về Lục Cảnh Thâm?" Anh ấy thực sự không hiểu, người đàn ông đó rốt cuộc có điểm nào đáng để cô yêu?

"Anh ta căn bản còn không biết em bị bệnh, mà còn ép em ly hôn, quay đầu cưới người phụ nữ đó! Ngày cưới đã định vào tháng sau! Làm sao anh ta có thể để ý đến sự sống chết của em?"

Những lời này vang lên ngàn vạn cảm xúc, Cố Trì đau lòng nhìn cô, lồng ngực phập phồng đầy đau lòng: "Niệm Niệm, anh ta không đáng, đừng đợi nữa ..."

Từng trải qua việc đánh chết âm mưu thâm độc, Thu Danh Duy biết nhân vật nam chính của cuốn sách này cặn bã như thế nào, nên không ngạc nhiên khi nghe những lời này. Bình tĩnh giơ tay tán thưởng, chân thành mà nói: "Hai người yêu nhau cuối cùng cũng kết hôn, đáng chúc mừng!" Cố Trì sững sờ trước phản ứng bất ngờ, anh ấy nhìn chằm chằm vào mắt cô, cố gắng nhìn ra một nỗi buồn nhỏ nhất ẩn giấu, nhưng tiếc là không có gì, thậm chí còn hả hê khi nhận ra mình sắp làm sai.

“Niệm Niệm?” Anh ấy nghi ngờ rằng mình đã sai.

Thu Danh Duy nhếch khóe môi, chậm rãi nói: “Món quà đắt tiền mà tôi bỏ ra năm mươi triệu chuẩn bị lại có thể được chuyển đến nhanh như vậy, thật tuyệt.”

Cô có quá buồn và phát điên không? Thậm chí, chi năm mươi triệu để chuẩn bị quà cưới cho chồng cũ cặn bã và nhân tình? !

Cố Trì không thể chịu đựng được nữa: "Niệm Niệm! Em có thể đừng tự hành hạ bản thân như thế này được không ?!

“Tra tấn?”Thu Thanh Duy bật cười, đôi môi ửng hồng dưới ánh nắng: “Từ này dùng cũng không sai.”

Cố Trì đau khổ đến mức không thể nói thêm: "Niệm Niệm!" Thu Danh Duy ra hiệu cho anh ta bình tĩnh lại, "Đúng là tra tấn nhưng không phải em mà là Lục Cảnh Thâm và Nghệ San."

Cố Trì khó hiểu

Kế hoạch đã hình thành trong não, Thu Thanh Duy cười nói một cách trịnh trọng: "Có thể nhờ anh làm giúp em một việc được không?" ***

Vào tháng sáu trong khi cơn mưa đêm kết thúc.

Màn mưa như mơ hồ làm che khuất ánh đèn của ngàn nhà.

Nghề San ngồi một mình trước gương trang điểm bên cửa sổ, nhìn đi nhìn lại chính mình trong bộ váy cưới, sau đó dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngày mai ả sẽ gả cho Lục Cảnh Thâm, từ đó cô ấy sẽ trở thành người vợ thực sự được anh ấy cưới hỏi đàng hoàng, một bà Lục xứng đáng không thể chê vào đâu được.

Trận tai nạn xe cộ lúc đầu được bày mưu nghĩ kế từ vài năm trước này rốt cuộc cũng có kết quả, ả ta vốn nên cảm thấy vui mừng, cũng không biết tại sao, trong lòng cảm thấy có chút bất an không thể giải thích.

Là do cơn mưa này làm phiền lòng sao?

Ả ta đứng dậy kéo tấm rèm cửa sổ vừa nặng vừa dày, không để cho mình suy nghĩ lung tung, sau đó thay áo cưới chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi. Ngày mai, ả ta muốn nghênh đón thời khắc hạnh phúc nhất đời người phụ nữ ở trạng thái tốt nhất có thể.

Lúc này, văn phòng Chủ tịch tập đoàn Thu thị.

Lục Cảnh Thâm đứng một mình trước cửa sổ sát đất, ánh đèn từ phía sau chiếu tới, khiến miếng kính dát lên một lớp bạc lạnh lẽo. Điếu thuốc trong tay lặng lẽ cháy.

Anh ta lơ đãng nhìn vào màn đêm mờ ảo, sau một lúc lâu, cúi đầu ngậm đầu thuốc, hút một hơi thật sâu. Khói lượn lờ ngang mặt, che đi vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt. Hoàn toàn không phải dáng dấp của vị chú rể tương lai nên có.

“Cô chủ Ah, Thu Niệm đã rời đi vào cái ngày cô nhờ người đưa giấy thỏa ... thuận ly hôn tới, không có để lại bất cứ tin tức gì.”

“Người của biệt thự Phong Lam nói ngài Cố đã đến đó hai lần, lần thứ hai sau khi đi ra từ phòng ngủ của Thu Niệm, vẻ mặt trông vội vội vàng vàng rời đi, hẳn là vội đi tìm người.”

Anh ta biết mình không nên đi quản chuyện của Thu Niệm, có thể ngày ấy sau khi Cố Trì rời đi, anh ta vẫn nhìn về phía thư ký hỏi thăm tình hình. Nhưng vỏn vẹn chỉ là hỏi qua mà thôi, không có đi truy tìm tung tích của Thu Niệm.

Dù sao, lấy thủ đoạn của người chồng chưa cưới Cố Trì này, ngay cả khi cô trốn đến chân trời góc biển thì vẫn có thể tìm thấy. Hà tất gì phải góp mặt vào cảnh tượng náo nhiệt như vậy? Huống hồ, Thu Niệm sống hay chết đều không có liên quan gì tới anh ta, anh ta sắp trở thành chồng của Nghề San, quãng đời còn lại chỉ có thể nhớ nhung ả.
Chương trước Chương tiếp
Loading...