Tôi Mộng Giữa Ban Ngày

Chương 31: Kêu ỏn ẻn như vậy



*

Dây thần kinh dịu dàng tinh tế nhỏ xíu của anh trai giang hồ, dường như lại khôi phục tín hiệu bắt đầu vận hành lần nữa.

Không biết vì sao, thời điểm nhìn thấy ba chữ này, Lâm Ngữ Kinh cảm thấy có chỗ nào đó dấy lên chua xót.

Cô thậm chí có thể tưởng tượng được, lúc Thẩm Quyện nói những lời này, vừa buồn ngủ vừa nhạt nhẽo, dáng vẻ lười biếng.

Bỗng nhiên Lâm Ngữ Kinh muốn nói chuyện với cậu.

Cũng có thể không phải bỗng nhiên, mà đã nghĩ đến từ lúc ra khỏi nhà, chỉ là cô không nhận ra.

Cửa sắt màu đen không khóa, bình thường Thẩm Quyện cũng không khóa cửa. Lâm Ngữ Kinh đẩy cửa đi vào, trong sân nhỏ treo đầy đèn dây. Màu sắc thực vật trong trời thu sum suê dần chuyển giao, bây giờ đã bắt đầu gợn sóng, còn hơi ngả vàng.

Đèn hành lang tỏa sáng, Lâm Ngữ Kinh đi đến cửa, gõ cửa.

Khoảng một phút sau, Thẩm Quyện xuất hiện ở cửa ra vào, khẩu trang màu đen treo trên cằm, rũ mắt.

Sau khi nhìn thấy cô, cậu sửng sốt trong nháy mắt, mới nghiêng người để cô vào.

"Đợi một lát, vẫn còn một việc." Thẩm Quyện nói.

Lâm Ngữ Kinh đứng ở cửa, dừng bước: "Quấy rầy cậu à?"

"20 phút, " Thẩm Quyện quay đầu nhìn cô một cái, thấp giọng nói, "Đợi tôi, rất nhanh."

Trong phòng còn mấy bóng đèn sàn nhỏ, ánh sáng cam âm ấm, tối mờ ấm cúng, chỉ có một gian phòng đang mở hờ cửa bên trong là phát ra ánh đèn trắng lạnh sáng ngời. Lâm Ngữ Kinh đem đồ trong tay đặt trên ghế sô pha, chỉ chỉ bên kia: "Tôi có thể xem thử không?"

"Ừ." Thẩm Quyện đi tới. Cậu mặc áo khoác mỏng màu đen, tay áo cuốn lên khuỷu tay, đường cong cơ bắp cánh tay không gồ ghề mà thẳng tuột, mang theo chút cảm giác thiếu niên.

Lâm Ngữ Kinh theo cậu đi tới, cô không vào gian phòng, chỉ bám vào khung cửa mà đứng, tò mò nhìn ngó vào trong.

Bên trong là một ghế dài thoạt nhìn rất thoải mái. Phía trên có một nam sinh đang ngồi, rất trẻ, mặt thoạt nhìn chỉ mới ngoài hai mươi, cũng đang xoay đầu nhìn cô.

Nam sinh chớp mắt mấy cái. Cậu ta xăm cánh tay, một phần hai cánh tay được vẽ hoa văn như mặt nạ Kinh kịch*, tay kia giơ lên vẫy vẫy với cô: "Hi."

Lâm Ngữ Kinh cũng chớp mắt mấy cái, vẫy tay với cậu ta: "Hi."

Thẩm Quyện đưa tay, ngón trỏ móc khẩu trang đeo lên, rút ra một đôi bao tay mới mang vào, năm ngón tay kéo căng.

Cậu ngẩng đầu nhìn cô một cái, ngồi xuống cầm lấy máy quấn dây bên cạnh, cúi đầu tiếp tục.

Tay Thẩm Quyện nhìn rất đẹp. Lúc thường nhìn còn chưa thấy kích thích thị giác như vậy, lúc này tay cậu đeo bao tay đen dùng một lần, đường nét xương mu bàn tay gầy gò trồi lên, hình dáng ngón tay thon dài, lập tức nom cực kỳ đẹp mắt.

Cậu rũ mắt, lông mi trầm thấp phủ xuống, đồng tử đen kịt bị che hoàn toàn, đeo khẩu trang không nhìn được biểu cảm.

Lạnh nhạt lại chăm chú.

Lâm Ngữ Kinh đột nhiên cảm thấy có chút khát.

Cô cắn thịt mềm ở mặt trong má một cái, chưa tới vài giây, lại cảm thấy tuyến nước bọt bắt đầu cấp tốc bài tiết.

Lâm Ngữ Kinh nuốt nước bọt, nới lỏng ngón tay bấu khung cửa, không nhìn nữa, trở lại ghế sô pha ngồi xuống.

Bản thân cô lớn lên cũng đủ dễ nhìn, bạn thân bên cạnh nhan sắc nhìn cũng rất muốn chiếm. Cho nên, Lâm Ngữ Kinh cứ luôn cảm thấy, khả năng kháng cự của mình với sắc đẹp vẫn rất mạnh.

Ít nhất khi nhìn một nam sinh, đàn ông, bất kể là soái ca ở độ tuổi nào, cô cũng chưa từng chảy, chảy nước miếng mà...?

Loại phản ứng này có lẽ chỉ khi ngửi mùi thơm của gà rán, đồ nướng hoặc lẩu thì mới xuất hiện.

Đàn ông còn không bằng miếng gà rán mà.

Lâm Ngữ Kinh lắc lắc đầu, bới túi nilon đồ ăn vặt bên cạnh, rút lon bia ra, "Ừng ực ừng ực" nốc mấy ngụm lớn.

Cửa phòng làm việc không khóa. Lâm Ngữ Kinh ngồi trong ghế sô pha, vừa nghiêng người tới trước nhìn xa xa, vừa nốc bia vào miệng nhỏ.

Lúc Thẩm Quyện cầm máy xăm hình cũng sẽ có vài động tác nhỏ.

Lòng bàn tay hơi áp lên đầu ngón trỏ, cách một đoạn thời gian thường nhấc ngón tay một cái.

Lâm Ngữ Kinh chống đầu, ánh mắt từ vai thiếu niên quét xuống một đường, đến eo hẹp gầy, chân duỗi dài.

Người anh em này chân dài thật.

Cô nhích ra sau, ngồi ngả vào ghế sô pha, nhấc một cái chân của mình lên so thử, nhăn mày.

Lần đầu tiên, có loại cảm giác không hài lòng lắm với chính mình.

*

Thẩm Quyện nói là 20 phút, thì cũng không hơn không kém mười phút. Sau cùng lúc kết thúc, nam sinh xăm hình kia thẳng người lên, nhìn thoáng qua ra bên ngoài, hỏi: "Bạn gái?"

Thẩm Quyện thả máy quấn dây, đưa tay ấn ấn sau cổ: "Không phải."

Giọng có chút khàn.

Một nửa cánh tay, hình cũng không tính là nhỏ. Cậu mất hai ngày, cộng lại tổng cộng hơn hai mươi tiếng. Hôm nay từ trưa đến giờ nước cũng không chưa uống ngụm nào.

"Ồ, " nam sinh cười nói, "Bạn, nữ?"

Thẩm Quyện lặng thinh, chậm rãi mở bao tay đem bỏ, lại tháo khẩu trang xuống.

Nam sinh này lúc trước cũng đã tới mấy lần, quen biết với bọn Tưởng Hàn, coi như nửa người quen, là loại vô cùng có mắt nhìn.

Cậu ta tức khắc chuẩn bị rút quân rời đi, hai người đi ra. Lâm Ngữ Kinh ngồi trong ghế sô pha, vừa xem chương trình nghệ thuật tổng hợp vừa uống bia, còn mở bịch chân gà ngâm ra gặm.

Thấy bọn họ ra, cô ngước đầu lên, nhác thấy hình xăm được quấn trong lớp màng bọc thực phẩm của nam sinh, huýt sáo: "Rất soái nha anh trai."

Nam sinh nhếch miệng cười: "Cảm ơn em gái, em cũng rất đẹp."

Thẩm Quyện đứng ở cửa ra vào, cửa cũng đã mở giúp cậu ta, không kiên nhẫn vỗ khung cửa hai cái, cau mày nhìn cậu ta.

"Thôi, " nam sinh chắp tay trước ngực, khom người chào Thẩm Quyện, ra cửa, "Xéo đây Quyện gia."

Thẩm Quyện đóng cửa, xoay đầu, ánh mắt rơi trên bàn trà.

Một, hai, ba, bốn.

20 phút, bốn lon bia rỗng.

Lâm Ngữ Kinh thoạt nhìn không có gì khác bình thường, vắt chân ngồi trên ghế sô pha, xem chương trình nghệ thuật tổng hợp đến say sưa.

Không ngờ uống rất được.

Thẩm Quyện đi qua, từ trên cao nhìn xuống cô: "Gọi anh trai thuận miệng thế này rồi à?"

"Hả?" Lâm Ngữ Kinh ngẩng đầu lên, con ngươi trong veo, còn cắn rìa kim loại của lon bia, phản ứng chốc lát mới nghe rõ.

"À, tôi đây không biết gọi anh ta là gì thôi, " Lâm Ngữ Kinh tắt chương trình nghệ thuật, suy nghĩ một chút, "Gọi soái ca? Nghe có lỗ mãng quá không?"

Đầu lưỡi Thẩm Quyện chọt chọt răng cấm: "Cậu gọi anh trai thì không lỗ mãng à?"

"Không hề," Lâm Ngữ Kinh nói, "Trông tôi vừa lanh lợi vừa lễ độ."

Thẩm Quyện tức đến bật cười: "Vậy sao cậu không nói chuyện lễ độ với tôi một chút?"

Lâm Ngữ Kinh nín thinh, uống cạn chút bia còn lại ở cái lon trong tay, chỉnh tề bày trên bàn trà, biến thành tuyển thủ số 5 gia nhập đoàn quân lon rỗng. Sau đó lại lấy từ túi bên cạnh ra một tá nữa.

"..."

Thẩm Quyện nặng nề gọi cô một tiếng: "Lâm Ngữ Kinh."

Lúc nói chuyện, giọng điệu bình tĩnh của Thẩm Quyện rất có cảm giác áp bách, nhưng Lâm Ngữ Kinh hoàn toàn không sợ cậu, cũng không buồn nhìn cậu, làm như không nghe thấy mà mở bia ra. Từ lốc sáu lon trong tá bia, rút một lon, dễ dàng kéo móc lon, vang một tiếng "Cách" nho nhỏ.

Lâm Ngữ Kinh ngẩng đầu nhìn về phía cậu, giơ tay đưa lon bia kia tới: "Uống bia không anh trai."

Hai chữ này vừa ra khỏi miệng, trong nháy mắt, Thẩm Quyện như bị người ta nhấn nút tạm dừng.

Cô gái nhỏ gầy trơ xương, mặc đồ ở nhà vải bông cổ tròn, tóc tùy tiện quấn lên lỏng lẻo buông rũ, như người bạn nhỏ bỏ trốn khỏi nhà, để lộ cần cổ mảnh khảnh trắng như tuyết.

Thẩm Quyện cụp mắt nhìn cô.

Lâm Ngữ Kinh ngửa đầu, lắc lắc bia trong tay một cái, trong ánh sáng màu cam ấm áp, nhìn cậu cười, cố ý nói: "Không muốn sao? Anh trai."

Tuyến âm thanh của cô vốn nhẹ, so sánh với tính cách như gai nhím quả thực là hai đầu cực. Bình thường lúc trò chuyện với cậu đa phần đều sắc sảo rõ ràng, ngẫu nhiên cố ý mềm giọng như làm nũng, liền nguy hiểm chết người.

Ví dụ như lúc "Xin cậu".

Bây giờ lại thêm "Anh trai".

Yết hầu của Thẩm Quyện bất chợt trượt xuống.

Cậu đưa tay nhận bia trong tay cô, ngón tay của thiếu nữ lướt qua gan bàn tay cậu, đầu ngón tay lạnh băng.

Thẩm Quyện lấy bia để xuống, đến phòng bếp cầm bình nước và ly không tới đây, rót cho cô ly nước ấm: "Uống cái này."

Lâm Ngữ Kinh nghiêng đầu: "Cổ họng cậu khàn lắm."

Thẩm Quyện: "..."

"Vừa nãy vẫn chưa khàn như vậy, cậu đã lén lút làm gì? Anh trai." Lâm Ngữ Kinh nói.

"..."

Thẩm Quyện bị một tiếng này của cô chọc cho ngứa ngáy, nghiến răng dưới, cảnh cáo: "Lâm Ngữ Kinh."

Dáng vẻ cô gái này trông vẫn rất tỉnh táo, mắt đen lóng lánh như viên pha lê, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ dấu hiệu say nào. Trông như vậy thật sự làm người ta có cảm giác cô là loại người bia năm lon không sao.

Nhưng Thẩm Quyện không cho rằng lúc cô tỉnh táo sẽ gọi cậu như vậy.

Lâm Ngữ Kinh lại tự mở cho mình lon bia, lúc bận bịu vẫn không quên giương mắt nhìn cậu một cái, "Gì hả?"

Thẩm Quyện tiện tay kéo cái ghế bên cạnh tới đây, ngồi xuống, đưa tay tới, ngón trỏ dễ dàng kéo mép lon gõ nhẹ hai cái: "Buông."

Lâm Ngữ Kinh nghe lời buông tay.

Thẩm Quyện cầm lấy, nhấn mở thùng rác cạnh đó, giơ lon đổ hết vào trong.

Ùng ục ùng ục, mùi lúa mạch của bia tràn lan trong không khí.

Thẩm Quyện đổ sạch sẽ, lại cầm ly thủy tinh bên cạnh qua, rót nước ấm vào lon bia rỗng, đặt trên bàn trà trước mặt Lâm Ngữ Kinh: "Uống đi."

Toàn bộ quá trình Lâm Ngữ Kinh đều không nhúc nhích, đỡ đầu vô cùng bình tĩnh nhìn cậu: "Cậu tưởng tôi là đồ ngu à?"

"..."

Thẩm Quyện ngồi dựa ra sau ghế, nhướng mày: "Chưa say?"

Lâm Ngữ Kinh liếc cậu một cái, chỉ chỉ mình: "Tôi, Lâm Ngữ Kinh nghìn chén không say, tôi tới tìm cậu uống rượu đấy. Cậu còn chưa đến, sao tôi có thể tự mình say chứ?"

Thẩm Quyện nheo mắt: "Cậu đến tìm tôi uống rượu?"

Lâm Ngữ Kinh khẽ gật đầu.

Thẩm Quyện thấp giọng nói: "Cậu có biết, không được một mình tìm con trai uống rượu không?"

Lâm Ngữ Kinh nhìn cậu, bình tĩnh hỏi: "Cậu là nam sao?"

Thẩm Quyện: "..."

Cô nói xong, lại phối hợp gật gật đầu: "Ờ, đúng, cậu là..."

"..."

Thẩm Quyện ngay cả lửa cũng không phát ra được, cứ như vậy nhìn cô vừa nói, vừa mở cái túi bên người: "Tôi còn mua cho cậu cực nhiều đồ nhắm rượu nhé. Cậu ăn khoai tây sợi không, loại giòn giòn đó, " vừa lục vừa lẩm bẩm, "A, cậu không muốn ăn, cậu thích ăn cái này..."

Cô lấy ra một cái túi quái quỷ gì đó, tựa như dâng của quý giơ lên trước mặt cậu.

Thẩm Quyện nhìn thoáng qua.

—— một túi đậu phộng Tửu Quỷ, loại đã bóc vỏ.

"..."

Không biết có phải vì bị căn phòng đầy mùi rượu này làm cho say nên tinh thần không ổn hay không, Thẩm Quyện thế mà còn cười.

"Đệch, " Cậu cúi thấp đầu, cười liếm khóe môi, "Kiên nhẫn cả đời này của ông đây đều dùng hết trên người cậu rồi."

Giọng cậu rất thấp, Lâm Ngữ Kinh không nghe rõ, chỉ thấy cậu đứng dậy, tịch thu toàn bộ số rượu trên bàn trà, lại đem túi đồ ăn vặt cô vừa nhắc đến đặt lên bàn trà.

Hãy còn rất nặng.

Thẩm Quyện đem cái túi chia đều, ngồi trở lại, một cặp chân dài vươn tới trước: "Ăn đi, tôi ăn cùng cậu."

Lâm Ngữ Kinh nhìn cậu, do dự: "Cứ ăn không vậy sao? Không uống chút sao?"

Thẩm Quyện thả cánh tay chống đỡ đầu xuống, nghiêng người ra trước, cầm bình nước đến rót cho cô một ly nước sôi âm ấm: "Uống chút nước sôi để nguội đi."

Lâm Ngữ Kinh: "..."

*

Tửu lượng của Lâm Ngữ Kinh thật sự rất được, không phải khoác lác đâu. Nhưng liền tù tì sáu lon bia, phần sau lại uống quá nhanh, lúc này có hơi choáng đầu.

Không phải say. Ý thức của cô thập phần minh mẫn, tỉnh táo đến độ có thể nhận biết rõ ràng rằng mình bây giờ hình như có phần cực kỳ hưng phấn.

Kéo theo hệ lụy, vắc-xin miễn dịch với trai đẹp trời cho, cũng dần mất đi hiệu lực.

Hai tay Lâm Ngữ Kinh chống cằm, nửa người trên áp lên bàn trà, không chớp mắt nhìn chằm chằm Thẩm Quyện.

Cô thấy cậu rút hộp thuốc lá, gõ một điếu ra.

Chú ý tới ánh mắt Lâm Ngữ Kinh, cậu dừng một chút, nhét trở lại, vứt hộp thuốc lá trên bàn trà, ngả người ra sau.

Lâm Ngữ Kinh nhìn cậu, bỗng nhiên không đầu không đuôi nói: "Có ai từng nói với cậu lúc xăm hình cậu trông rất soái chưa? Anh trai."

Thẩm Quyện khựng một lát, nhấc mắt nhìn cô.

Lâm Ngữ Kinh không tránh không nhường, cứ như vậy nghênh đón tầm mắt của cậu.

Hai người nhìn nhau không biết mấy giây.

Thẩm Quyện chậm rãi cúi người, lại gần cô, cất giọng khàn khàn: "Có ai từng nói với cậu lúc chưa say thì đừng có kêu ỏn ẻn như vậy chưa?"

Hết chương 31.

(*) Kinh kịch hay kinh hí là một thể loại ca kịch của Trung Quốc hình thành và phát triển mạnh tại Bắc Kinh vào thời vua Càn Long của vương triều nhà Thanh, là kết quả của sự trộn lẫn giữa Huy kịch với Hán kịch. (Wikipedia)

 Wikipedia
Chương trước Chương tiếp
Loading...