Tôi Muốn Anh Cười

Chương 39: 39: Người Lạ Nhưng Lại Là Người Quen



Một đêm không mưa, lấy lại một màu thanh trong cho bầu trời sao hoa.

Thành phố Vĩnh Thành được một lần muôn vẻ náo nhiệt, những con phố được đèn máu lấp lánh, vào ra dòng người.

Khác với ngày mưa vắng tanh ít khách, các quán ăn ven đường tấp nập khách khứa, muốn kín bàn ghế.

Ánh trăng trên trời dường như không thể soi lại bằng muôn đèn bên dưới thành phố về đêm.

Cảnh phố ồn ào, không có nơi nào có thể mang đến cảm giác yên bình.

Đến cả xó nhỏ trong các con hẻm cũng tụ tập bầy mèo hoang đang lên chiến lượt bắt chuột, chó thì sủa um xùm.

Mấy tên côn đồ tụm ba tụm năm hút thuốc chơi cá cược đánh bài thông qua chiếc điện thoại.

Đi từ đầu phố đến cuối phố, hơi thở con người cùng mọi loại hương nước hoa, mùi đồ ăn thơm ngon hòa lẫn, âm thanh huyên náo reo hò.

Cách con phố hoa lệ một cây cầu sắt chắc chắn mạnh mẽ của kiến trúc bắt ngang con sông lớn là nơi ít xe qua lại vắng người, nơi gần quán nhậu Ký Ức Dòng Sông.

Bóng trăng đổ xuống bóng người cô độc đang đi trên bờ sông, ánh đèn đường sắc vàng khẽ chiếu qua mái tóc đen huyền rũ trán khi người đó mỗi khi đi qua.

Gió sông nhè nhẹ lùa qua vạt áo khoác kaki xanh cùng tóc theo đó lất phất.

Thanh Nhân một mình đi dạo dọc bờ sông, một người đàn ông mang nhiều tâm sự chẳng ai có thể cùng anh chia sẻ nhưng chẳng nhìn ra được biểu cảm buồn bã, lạnh lùng toàn diện.

Con sông này chính là một phần kỷ niệm năm xưa của anh và Phong Tình, nơi từng dắt tay hẹn hò.

Hình ảnh thiếu niên tuổi mười bảy mang mái tóc bạch kim ngắn sư tử thẹn thùng nắm tay anh tản bộ bờ sông hiện ra trước mặt.

Phong Tình của mười năm trước bây giờ đang nắm tay Thanh Nhân của mười năm sau.

Ảo giác xen lẫn hiện thực, khiến anh ngỡ chính mình đang cùng hắn nắm tay thật.

Mười năm trước hay mười năm sau, nơi này chẳng hề thay đổi, chỉ có hai người từng yêu nhau một kẻ ở lại, một người ra đi.

Đôi mắt vô thần của anh bỗng lóe ánh nước, long lanh lay động.

Nước mắt chực trào tuôn rơi, bờ môi anh run lên muốn thốt gọi tên hắn.

Bàn tay anh siết chặc bàn tay dần trong suốt kia, cơ thể thiếu niên dần biến mất theo đóm sáng li ti.

Dừng bước chân, Thanh Nhân liền ôm chầm lấy hắn, vừa chạm vào thì linh hồn ấy tan biến hoàn toàn.

"Phong Tình!".

Giữa nơi tĩnh lặng, âm thanh anh vang vọng trong đơn bạc, chẳng cái gì phản hồi anh, nhận lại chỉ là tiếng gió khe khẽ bên tai.

Anh mệt mỏi chống tay lên lan can thở hồng hộc, giọt mồ hôi lạnh khẽ nhỏ xuống mặt sông.

Thanh Nhân nhanh chống dùng tay lau nước mắt.

Ngẩng đầu, đôi mắt vô hồn đỏ hoe vì khóc nhìn chòng chọc vầng trăng.

Đầu óc trống rỗng chẳng thể suy nghĩ được gì vì gương mặt Phong Tình liên tục hiện trước mắt.

"Haha...!Điên mất thôi".

Anh cười giễu chính mình nhìn ảo ảnh người yêu mình ra gương mặt đáng ghét của Du Thành Nghĩa.

Anh đấm tay vào hư không, tơ máu hiển thị rõ rệt trong mắt, mắng phong long: "Thằng khốn! Trả Phong Tình lại cho tao!".

"Há há há!".

Anh ôm đầu cười phá lên.

Vài người đi đường lái xe đạp dạo chạy ngang đều sợ hãi lắc đầu né ra chỗ khác khi nhìn thấy có gã tâm thần đang cười sống cười chết ở đây.

"Anh này, có chuyện gì vui sao?".

Âm thanh đàn ông trầm ấm truyền đến từ sau lưng, Thanh Nhân chợt im bặt, khẽ quay lại nhận dạng giọng nói.

Gió sông lại lùa lên lướt qua mái tóc nâu đen tự nhiên của người nọ, hai tay hắn đút vào túi quần, nghiêng đầu cười hiền với anh.

Người đàn ông có dung mạo ưa nhìn, mang nét ôn nhu dễ gần.

Khi nhìn thấy gương mặt tèm lem nước mắt của anh dưới ánh đèn vàng, hắn khẽ nhíu mày.

"À tôi xin lỗi, anh gặp chuyện buồn gì sao?".

Bỗng thần kinh đánh thức não bộ, cảm thấy người đàn ông trước mặt trông rất quen thuộc, những mảnh ký ức luồng tuôn qua đầu chẳng nhớ nổi là ai.

Không thấy đối phương trả lời, người thanh niên bắt chuyện khác: "À, thi thoảng tôi hay đi tản bộ ban đêm thấy cũng có vài người buồn vui khóc cười trên bờ sông này, haha, cứ như nơi này là nơi để người ta giải bày cảm xúc vậy".

Ông trời như thấy được đơn độc trong anh nên mang đến một người lạ để anh tâm sự sao?

Anh không thích kể chuyện mình cho bất kỳ ai nghe cả, ai biết được họ là người tốt hay kẻ xấu đâu.

Nhưng người này có chút gì đó quen mắt.

Người kia rất tươi vui, ban đêm càng nhiều năng lượng, hắn bắt lấy tay anh: "Anh còn nhớ tôi không?".

Bất ngờ, Thanh Nhân hất tay hắn, cảnh giác lườm hắn.

Người kia cười gượng mấy cái: "À, chắc mấy năm rồi nên anh chẳng nhận ra tôi nữa, tôi là Lâm Hoàng đây".

Thanh Nhân nhíu mày: "Lâm Hoàng?".

Gì vậy? Lạ quá.

Đầu bỗng đau vì bị xáo trộn, anh day giữa hai đầu lông mày: "Cậu nhầm người rồi, tôi không biết cậu".

Nét cười đơ lại trên mặt Lâm Hoàng, ánh mắt hắn chợt tắt đen nhưng cũng nhanh chóng sáng hực trở lại, hắn gãi đầu: "Cũng đúng, haha, ừ nhỉ chắc tôi nhầm người, mà ông anh từng sống ở khu này sao? Bởi vậy tôi thấy rất quen nha".

"Không, lúc trước tôi chỉ hay đến đây ăn uống với một người bạn".

Thanh Nhân nói.

Lâm Hoàng gật đầu đi đến bên cạnh Thanh Nhân, chống tay lên lan can nhìn xuống mặt sông sắc vàng từ trăng chiếu rọi, hắn hỏi: "Người bạn đó đâu sao không đi cùng anh?".

Thanh Nhân cười nhạt: "Cậu ấy không còn trên đời nữa".

Thấy mình có vẻ bao đồng nói chuyện cấm kỵ của đối phương, Lâm Hoàng vội xin lỗi: "Tôi không cố ý khơi lại chuyện buồn của anh đâu".

Tựa lưng lên lan can, anh ngẩng đầu nhìn những chiếc lá tung bay khi gió luồng đến, anh lắc đầu: "Không sao, tôi quên mất không giới thiệu tên lại, cậu cứ gọi tôi là Thanh Nhân.

Mà cậu không thấy khó chịu khi nói chuyện với tôi sao?".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1.

Chú Nhỏ

2.

Hoa Trong Gương: Vô Tình Gặp Người

3.

Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ

4.

Tôi Là Ma Vương, Tôi Rất Sầu Vì Anh Hùng Quá Yếu

=====================================

Lâm Hoàng cười cười: "Nói chuyện với anh bình thường mà, tôi chẳng thấy có gì khó chịu cả".

"Ừm".

"Mà anh Nhân, anh vừa khóc đó sao?".

Hắn bỗng đưa tay khẽ chạm vào mi mắt anh.

Bản tính vốn cảnh giác, Thanh Nhân liền né ra: "Không có".

Lâm Hoàng lúng túng rút tay lại: "Tôi xin lỗi".

Reng___

Chuông điện thoại bỗng reo lên giữa bầu không khí ngượng nghịu, nhận ra đó là điện thoại mình Lâm Hoàng nghe máy.

"Chuyện gì".

Khác với biểu cảm vui tươi khi nãy, lúc này sắc mặt hắn trầm xuống, giọng điệu lạnh lùng nói chuyện với người đầu dây bên kia.

Từ đầu cuộc đến cuối cuộc chỉ thấy hắn dùng nguyên một cảm xúc, không thay đổi.

Đến khi tắt máy, như hai kẻ khác nhau, hắn liền vui cười trở lại.

Vội lấy ra một tấm danh thiếp trong túi chìa ra cho anh, cười nói: "Ngại quá, tôi có công việc bận, nơi làm việc cùng số điện thoại của tôi có trên đây, khi khác rảnh chúng ta có thể tìm nhau trò chuyện nha".

Kít_

Một chiếc xe ô tô màu đen ngừng lại trước mặt hai người, Lâm Hoàng gật đầu chào tạm biệt anh rồi bước lên xe.

Anh dõi theo chiếc xe đang khuất xa nơi này một lúc, rồi lại nhìn xuống tấm danh thiếp trong tay mình.

Nhiều lúc có những người mà ta tình cờ gặp mặt cũng đều do duyên phận mà đến, nhưng cũng có những kẻ do sắp đặt của một âm mưu mà đến.

Trên đời, khi gặp một người vừa gặp lần đầu tiên không thân không biết, mà họ đối xử với ta như người quen thân thuộc tựa mấy năm chẳng gặp thì ta nên chú trọng xem liệu người này có ý đồ gì với ta, tại sao lại muốn tiếp xúc? Tiếp cận với ta vì mục đích gì?

Nói tin thì thật quá trẻ con đi, dù cho người ta có tỏ ra tốt bụng đi chăng nữa thì đối với Thanh Nhân mà nói, người đàn ông tên Lâm Hoàng này có gì đó vừa khiến anh cảnh giác, vừa khiến anh gợi nhớ một người quen cũ.

Anh vuốt v e tấm danh thiếp màu xanh lá đậm, sắc tựa rừng sâu núi thẩm, nhíu mày: "Mạt chược Ma Jong Ji? Quản lý Lâm Hoàng?".

Hắn là quản lý của một quán đánh mạt chược trong Vĩnh Thành.

Liệu có phải có sự trùng hợp ở đây không?

Hai ngày trước Lê Hòa Lỗ có đưa anh một card vip của Đạo Hương Hội, gã nói là đến quán đánh mạt chược tìm tên b án nước đưa thẻ đỏ cho kẻ đó, anh sẽ được dẫn đi gặp mặt người ấy.

Nhưng gã chỉ nói địa điểm chứ chưa nói tên quán.

Lật qua mặt sau tấm danh thiếp, anh cau mày nhìn địa điểm: 66T, ngõ số 6, đường Lục Mị.

Ánh mắt lóe sắc sáng: "Chẳng phải đây là địa của quán mạt chược Lê Hòa Lỗ nói với mình hay sao?".

Đây là ý trời?

Lâm Hoàng này thân thế rốt cuộc ra sao?

Từng mảng đèn hất vào trong cửa ô tô mỗi khi chiếc xe chạy qua hàng đèn.

Nửa gương mặt Lâm Hoàng đã chìm trong bóng tối, hàn băng điểm trên nửa gương mặt được mấy đợt đèn chiếu.

Hắn đang nhìn từng hàng cây xanh, gió lạnh khe khẽ thổi đến mái tóc, vướng víu hắn liền vuốt lên.

"Liên à, em có nhớ người đàn ông lúc nãy anh nói chuyện không?".

Hà Minh Liên đang lái xe, nãy giờ cô đang âm thầm quan sát hắn qua kính chiếu hậu, nghe hắn hỏi cô giật mình, nói: "Không".

"Em chắc chứ? Hay em là kẻ bạc tình?".

Chiếc xe dừng lại đột ngột, Lâm Hoàng thân thủ tốt nên không bị đổ người về trước.

Hà Minh Liên liếc hắn, không muốn gây khó dễ giữa cấp trên và cấp dưới, cô đành nhẫn nhịn lái xe tiếp, nói chuyện khác: "Đội trưởng Lâm, tiểu Ly đã báo cáo công việc với anh chưa?".

Lâm Hoàng, hay nói cách khác là đội trưởng Lâm nói: "Có đúng là cô ta do em đặc biệt huấn luyện không?".

Nghe ra câu hỏi có phần đánh giá ngờ vực của hắn, Hà Minh Liên lườm hắn: "Em ấy đã làm sai phần nào sao?".

"Không làm sai, những nhiệm vụ tôi giao cô ta đều làm đúng, có điều...!Lỡ đâu cô ta phản bội chúng ta thì sao?".

Hắn dứt câu, Hà Minh Liên sấn đến: "Tại sao anh lại nghĩ vậy?".

Nhìn hàng cây cuối cùng trước khi xe sắp sửa đi vào thành phố, hắn nhếch mép: "Gần hai tháng qua, chúng ta chẳng thu được cái gì từ Du Thành Nghĩa, tiếp cận trực diện với hắn là điều rất khó với cô ta, chúng ta hoàn toàn không nắm bắt được âm mưu cùng kế hoạch của hắn.

Còn em thì sao? Sau khi trở thành bạn của hắn, em có thu được lợi gì không?".

Chiếc xe bắt đầu chạy qua các tòa nhà cao tầng nhấp nhô khác nhau, từng đợt đèn màu thi nhau rọi lên kính đen của xe.

Khẽ đổ mồ hôi lạnh, chuyện kết bạn với Du Thành Nghĩa là chuyện cá nhân bí mật của cô.

Đúng là không thể khinh thường đội trưởng Lâm được, cô giữ bình tĩnh, nói: "Tôi kết bạn với hắn là có mục đích riêng, chứ không phải vì kế hoạch của anh đâu".

"Dừng xe".

Lâm Hoàng lạnh giọng.

Như làm chuyện xấu mà mang tật giật mình, Hà Minh Liên liền dừng xe.

Chiếc xe vô tình dừng lại trước một tiệm mì mới mở, khách ra lại vào, bọn họ tựa hồ không quan tâm sự xuất hiện của chiếc xe màu đen.

Hà Minh Liên hít sâu rồi chầm chậm thở, Lâm Hoàng này một khi phát hiện người bên cạnh tin tưởng giao nhiệm vụ đột ngột phản bội.

Chắc chắn hắn sẽ xử lý bằng máu ngay.

Khi quay qua định nhận tội để may ra được tha thì đột nhiên Lâm Hoàng nhướng người ôm lấy Hà Minh Liên, đáp xuống cô một nụ hôn.

Sững sốt, Hà Minh Liên phản xạ theo tự nhiên liền đen mặt đẩy hắn ra vung nắm đấm.

Lâm Hoàng đỡ được, hắn phì cười.

"Sao em cứ thích động tay động chân thế? Sao nào? Sợ tôi phạt em vì tội phản bội sao? Ha, cái này cũng là trừng phạt đấy nhá, nếu em làm chuyện gì đi quá xa với Du Thành Nghĩa tôi sẽ xử lý em thật đấy".

Thật không ngờ đến hắn ta sẽ dùng hành động xử lý bằng nụ hôn thay vì dao nhọn sắt bén.

Gương mặt Hà Minh Liên bỗng chốc đỏ lự, mà quay người lại, ngay ngắn lái xe đi.

"Ê, em định gi3t chết tôi đấy à?!".

Lâm Hoàng chưa kịp ngồi vào ghế ngay ngắn thì xe chạy khiến cho ngã phịch ra ghế.

Chiếc ô tô màu đen cứ thế luồng lách qua dòng xe trên phố, sau đó dần biến mất khỏi cuối con đường.

__________

[Lời tác giả]

Lâm Hoàng là địch hay kẻ thù của Thanh Nhân đây?

Liệu Hà Minh Liên có thật sự là tiểu Còm năm xưa của Thanh Nhân không?.
Chương trước Chương tiếp
Loading...