Tối Nay Muốn Bên Em

Chương 10: Phần 10



Ngọn lửa ghen ghét giống như cây đuốc vĩnh viễn dập không tắt trong lòng anh, thiêu đốt thế giới tình yêu của chúng ta không tha cho một viên cát cho dù khi chúng ta đi lại trong sa mạc chỉ còn lại một ngụm nước, anh sẽ trước hết để cho ta uống nhưng anh lại không cho người khác vuốt ve, vỗ về một sợi tóc ta.

Từ ngày đó, sau khi hai người xảy ra quan hệ thân mật, Dạ Ma liên tiếp lạnh nhạt cô mấy ngày, cho đến ngày thứ hai mươi, hắn mới tìm đến cô.

Thu Lăng ở trong không khí cảm thấy sự hiện hữu của hắn, tâm tình của cô vừa sợ hãi lại nghi hoặc, còn mang theo vẻ chờ mong.

Cô sao lại muốn gặp hắn? Hắn là người bội tín, ngay cả cô muốn chết, hắn cũng không muốn thành toàn cô, hắn thật là một người đàn ông không có phẩm chất!

Dĩ nhiên, cô chỉ dám ở sau lưng trách cứ hắn, không dám mắng trước mặt cho hắn nghe.

"Em đang nghĩ cái gì?" Hắn muốn lúc nào cũng có thể nắm chắc cô, không cho phép có chút sai lầm nào.

"Tôi đang nghĩ anh hôm nay đẹp trai hơn so với hôm qua." Nếu như nói với hắn điều cô nghĩ trong lòng, không biết được hắn lại chỉnh đốn cô như thế nào?

Dạ Ma lấy giọng khinh thường nói: "Em lại không thấy được." Hừ! Lời phụ nữ nói hoàn toàn không thể tin.

Thu Lăng le lưỡi một cái nghĩ thầm, cô nhìn không thấy, chẳng lẽ hắn nhìn được?

Đúng rồi! Hắn có ma lực, dĩ nhiên nhìn thấy!

Nhưng là, cô khẳng định có thể, hắn nhất định là người con trai rất cơ bắp, chỉ từ biểu hiện thường ngày của hắn cũng rất rõ ràng.

"Tôi cũng nghĩ vậy! Anh tìm đến tôi có chuyện gì?" Hắn tìm đến cô nhất định có chuyện, từ biểu hiện hắn lạnh nhạt cô hai mươi ngày đã biết.

"Tôi muốn em gặp mặt một người." Chính là cái người này xuất hiện, phá hư cuộc sống vốn yên tĩnh của bọn họ.

"Anh muốn tôi thấy người nào?"

"Một người em nhớ mãi không quên." Hắn nói như đinh đóng cột.

"Tôi đối với người trên thế giới này đã không còn lưu luyến rồi."

"‘ hắn ’ không giống." Dạ Ma có điều ám chỉ mà nói.

"Tôi có thể lựa chọn. . . . . . Không cần thấy. . . . . . Hắn hay không?"

Không biết tại sao, trong lòng cô mơ hồ cảm thấy giống như có một trận gió bão sắp tới.

"Trong vương quốc của ta, không tới phiên em lựa chọn!" Lời của hắn chính là ý chỉ của thần linh.

Hừ! Hắn, cái tên Bạo Quân chuyên chế, độc tài!

Thu Lăng miễn cưỡng, chầm rì rì từ trên giường đứng dậy, Dạ Ma một mực nắm lấy tay của cô, đem kéo cô ra bên ngoài. . . . . ..

Hắn thật đúng là một chút cũng không thương hoa tiếc ngọc!

Chỉ là, hắn rốt cuộc muốn để cho cô gặp ai?

Người kia rất quan trọng sao?

Hai người đi tới "Ma Cung" trên đại điện, Dạ Ma ngồi lên vương vị của hắn, hắn đem Thu Lăng ngồi sau màn che.

Dạ Ma giương tay lên, trên cung điện có chút ánh sáng giống Quỷ Hỏa lơ lửng bất định, chỉ thấy trên mặt Dạ Ma được che bởi vải bố màu đen, cho nên, Thu Lăng còn là không nhìn thấy diện mạo hắn, chỉ mơ hồ nhìn thấy cặp mắt to của hắn.

"Vệ sĩ, dẫn hắn đi lên."

"Dạ! Vương."

Không lâu, vệ sĩ đem một người toàn thân là máu mang tới cung điện.

Dạ Ma tại sao phải tàn nhẫn đối với hắn ta như vậy đãi? Xem ra người kia nhất định là. . . . . Đắc tội hắn rất nhiều!

Thì ra là, trên đời này còn có người xui xẻo hơn so với cô, hắn đắc tội với cái tên ma quỷ hỉ nộ vô thường này, Thu Lăng không khỏi đối với hắn ta sinh ra chút đồng tình!

Ở phía dưới, Tây Mẫu Lôi vừa nhìn thấy hắn, lập tức la mắng: "Dạ Ma, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì, ngươi đã nhốt ta hai ngàn năm trăm năm." Trong lúc chờ đợi tự do, hắn nhớ mãi không quên chỉ có một người.

"Ta nghĩ ngươi muốn gặp mặt một người!" Ở trên đời này, hắn oán hận Tây Mẫu Lôi mạnh mẽ vượt lên trên tất cả.

"Ta không muốn gặp bất luận kẻ nào." Dạ Ma đã tách đầu với tứ chi “nàng” riêng biệt, để cho hắn tận mắt thấy cả quá trình, hắn còn muốn làm cái gì?

"Người này thì khác, ngươi nhất định có hứng thú thấy nàng ấy đấy!" Hắn chính là đánh giá thấp Tây Mẫu Lôi hứng thú với cô, mới có thể để cho bọn họ làm ra loại chuyện tằng tiện đó.

"Ai?"

Dạ Ma đi về phía màn che, nắm lấy tay Thu Lăng, dẫn cô ra ngoài.

Thu Lăng ngã ngồi ở dưới chân của Dạ Ma, ngẩng đầu lên, ánh mắt nghênh coi người đàn ông cả người là máu đó.

Tây Mẫu Lôi vừa nhìn thấy khuôn mặt của cô, liền đau lòng thẳng kêu: "Hy Y Ti, Hy Y Ti. . . . . ." Người này xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại gọi cô là "Tây y sư" (thầy thuốc Tây y) [1], cô cũng không phải là Tây y sư, bọn họ làm gì kêu cô Tây y sư?

[1] Ở đây Thu Lăng nghe nhầm phiên âm, người đàn ông nói Hy Y Ti (希伊丝) có phiên âm là “xi yi si”ý chỉ bức tượng nữ thần không đầu mà Thu Lăng đọc lúc sáng trên báo ở phần 3 – chương 1 nhưng Thu Lăng lại nghe thành “Tây y sư” (西医师) có phiên âm gần giống là “xi yi shi”

Có thể. . . . . . Ở trên thế giới này rất thiếu thầy thuốc Tây chứ?

Dạ Ma nắm cằm của cô, làm cô ngẩng đầu lên nhìn chăm chú hắn: "Nhìn thấy tình nhân của em, em một chút cũng không cảm thấy hưng phấn sao?"

Tình nhân? !

Bọn họ đã từng là tình nhân sao?

Vì sao cô một chút ấn tượng cũng không có?

"Hy Y Ti, ta đã nhớ nàng hai ngàn năm trăm năm rồi."

Lâu như vậy, cô mới mười bảy tuổi mà, hắn vậy mà có thể nhớ cô lâu như vậy. . . . . . Tình huống như thế chỉ có một giải thích.

"Anh có phải nhận lầm người hay không?" Đây là giải thích hợp lý duy nhất.

"Không! Ta không có, nàng là Hy Y Ti."

"Tôi không phải Tây y sư, tôi là Diệp Thu Lăng." Cô chính là cô, trên đời không còn có cô thứ hai.

"Bất kể nàng nói cái gì, ta tin tưởng nàng chính là Hy Y Ti. Hy Y Ti, làm sao nàng sẽ cùng kẻ ma quỷ như hắn ở chung một chỗ?"

"Tôi cũng không muốn vậy!" Nếu như có thể, cô cũng muốn chạy trốn xa xa.

"Ta nhất định sẽ dẫn nàng rời khỏi hắn!" Bất kể như thế nào, hắn nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp.

"Này. . . . . ." Hắn nói lớn tiếng như vậy, không sợ Dạ Ma nghe được sẽ rất tức giận sao?

"Ta chờ ngươi mang nàng đi, chỉ là. . . . . . trước đó, " Ánh mắt khát máu hắn dừng trên người Tây Mẫu Lôi chốc lát, chậm rãi mở miệng nói: "Ta muốn trả thù ngươi."

Dạ Ma nhìn chăm chú vào ở phía dưới Tây Mẫu Lôi, máu lạnh cười nói: "Muốn chúng ta ở chỗ này thân mật cho ngươi xem không?"

Hắn muốn vệ sĩ trói hắn ta ở trên cây cột, sau đó triệt hạ vệ sĩ.

Tiếp theo, hắn xấu bụng nhìn Thu Lăng, từng bước từng bước tiến tới gần cô.

Cô tin tưởng cái người đàn ông điên cuồng này chuyện gì cũng làm ra được, Thu Lăng bắt đầu chạy trong cung điện, mà Dạ Ma ở sau lưng cô đuổi theo, hai người ở bên trong cung điện truy đuổi nhau.

Trong nháy mắt, Thu Lăng liền bị hắn bắt được, ôm vào trong ngực.

"Anh muốn làm cái gì?" hắn chẳng lẽ thật muốn làm trước mặt người khác! Không, nếu chuyện như vậy xảy thật ra, cô về sau phải làm người như thế nào?

Thu Lăng liều mạng giãy giụa, nhưng sức lực này đối với hắn chỉ như gãi ngứa.

Bị trói ở trên cây cột Tây Mẫu Lôi lên tiếng hô to: "Dạ Ma, ngươi dừng tay, chớ khi dễ nàng ấy."

"Ta vui vẻ khi dễ nàng thế nào thì khi dễ nàng thế ấy, ngươi từ từ nhìn."

Hắn một tiếng xé rách quần áo của cô, nghiêng người hôn da thịt trắng như tuyết trước ngực của cô.

"Dừng tay! Dừng tay!" Cô muốn ngăn cản hành động cuồng vọng của hắn, nhưng hơi sức của cô quá yếu, căn bản không ngăn cản được hắn.

Bọn họ đến gần trước mặt Tây Mẫu Lôi, dựa vào cây trụ bắt đầu làm tình.
Chương trước Chương tiếp
Loading...