Tôi Nên Bắt Cóc Em

Chương 17: Âm Mưu Trả Thù



Ánh nắng khẽ len qua tấn rèm mỏng,chiếu lên khuôn mặt đang ửng hồng.

Mái tóc trắng nổi trội dưới ánh nắng.

Đôi môi khẽ nhấp nháy.

Đôi mắt mở to tròn.

Nhan Tước nhìn chăm chăm vào cửa kính đang mở hờ.

Khuôn mặt khẽ cười cười.

Bên kia đường,ngôi nhà màu xanh nhàn nhạt.

Thấp thoáng bóng dáng của hai người,một nam một nữ.

Nhan Tước từ từ ngồi dậy.

Vò nhẹ mái tóc rối đã dài tới thắt lưng.

Mới đó đã tám tháng……một năm trôi qua.

Nhan Tước đã tốt nghiệp đại học. Sớm hơn dự định tám tháng.

Ngày nào cũng mỉm cười mãn nguyện vì đối phương không cô đơn như mình.

Thì có vẻ không giống với cuộc sống của một cô gái hai mươi mốt tuổi chủ nào

Nhan Tước đang ở nhà riêng của bản thân.

Hầu như những nhà xung quanh không hề biết tiểu thư Nhan đang ở đây.

Bàn tay thon nhỏ khẽ vén rèm ra một nửa.

Đối diện,Vương Lãnh đang cười đùa vui vẻ với Mễ Linh.

Cô cười khẽ,đôi mắt dời xuống bàn tay phải của Vương Lãnh,cái nhẫn lấp lánh đó vẫn còn đó.

Nhìn sang cái bàn bếp bên cạnh trên đó có…. tờ báo Ngôn Viên hai ngày trước, tờ báo làm mưa làm gió hai ngày nay.

Trang bìa là tấm hình chụp lén cô.

Khốn kiếp không cần phải “nhớ” đến mức đó không?

Đôi môi khẽ tắt ngúm nụ cười.

– tại sao lại không vứt bỏ?

Nhan Tước cụp mắt,quay người đi vào trong.

Bước xuống lầu,Nhan Tước nhìn xung quanh.

Căn bếp vẫn như cũ,vẫn chưa có gì hết.

Nay đã chình ình xuất hiện…. Liễu Tiếu Tiếu.

– azza,Tước Tước,con thật hư a,dọn ra ngoài,vậy mà còn ở xa như thế.

Nhan Tước cười cười,tay mở tủ lại lấy hai chai bia.

– đại ca,con thích ngôi nhà này mà.

Nhan Tước vừa nói vừa hất hết mấy lon nước ngọt,vỏ bánh,vỏ trái cây từ bàn bếp xuống.

– con coi kìa,ở nhà không thích ư? Dọn ra đây đã thế còn bừa bộn,cả phòng bếp cũng chưa có gì.

Không biết từ bao giờ mama lại nói nhiều,lại tích cằm rằm đến thế.

Không biết từ bao giờ mama lại nói nhiều,lại tích cằm rằm đến thế.

– đại ca,con vẫn còn sống đấy thôi.

Nhan Tước xé gói mì,đỏ ra tô rồi dùng tay bóp nát.

Thêm vào là các gói gia vị.

– Tước,sao lại ăn kiểu này.

– con không có thời gian.

Khuôn mặt lười nhác của Nhan Tước khiến Liễu Tiếu Tiếu nổi giận.

Sắc mặt biến đổi liên tục.

– lên thay đồ,nhanh.

Nhan Tước rùng mình nhìn bạch cốt tinh đang nổi cơn thịnh nộ liền bỏ chạy lên lầu cấp tốc thay đồ.

Một lát sau,phong cách thời trang mới của Nhan Tước xuất hiện – bụi đời chợ lớn.

Ngay lập tức,mama đại ca tức xì khói đẩy con gái lên lầu,miệng luôn nói.

– con gái mà thế đấy..uổng công ta đào tạo thẩm mĩ cho con…

Nhan Tước gật gà gật gù chịu sự điều khiển của đại ca.

Lát sau,tiểu thư Nhan trình làng.

Một bộ đầm chấm bi.

Mái tóc quăn phần đuôi.

Đôi mắt vô hồn,lười nhác được điểm viền nâu.

Đôi mắt trắng nay đã hồng hào.

Nhìn rất dễ thương.

Nhan Tước nhìn mình một hồi lâu rồi cũng gật gù cái đầu nhỏ xinh.

Cả hai mẹ con lên chiếc Benz của Nhan Tước rời nhà đi.

– sao rồi? Hai đứa sao rồi?

Nhan Tước hiểu ý của bà,nhỏe miệng cười giả dối :

– còn sao nữa,vẫn tốt chứ sao!

Mama đại ca cười khuẩy.

– vẫn tốt? Vậy nó không biết nó đã vô tình mua nhà cho con bé chính thê đó đối diện nhà con ư?

– không.

– Tước đáng thương,con có cần nhẫn nhịn đến thế không?

Nhan Tước vuốt ve tà váy.

– không phải,coi như đang giám sát đi.

– hừ.

– ha. Con tính đi xin việc.

– hả? Công việc của con có vấn đề ư?

– không,chỉ là…cuốn tiểu thuyết sắp tới con tính làm…

– không,chỉ là…cuốn tiểu thuyết sắp tới con tính làm…

– tình bạn công sở?

– không,mà là tình yêu!

– what? Con chưa bao giờ đụng tới thể loại đó mà.

– thì giờ mới thử,vừa hay có người để giúp.

– ai?

– Vương soái.

– hả?

– coi như trả thù vụ mua căn nhà đối diện đi.

Nhan Tước cười nham nhở,còn đại ca thì im thin thít không dám ho he,vì bà chẳng muốn nghe cái kế hoặc đáng sợ ấy.

Nhan Tước nắm chặt vô lăng thầm rủa cái tên khốn nào đó.

Dừng xe trước siêu thị nội thất, Nhan Tước bước xuống xe với cặp kính râm che gần hết khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.

– làm gì thế? Con gỡ kính xuống đi, che hết thành quả của ta rồi kìa.

Nhan Tước lắc đầu nguầy nguậy. Cô khẽ nghiến răng ken két.

Nếu không phải thằng đàn ông khốn kiếp đang ở đợ nhà đối diện tung ảnh chụp lén tác giả tiểu thuyết nổi tiếng Hoa Tuyết Nhan lên thì cô có cần như thế này?

Thì cô có cần trốn chui trốn nhũi trong nhà suốt hai ngày nay?

Cô có làm gì đâu nào? Chỉ là tung tin tổng giám đốc trẻ của tập đoàn Lãnh Tước mắc bệnh “không lên được”.

Vậy mà tên khốn kia lại up hình cô, lại là một bức hình xấu xí nữa chứ.

Nhan Tước dắt đại ca đi vào siêu thị.

Vừa vào trong, đống gian hàng nội thất đã làm cho Nhan Tước mỏi mắt, buồn ngủ.

Còn đại ca thì thôi, kéo Nhan Tước chạy đến gian giường ngủ dàng cho…. trẻ em.

Ô, nào là hello kitty dễ thương đến Winx club hiện đại, màu mè. Còn có năm anh em siêu nhân vĩ đại, doreamon thần kì bla bla blô blô.

Đại ca, con đâu phải là con nít đâu chứ?

– xin hỏi hai phu nhân, cháu nhà mình là con gái hay con trai.

Nhan Tước đen mặt, tức tốc dắt đại ca sang giường bình thường.

Đại ca nhìn qua nhìn lại, lắc đầu liên tục.

Nhan Tước thở dài rồi chọn một cái màu xám tro thiết kế khá đẹp.

Nhan Tước cho mama đại ca tùy ý chọn dụng cụ nấu ăn cho mình.

Đương nhiên trở thành một đống hổ nhốn màu hườm.

Tạp dề hello kitty, dao, muỗng, đĩa, nĩa, đũa đều là kitty.

Tóm lại dụng cụ bếp dành cho con nít.

Nhan Tước cảm thấy thực sự không ổn
Chương trước Chương tiếp
Loading...