Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 17: Cứ Coi Như Tôi Trúng Số Đi.



“Không cần đâu, cảm ơn.”

Đới Điềm Điềm cười cười với Quách Dương, rất lễ phép, nhưng thái độ cự tuyệt và xem hắn ta như người ngoài thì cách ngàn dặm cũng có thể nhìn ra được.

Các bạn học bên cạnh đều nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Quách Dương có vẻ không cam tâm, nhịn không được mà cau mày thấp giọng hỏi: "Điềm Điềm, hôm nay em làm sao vậy? Anh đã chọc giận em sao?"

“Không có.” Đới Điềm Điềm vẫn mỉm cười như trước.

Quách Dương lại hỏi: "Vậy thái độ của em đối với anh, tại sao đột nhiên lại lạnh nhạt như vậy hả? Lúc trước…"

"Quách Dương, thái độ của em đối với mỗi bạn học trong lớp đều giống nhau cả. Có thể lúc trước em nói chuyện với anh nhiều một chút, nếu như làm cho anh hiểu lầm, em thật sự xin lỗi, em ở đây xin lỗi anh." Đới Điềm không đợi hắn nói xong, liền trực tiếp ngắt lời hắn, "Em hy vọng sau này anh đừng dây dưa với em nữa, em không muốn người em thích phải hiểu lầm."

“……”

Lời nói vừa dứt, tất cả mọi người nhất thời lặng ngắt như tờ, ánh mắt nhìn chăm chú vào hai người đó, tỏ vẻ rất là hiếu kì.

Quách Dương như bị sét đánh ngang tai, chậm rãi mở to hai mắt, lắp bắp nói: "Em… Người em thích ư?!”

Đúng vậy. Đới Điềm Điềm cười ngọt ngào, ánh mắt lại nhìn về phía tôi.

Mọi người nhìn theo ánh mắt của Đời Điềm Điềm, mọi sự chú ý đổ dồn lên tôi.

Cô gái này đang cố tình mà.

Là đang muốn tất cả bạn học trong lớp hiểu lầm quan hệ của tôi và cô ấy sao?

Tôi nhíu nhíu mày, thật sự không thích hành động này của Đới Điềm Điềm.

Đương nhiên cũng không đến mức phải tức giận.

Quách Dương vẻ mặt không dám tin, giơ tay chỉ vào tôi, hướng về phía Đới Điềm Điềm gầm nhẹ nói: "Em nói người em thích, sẽ không phải cậu ta chứ? !”

Đới Điềm nhíu mày, không vui nói: "Người em thích là ai, cũng không liên quan đến anh."

"Điềm Điềm, em đừng bị cậu ta lừa!" Quách Dương trừng mắt, tâm tình rất kích động mà quát: "Tuy rằng anh không biết cậu ta lấy đâu ra hơn hai mươi vạn, nhưng cậu ta chắc chắn là một tên nghèo kiết xác không có tiền! Em nhìn cậu ta đi, toàn bộ số quần áo trên người cộng lại có được ba trăm tệ không? Làm sao em có thể thích con gà mờ này chứ?!”

Tôi nhìn bộ dạng vừa thở hổn hển vừa nói chuyện của Quách Dương, cảm thấy thật buồn cười.

Lúc này thần sắc của Đới Điềm Điềm đã hoàn toàn lạnh xuống, "Quách Dương, anh không cảm thấy việc hạ nhục bạn học của mình như vậy, rất là không có tố chất sao? Có tiền thì là người, không có tiền thì là tên gà mờ, nhân sinh quan của anh thật sự là rất đáng sợ! Tôi không phải loại người như anh!"

Gì cơ?

Quách Dương đã hoàn toàn bối rối.

Đây là lời mà Đới Điềm Điềm có thể nói ra sao?

Đây là lời thoại mà cô ta sẽ nói sao?

Trước đây cô ta quen cùng lúc nhiều bạn trai như vậy, người nào không phải là con nhà giàu chứ.

Con trai mà không có tiền, thì trong mắt cô ta ngay cả cái rắm cũng không bằng.

Kết quả bây giờ cô lại nói với tôi là cô không phải loại người như vậy sao?

Quách Dương há to miệng, ngơ ngác nhìn Đới Điềm Điềm, dường như nhất thời không thể định thần lại được.

Đới Điềm Điềm hình như cũng cảm thấy mình giả tạo hơi quá, nhưng vẻ ngoài vẫn duy trì bộ dạng lạnh nhạt và điềm tĩnh như trước.

Cô ta hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người nhìn về phía tôi, dịu dàng nói: "Thiên Vị, anh không cần để ý loại người này, chúng ta cùng về nhé?"

“Không cần, không tiện đường đâu.”

Tôi cười cười, gọi Lưu Văn Bân, đi về phía bên kia đường, "Đi thôi, lão Lưu, chúng ta về ký túc xá ngủ."

"Hả? A!" Lưu Văn Bân sửng sốt, vội vàng đuổi theo tôi.

Rất nhanh, chúng tôi đã lên xe taxi trở về trường học.

Phía sau, Đới Điềm Điềm hơi có vẻ thất vọng buồn bực, Quách Dương thì vẻ mặt rất tức giận, còn các bạn học khác thì vẫn kinh ngạc và có chút khiếp sợ.

“Mẹ nó, lão Trần, cậu mau nhìn phía sau xem.”

Lưu Văn Bân kích động vỗ vỗ ghế ngồi, nói với tôi: "Đới Điềm Điềm có vẻ rất thất vọng, quả thực làm cho người ta thấy rất đáng thương. Tôi mẹ nó đột nhiên cảm thấy, cho dù đêm nay cậu rủ cô ta đi thuê phòng, cô ta không chừng cũng sẽ ngoan ngoãn đồng ý."

Không, cậu sai rồi.

Là cô ta quyến rũ tôi đêm nay đi thuê phòng để làm tình với cô ta, nhưng bị tôi từ chối rồi.

Tôi cười cười, để không phải đả kích tâm hồn yếu ớt của Lưu Văn Bân, nên tôi không nói ra sự thật.

Nhưng điều này vẫn không thể ngăn được tâm trạng kích động và phấn khích của Lưu Văn Bân.

“Cậu rốt cuộc làm như thế nào vậy hả?” Lưu Văn Bân trừng mắt nhìn tôi hỏi: "Đới Điềm Điềm, một trong những hoa khôi xinh đẹp nhất trường, không biết có bao nhiêu đàn ông mơ ước có thể leo lên giường của cô ta. Nhưng cô ta lại chủ động với cậu như vậy, chỉ còn thiếu một bước là in luôn chữ thích người này lên trán để mọi người nhìn thấy mà thôi.”

Tôi cười nói: "Có thể là bởi vì bề ngoài đẹp trai của tôi, nên cô ta mới bị mê đến thần hồn điên đảo."

“Cắt.”

Lưu Văn Bân giơ tay làm kí hiệu khinh bỉ với tôi, sau khi dừng một chút, thần sắc đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói: "Lão Trần, tôi vừa rồi đã muốn hỏi, cậu hãy thành thật nói cho tôi biết, hơn hai mươi vạn khi nãy là từ đâu ra? Không phải cậu…"

Nói tới đây, Lưu Văn Bân len lén nhìn tài xế taxi, hạ giọng hỏi: "Không phải cậu đã làm chuyện gì trái pháp luật chứ?"

Tôi nhịn không được bật cười, "Tôi có thể làm chuyện gì trái pháp luật hả?"

"Vậy cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Hơn hai mươi vạn, mí mắt cậu nháy cũng không nháy đã trả rồi! Trước kia ngay cả hai mươi đồng cậu cũng phải chia ra ba ngày để xài mà!" Lưu Văn Bân trừng mắt nhìn tôi, nói: "Ngoại trừ cách kiếm tiền bất hợp pháp và trúng xổ số ra, tôi thật sự không nghĩ ra khả năng nào khác.”

Tôi suy nghĩ một hồi, liền nói: "Cậu cứ coi như tôi trúng xổ số đi."

Cũng không phải tôi không muốn nói thật với Lưu Văn Bân.

Là bởi vì Chu Thái Vi từng dặn dò, tạm thời không thể tiết lộ thân phận thật sự của tôi cho bất kỳ người ngoài nào biết.

Nếu không có khả năng nguy hiểm sẽ ập đến.

Hơn nữa, “Tôi là con trai ruột thất lạc nhiều năm của người giàu nhất đất nước, cha tôi tìm được tôi, còn cho tôi một trăm triệu tiền tiêu vặt.” Tình tiết câu chuyện này, cho dù nói ra cậu ấy cũng sẽ không tin.

Đối với những người suy nghĩ đơn giản như cậu ấy, thực tế nhất cứ lấy lý do đã trúng xổ số độc đắc là được.

Quả nhiên.

Lưu Văn Bân hoàn toàn tin lời tôi nói, vỗ đùi hưng phấn nói: "Tôi đã nói mà, trách sao cậu lại đột nhiên trở nên giàu có như vậy! Nói vậy thì hoàn toàn phù hợp logic rồi. Chậc, nhớ tới cảnh tượng vừa rồi thật là sảng khoái, vẻ mặt của tên cháu trai Quách Dương kia cứ như bị cậu tát liên tục, hết lần này tới lần khác nhưng chỉ có thể đứng chịu trận, haha!”

"Trước đây tôi nhớ cậu không chơi xổ số mà? Tên tiểu tử cậu đúng thật quá may mắn, chỉ chơi thử thôi mà lại có thể trúng thưởng."

“Nhưng dù có tiền cũng không thể tiêu như vậy, thoáng cái tiêu hơn hai mươi vạn, hả giận là hả giận, nhưng căn bản nó không đáng.”

“Nói đi cũng phải nói lại, cậu rốt cuộc đã trúng bao nhiêu tiền?”

Lưu Văn Bân thao thao bất tuyệt, hỏi từng vấn đề một.

Tôi không ngại phiền phức, thuận miệng báo cho cậu ấy một con số.

"Năm triệu?!”

Tiếng hét đầy kinh ngạc của Lưu Văn Binh thiếu chút nữa làm cho xe taxi bị lật tung.

Hai mắt cậu ấy trợn tròn, há to miệng, vẻ mặt ngây ra như bị sét đánh, hoàn toàn lâm vào cảm giác khiếp sợ.

Cho đến khi chúng tôi xuống xe taxi, sau khi trở lại ký túc xá, cậu ấy vẫn duy trì vẻ mặt này.

Ký túc xá ở phòng 601, ngoại trừ tôi và Lưu Văn Bân ra, hai người bạn cùng phòng khác trong ký túc xá một người tên là Ngô Thành Nghị, một người tên là Liêu Hưu, cùng khoa với chúng tôi, nhưng không cùng lớp.

Ngô Thành Nghị thân cao không đến một mét bảy, hình thể gầy yếu, đeo mắt kiếng, thoạt nhìn thì cảm giác rất thư sinh, tính cách thành thật và kiệm lời, thế mạnh duy nhất chính là học tập, thành tích đứng đầu chuyên khoa liên tục thay đổi giữa tôi và cậu ấy.

Liêu Hưu tính cách lại khoa trương và rất kiêu ngạo, bởi vì gia cảnh cậu ta không tệ, nên thường không xem ba người chúng tôi ra gì, bình thường nói chuyện cũng rất hay ra vẻ với chúng tôi, là người mà Lưu Văn Bân chán ghét nhất.

Khi chúng tôi trở lại ký túc xá, hai người này đúng lúc đều ở đó.

Ngô Thành Nghị vẫn ngồi trên bàn đọc tài liệu, nghe nói là dự định thi nghiên cứu sinh.

Nhìn thấy chúng tôi trở về, khẽ gật đầu xem như chào hỏi.

Liêu Hưu thì ôm máy tính hiệu Alienware mới mua mà chơi game, nghe thấy tiếng cửa vang lên liền quay đầu nhìn, hung hăng nói: "Có thể đi vào nhanh hơn không? Con mẹ nó cửa mở lâu như vậy, không khí nóng bên ngoài tràn hết vào đây."

Nếu là ngày thường, Lưu Văn Bân là người không quen với thái độ của hắn nhất, chắc chắn sẽ trực tiếp cãi nhau với hắn.

Nhưng lúc này Lưu Văn Bân vẫn đang khiếp sợ vì giải thưởng lớn năm triệu tệ, căn bản không nghe thấy hắn nói gì.

“Không được không được, tôi phải đi tắm, bình tĩnh một chút.” Lưu Văn Bân lầm bầm, cầm khăn lông đi vào phòng vệ sinh.

Lúc này, đã thấy Liêu Hưu liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó tiện tay từ trong ví tiền rút ra một tờ tiền trăm đồng ném vào mặt tôi, ra lệnh: "Đi, mua cho tôi một thùng bia lạnh, tiền còn lại thưởng cho cậu."

Tờ tiền trăm tệ kia bị ném vào mặt tôi, sau đó chậm rãi bay xuống đất.

Một thùng bia nhiều nhất là bốn năm mươi tệ, nói cách khác, chạy một chuyến chân là có thể kiếm được năm mươi tệ.

Nếu như là trước kia, tôi vì kiếm tiền mà liều mạng, nhất định sẽ chịu đựng thái độ của Liêu Hưu, lựa chọn đi làm chân sai vặt giúp hắn mua bia.

Nhưng hiện tại

Tôi cúi đầu nhìn tờ tiền, trực tiếp nhấc chân giẫm lên, đi trở về giường của mình, trong miệng phun ra mấy chữ: "Ngươi tự đi đi."
Chương trước Chương tiếp
Loading...