Tôi Như Ánh Dương Rạng Rỡ (Phần 2)

Chương 21



(Mình khá phân vân về xưng hô ở chương này, thôi thì Dung Dung và Dưa Hấu đều không ưa nhau, lại không có người khác, không cần thảo mai, nên xưng tôi - cậu nhé.)

Dạo này thời tiết cứ thay đổi bất chợt, lúc rời khỏi đại học D còn trời quang mây tạnh, dọc đường đi bỗng sấm chớp rền vang, rồi mưa to trút xuống.

Xe taxi dừng ở cửa quán cafe, tôi xuống xe chạy nhanh vào trong mà trên người cũng bị dính ướt.

Đẩy cửa ra, một chuỗi tiếng chuông gió vang lên. Trong tiệm rất vắng, chỉ có mình Dung Dung là khách. Cô ta mặc một bộ váy len trắng ngồi bên cửa sổ, nghe tiếng thì nhìn về phía tôi.

Tôi đi tới ngồi xuống đối diện cô ta, lấy giấy ăn lau nước trên mặt. Dung Dung liếc ra ngoài cửa sổ. "Tự nhiên lại mưa lớn như vậy."

"Ừ." Tôi bỏ khăn giấy xuống, "Sao tự nhiên lại tìm tôi?"

Cô ta vẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, "Tôi nhớ ngày tôi đến Thượng Hải bắt đầu làm việc cũng mưa to như thế, không nghĩ rằng khi rời đi cũng vậy."

Lúc này tôi mới chú ý tới phía sau lưng cô ta là một cái vali lớn, ngạc nhiên hỏi: "Cậu muốn rời Thượng Hải?"

"Đi Thẩm Quyến, tối nay bay." Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ của cô ta quay lại rơi trên người tôi, "Tôi vẫn cứ nghĩ xem trước khi đi có nên gặp cậu một lần không, không nhịn được mới gửi tin nhắn, không nghĩ rằng thật sự cậu đang ở đây, cái này chắc là ý trời."

Tôi nghe mà nghi ngờ không thôi, thế này là cô ta và Thịnh Hành Kiệt chia tay à? Nhưng tại sao phải rời khỏi Thượng Hải? Chẳng lẽ Thịnh Hành Kiệt dây dưa không dứt hay là cô ta bị tổn thương quá độ nên thương tâm ra đi?"

Đang muốn đặt câu hỏi, người phục vụ bưng lên một ly trà sữa.

"Nghĩ là cậu sắp đến nên gọi cho cậu luôn, cậu thích uống cái này đúng không?"

"Đúng, cảm ơn."

Dung Dung nhìn tôi, ánh mắt kỳ quái: "Thật ra thì tôi rất hiểu cậu."

"Chưa chắc đâu." Tôi không nhịn được phản bác, "Có phải cậu quên rằng chính cậu đã nghi oan tôi giấu cuộc điện thoại gọi đi phỏng vấn của cậu?"

"Lúc đó... Thật ra thì có đến Thịnh Viễn hay không cũng không sao cả, tôi cũng không chỉ có mỗi offer đó, chẳng qua là vui vì bắt được điểm yếu của cậu thôi... Việc đó đúng là tôi nghi oan cho cậu, tôi chính thức nói lời xin lỗi."

Tôi không khỏi thấy kinh ngạc. Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh lúc gặp cô ta ở bên ngoài khách sạn dịp Tết nguyên đán, lúc đó miệng cô ta cũng nói lời xin lỗi với tôi, nhưng thái độ hùng hổ dọa người thì khác hoàn toàn.

Có việc gì mà thái độ của cô ta đột ngột thay đổi?

Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác kỳ quái khó hiểu, ngoài miệng cũng chẳng nói ra mấy lời như "Đều là chuyện đã qua" các thứ, đang lúc nghi ngờ lại nghe cô ta nói: "Thư nặc danh gửi vào email của tôi là cậu gửi nhỉ, cậu không cần chối, có thể biết được tin về Thịnh Hành Kiệt cũng không có nhiều người."

Tôi ngẩn ra, cảm giác quái dị trong lòng lại tăng thêm, tự nhiên cau mày nói: "Cậu đang nói gì?"

Dung Dung hoàn toàn không thèm để ý đến câu trả lời của tôi, cười một cái: "Cậu không thừa nhận cũng không sao, cậu có muốn biết tại sao tôi và Thịnh Hành Kiệt chia tay không?"

"Cậu và Thịnh Hành Kiệt chia tay?"

"Tất nhiên, cậu nói với tôi anh ta đang theo đuổi người khác, dĩ nhiên là tôi muốn chia tay, cậu có biết tôi làm thế nào không?"

Trên mặt Dung Dung bỗng dưng hiện lên nụ cười, "Tôi chụp màn hình những tin nhắn thân mật anh ta gửi cho tôi, học theo cậu, lập một hộp thư mới, gửi nặc danh cho ông nội và các chú của anh ta. Sự việc bại lộ, Thịnh Hành Kiệt tới chất vấn tôi, tôi làm bộ chẳng biết gì cả, hỏi ngược lại anh ta là có chuyện gì. Tự anh ta liên tưởng đến buổi gặp mặt của chúng ta, nghĩ đến cảnh tôi vào nhà vệ sinh không cầm theo điện thoại, bảo rằng nhất định là cậu thừa dịp tôi đi rửa tay thì chụp trộm màn hình. Thật ngu xuẩn nhỉ, nhiều người như vậy, sao cậu có thể chụp được, nhưng anh ta cứ tin chắc chắn là thế, lao tới chỗ ông cụ Thịnh nói rằng anh ta bị các cậu hãm hại, ha.”

"Lúc đầu tôi đã cho anh ta cơ hội, nhưng anh ta cứ lừa gạt tôi, thậm chí càng ngày càng quá đáng. Sau khi chuyện lộ ra anh ta cũng chẳng có chút chột dạ áy náy nào, còn dám mắng ngược tôi là ham hư vinh, khoe khoang khắp nơi, nên mới bị cậu bắt được điểm yếu. Anh ta coi tôi là gì? Khi yêu đương tôi không hề lợi dụng chiếm hời của anh ta chút nào, anh ta lại đối xử với tôi như vậy."

Dung Dung cười vài tiếng, gò má đỏ ửng lên khác thường, "Nhưng mà cũng chẳng sao cả, anh ta sẽ bị trừng phạt. Thịnh Hành Kiệt vẫn nghĩ rằng tôi thích anh ta, tôi làm loạn ra vẻ không chịu chia tay, cuối cùng anh ta chẳng dám gặp tôi mà để mẹ anh ta đến giải quyết với tôi. Anh ta thật chẳng đáng mặt đàn ông."

Tốc độ nói chuyện của cô ấy rất nhanh, mà hướng phát triển của câu chuyện đúng là không thể tưởng tượng nổi. Tôi đè nén nhịp tim đập nhanh, sắp xếp lại suy nghĩ, chậm rãi nói: "Cậu nói là, cậu nhận được một bức email nặc danh, nghĩ là tôi gửi, bức thư này nói cho cậu biết Thịnh Hành Kiệt đang theo đuổi người khác. Cậu phát hiện ra đúng là Thịnh Hành Kiệt ngoại tình, lại không chia tay ngay, mà lại hẹn gặp tôi, việc nói là đi nhà vệ sinh không cầm theo điện thoại cũng do cố ý sắp đặt, thậm chí lúc nói chuyện điện thoại với Thịnh Hành Kiệt còn cứ nhấn mạnh việc chụp ảnh."

Tôi nhớ lại chi tiết buổi đi ăn hôm đó, "Hôm đó cậu về sau cùng. Sau khi đi, cậu chụp màn hình tin nhắn Thịnh Hành Kiệt gửi cho cậu, gửi cho ông cụ Thịnh và những người khác nhà họ Thịnh, hơn nữa còn thông qua Thịnh Hành Kiệt lừa gạt bọn họ, để bọn họ nghĩ rằng tôi gửi, là như vậy phải không?"

Dung Dung khen ngợi nói: "Cậu thật thông minh, hiểu nhanh như vậy. Bình tâm tĩnh khí vậy sao? Không tức giận à?"

"Tại sao?" Tôi lạnh giọng nói.

"Có gì mà tại sao. Thịnh Hành Kiệt làm nhục tôi như vậy, chẳng lẽ tôi phải lặng lẽ rút lui, nhịn cơn tức này? Dĩ nhiên là không thể. Nhưng mà tôi có thể làm ầm lên không? Không thể. Đến lúc đó lời ô ngôn uế ngữ nào lại chẳng nhắm vào tôi. Nói không chừng anh ta sẽ trả thù tôi, kết quả cuối cùng là tôi cá chết lưới rách, lời đồn nhảm quấn thân, còn anh ta thì chẳng tổn hại gì, dựa vào đâu chứ? Ai mà chẳng từng là con cưng của trời, anh ta dựa vào cái gì?"

"Cậu muốn báo thù anh ta lại sợ bị trả thù, nên mang thù hận chuyển tới trên đầu tôi?"

"Đường đường là Nhiếp đại tiểu thư, dĩ nhiên là không phải sợ Thịnh Hành Kiệt."

"Dù cậu nghĩ rằng, tôi là người gửi email nhắc nhở cậu?"

"Cậu có ý tốt gì chắc? Nếu thật sự tốt bụng thì cứ nhắc nhở, lén lén lút lút vậy làm gì." Dung Dung cười nhạt, "Chẳng qua là muốn lợi dụng tôi, giúp bạn trai cậu xô ngã Thịnh Hành Kiệt thôi."

Rốt cuộc tôi đã nghe được câu trả lời cho phỏng đoán của mình, trong lòng chỉ cảm thấy thật sự mệt mỏi, đến độ chẳng muốn nói gì cả.

Dung Dung dường như không thể dừng lại, "Vốn tôi có thể không nói với cậu, kể cả bọn họ tới tìm cậu, cậu cũng không thể biết chắc email là do tôi gửi mà? Nhưng mà, làm ra chuyện đẹp tới vậy, nếu như không có ai tán thưởng thì chẳng phải đáng tiếc lắm sao. Hơn nữa, đây đều là do Trang Tự dạy tôi."

Chuyện này còn có thể tiến triển hoang đường hơn nữa được không, rốt cuộc tôi không kiềm chế được sự kinh ngạc, nhìn cô ta một cách khiếp sợ.

Cô ta khẽ mỉm cười, "Chúng tôi lớn lên bên nhau từ nhỏ, dù có ồn ào xích mích thế nào, lúc tôi cần giúp thì cậu ấy sẽ không khoanh tay đứng nhìn, cậu ấy vĩnh viễn sẽ đứng ở bên tôi."

Nước mưa rào rào đập vào cửa sổ, cửa chính truyền đến động tĩnh, lại có khách đi vào.

Dung Dung nhìn về phía cửa, trên mặt hiện lên nụ cười, "Trang Tự tới rồi."

Chuyện cũ trước kia tức thì hiện lên trong đầu.

Sao đây? Lại là hội đồng xét xử tôi à?

Tôi chậm rãi dựa lưng vào ghế, nhìn thân hình cao lớn đi tới, kéo ra một chiếc ghế bên kia.

Đây là một chiếc bàn tròn dựa vào tường, vừa vặn có ba chỗ. Tôi và Dung Dung ngối đối diện, Trang Tự gia nhập sau thì như biến thành một hình tam giác diệu kỳ.

Nhưng mà tôi chẳng muốn tham gia vào đó chút nào.

"Cậu đến muộn." Dung Dung mỉm cười nói.

"Cậu tìm tôi có chuyện gì?" Trang Tự trầm giọng hỏi.

"Vẫn chưa nói với cậu, mình sắp đi Thẩm Quyến, bên đó có mấy cơ hội phỏng vấn, đãi ngộ tốt hơn Thịnh Viễn nhiều, nên hẹn các cậu nói lời từ biệt."

Trang Tự lãnh đạm nói: "Chúc mừng."

Dung Dung nói: "Không nghĩ rằng trước khi rời đi, người muốn gặp nhất lại là các cậu."

Ánh mắt Trang Tự khẽ động, đáp một nẻo: "Triển vọng ở Thẩm Quyến rất tốt."

Nhìn bọn họ làm bộ làm tịch anh tới tôi đi như thế, tôi đột nhiên thấy vừa buồn cười vừa chán ghét, "Được chưa vậy? Các cậu đang diễn vở gì thế?"

Tôi nhìn thẳng vào Trang Tự: "Phụ tá cũng tới à? Bày trận lớn vậy làm gì? Tôi biết là cậu ấy giúp cậu, vĩnh viễn sẽ giúp cậu, sau đó thì sao?"

Mặt Trang Tự không đổi sắc, cụp mắt xuống.

"Kể cả muốn chứng minh tình cảm đáng giá hơn cả vàng ròng, cũng không cần bắt lấy một con dê tế thần đâu, đổi con khác không được à?"

Tôi giễu cợt nhìn về phía Dung Dung: "Cậu đúng là làm tôi phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Trong mắt cậu, tôi là người nhắc nhở cậu Thịnh Hành Kiệt ngoại tình, chẳng những cậu không cảm ơn mà trái lại còn sắp xếp cho tôi đội nồi. Đáng tiếc là những chiêu này của cậu chẳng có tác dụng gì rồi. Cậu gửi email cho người nhà của Thịnh Hành Kiệt, bất kể nội dung có là gì, tin nhắn thân mật? Hay là gì khác? Cậu nói tôi gửi thì là tôi gửi à? Thịnh Hành Kiệt đơn phương nhận định thì có ích gì? Chuyện xảy ra cũng mấy ngày rồi, nhà họ Thịnh cũng chẳng dám tìm tôi chứng thực."

"Nhưng mà sự tự biên tự diễn của cậu cũng đã cho tôi biết, sau này lòng tốt thì phải đưa cho người xứng đáng. Cảm ơn cậu đã giúp tôi tỉnh táo mà không cần trả giá đắt gì, cà phê hôm nay tôi mời, coi như chúc mừng cậu đi xa đến Thẩm Quyến trải nghiệm.”

Lúc trước vẻ mặt của cô ta còn không có gì thay đổi, tôi nói câu sau cùng xong, đột nhiên cô ta lại cắn chặt môi.

Tôi không có hứng thú ngồi thêm, gọi nhân viên phục vụ, "Tính tiền."

Bên ngoài mưa càng to hơn, cho dù có mái hiên che chắn, vừa đẩy cửa ra cũng đã có giọt mưa đập vào mặt. Nhưng tôi thà đứng ở trong mưa cũng không muốn ở chung một phòng với bọn họ.

Không nghĩ rằng chỉ mấy phút sau, bọn họ cũng đi ra. Tôi không quay đầu lại, người đi ra ngoài đứng sau lưng cũng không lên tiếng, chỉ yên lặng đứng bên tôi.

Trong màn mưa thấy được loáng thoáng một chiếc taxi bật đèn chở khách, tôi đang muốn vẫy, Trang Tự lại giơ tay lên trước tôi một bước.

Xe taxi dừng lại, Trang Tự nói với Diệp Dung: "Không phải cậu phải bắt máy bay sao?"

Diệp Dung hơi kinh ngạc, chần chừ bước lên phía trước. Tài xế taxi đội mưa lao xuống, giúp cô ta nhấc vali để vào cốp xe.

Diệp Dung chậm rãi bước về phía chiếc taxi, đi được hai bước lại quay đầu, ánh mắt dừng trên người tôi: "Sau này chắc chúng ta sẽ không gặp nhau nữa nhỉ, trừ khi Tư Tịnh Tiểu Phượng kết hôn?"

Cô ta vừa nói vừa hơi ngẩng đầu lên: "Nhiếp Hi Quang, có lẽ việc tôi làm chẳng có ích gì, nhưng đó chỉ vì tiền đặt cược trong tay tôi quá ít. Ai mà chẳng từng sống trong huy hoàng, cậu có thể tiếp tục xem thường tôi, nhưng tương lai thế nào ai biết được."

"Vậy cậu cố gắng lên." Tôi lạnh lùng nói.

Tài xế taxi bắt đầu thúc giục.

Cô ta đi tới bên xe, mở cửa ra.

Thời khắc cuối cùng, Dung Dung đứng trong mưa, nhìn về phía Trang Tự, trong mắt có vô số ưu tư làm người nhìn không hiểu: "Nếu như có thể quay trở lại trước đây, mình sẽ không nghe lời cha mẹ nữa."

"Thuận đường xuôi gió." Trang Tự lãnh đạm nói.

Taxi lái đi, dưới mái hiên chỉ còn lại tôi và Trang Tự, tôi nhích người sang bên cạnh một chút theo bản năng. Thân hình Trang Tự khẽ nhúc nhích, hai tay đút vào túi áo, "Tôi nói mấy câu xong sẽ đi, cậu không cần sợ tránh không kịp như vậy."

Tôi nhìn màn mưa trắng xóa, rất ngạc nhiên là cậu ấy lại có lời muốn nói với tôi. Nhưng mà tôi cũng không quay đầu lại nhìn, yên lặng, lấy bất biến ứng vạn biến.

Cậu ấy cũng nhìn màn mưa, một hồi lâu mới lên tiếng, "Cậu thật sự làm tôi kinh ngạc đấy, thư nặc danh."

Cậu ấy "A" một tiếng: "Ai dạy cậu thế? Hiện giờ mồm miệng lanh lợi thế này, cũng do anh ta dạy?"

Rốt cuộc tôi không nhịn được, quay đầu chất vấn cậu ấy: "Tại sao phải làm vậy? Dứt khoát chia tay với Thịnh Hành Kiệt không được sao? Tại sao cứ phải đặt bẫy chúng tôi, lôi chúng tôi vào."

""Chúng tôi"?" Cậu ấy nghiền ngẫm lặp lại, "Tôi đặt bẫy các cậu?"

"Coi như thế đi." Vẻ mặt cậu ấy lãnh đạm, "Cậu cứ coi như tôi muốn mang lại chút phiền toái cho Lâm Tự Sâm, nếu như anh ta trách cậu, cậu có thể chia tay với anh ta."

Thật sự là một chuỗi câu văn không thể tưởng tượng nổi. Tôi nhìn cậu ấy nói không nên lời.

Cậu ấy lại khẽ cười một cái, "Vừa rồi ở trong đó cậu nói rất hay, vậy nên, cậu cảm thấy Diệp Dung phải làm gì? BỊ lừa dối mà chỉ có thể im hơi lặng tiếng? Không thể phản kích?"

Cậu ấy dụ dỗ tôi bước vào cái bẫy logic.

Đột nhiên tôi tỉnh táo lại, sắp xếp ngôn ngữ lại từng chút một: "Diệp Dung bị Thịnh Hành Kiệt lừa dối, tất nhiên cậu ta có thể phản kích, dù trong quá trình phản kích có lộ ra tôi và Lâm Tự Sâm thì cũng không thành vấn đề, chỉ cần một trong những mục đích của các cậu không phải là muốn làm tổn thương chúng tôi."

"Nhưng mà bây giờ các cậu tìm tôi để khoe khoang cái gì, lại đắc ý gì chứ? Các cậu hài lòng rồi mà lại thương tổn tới chúng tôi. Vậy nên đây cũng là một trong những mục đích của cậu phải không? Mà căn cứ vào đâu chứ? Là chút nhận định đơn phương không bằng không chứng rằng tôi không có ý tốt sao."

"Thật buồn cười, nhưng việc các cậu làm ra cũng chẳng có gì lạ, đâu phải lần đầu tiên. Dù sao trong lòng cậu, tôi làm gì cũng có ý đồ khác, trước giờ vẫn vậy. Nhưng mà Trang Tự, xin cậu nhớ lấy, tới tận bây giờ tôi chưa từng làm gì tổn hại tới cậu."

"Không có à?"

Tôi nói một tràng, cậu ấy chỉ lạnh lùng đáp lại ba chữ.

Mưa như thác đổ cọ rửa tất cả, trong mắt cậu ấy dường như có một ngọn lửa lạnh như băng đang cháy.

Tôi không tự chủ được lui về sau một bước.

Một chiếc taxi chạy qua màn mưa, tôi vội vàng vẫy lại, chỉ muốn rời khỏi đây nhanh nhanh một chút.

Xe dừng lại, tôi đang muốn xông ra, lại bị Trang Tự hạ giọng ngăn lại.

"Đứng lại."

Chân tôi dừng bước.

"Đúng là Diệp Dung có tìm tôi nhờ giúp đỡ, trong tay cậu ấy có một vài thứ gây bất lợi cho Thịnh Hành Kiệt, làm tốt thì hoàn toàn có thể toàn vẹn lui thân, cũng không liên lụy tới... trên đầu cậu." Khóe miệng cậu ấy hơi giật, "Nhưng cậu ấy chọn gửi những bức hình đó, tôi lười suy đoán mục đích thật sự của cậu ấy, cũng không hứng thú tham gia. Nghe rõ chưa?"

Nói xong cũng không đợi tôi phản ứng, cậu ấy không quay đầu lại, bước vào trong màn mưa.
Chương trước Chương tiếp
Loading...