Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết [Phần 2: I'M No Longer A Cinderella]

Chương 1



Buổi chụp hình cho tạp chí hôm nay có một người mới. Vũ Lục Hàn, nhiếp ảnh gia chính, với mái tóc ngắn uốn xoăn tết gọn gàng sau gáy, đi cùng một cô gái trẻ thấp hơn mình nửa cái đầu.

”Mọi người, đây là chuyên gia trang điểm mới của chúng ta, Mai Kiều Dung.”

Mai Kiều Dung, cô gái với gương mặt trẻ măng và bầu bĩnh như một cô bé mười lăm, cười tít mắt vô cùng dễ thương, cúi nhẹ đầu chào tất cả mọi người.

”Em là Mai Kiều Dung, hi vọng được mọi người giúp đỡ ạ.”

Vũ Lục Hàn cười nhẹ khi mọi người vỗ tay chào đón thành viên mới. Cô bé này khá lễ phép, có lẽ sẽ nên chuyện đây. Ngay lần đầu gặp mặt mà cô bé đã lấy được cảm tình của mọi người và cả của cô. Hi vọng tay nghề của Mai Kiều Dung thật tốt để cô không hối hận vì quyết định thêm người này.

Mai Kiều Dung đương nhiên thể hiện mình là con nhà nòi và có kinh nghiệm cao tay trong việc trang điểm. Vũ Lục Hàn mới chỉ nói qua một lần ý tưởng của concept mà cô sinh viên mới ra trường đã lột tả được thần thái của người mẫu thông qua lớp trang điểm độc đáo, không thể tuyệt vời hơn. Sau lần nghỉ giải lao đầu tiên, Vũ Lục Hàn nhắn một tin cho Hàm Vũ Phong, chồng cô, với nụ cười tủm tỉm thích thú.

”Người anh chọn rất tuyệt. Cảm ơn anh vì đã tìm cho em một thành viên mới vô cùng hoàn hảo và ăn nhập với cả nhóm.”

Hàm Vũ Phong, chồng cô, “sếp” gián tiếp của cô, là người đã ưu ái đi tìm cho vợ mình một chuyên viên trang điểm người mẫu riêng cho ekip chụp hình của cô ấy. Ekip của Vũ Lục Hàn trước kia thiếu trầm trọng người trang điểm mẫu, mỗi lần chụp phải thuê một người thợ trang điểm về, phí tăng cao đồng nghĩa với chọn người mẫu rất khó vì không phải ai cũng chịu chia sẻ phí thuê trang điểm. Cô đã rất lăn tăn về vấn đề này cho đến khi Hàm Vũ Phong mang về một người mới cho cô. Hắn luôn là người có cái nhìn sáng suốt về nhân lực, không hổ danh là chủ tịch tập đoàn ACorp.

Thay vì nhắn tin trả lời vợ, Hàm Vũ Phong đã gọi lại ngay sau đó vài phút.

”Em đây?”, Vũ Lục Hàn đang ngắm nghía những bức ảnh cùng hai đồng nghiệp trên máy tính, thấy hắn gọi bèn đi lùi ra đằng xa để nghe máy, “Có chuyện gì vậy?”

”Phải có chuyện mới được gọi em sao?”, cô nghe tiếng chồng cười nhẹ qua điện thoại, “Mai Kiều Dung làm việc rất tốt à?”

”Tốt hơn mong đợi”, Vũ Lục Hàn quay người lại để tìm thành viên mới trong nhóm. Mai Kiều Dung đang đứng nói chuyện rất thân mật bên cạnh người mẫu và một vài nhân viên phục trang trong nhóm của cô. Cô bất giác mỉm cười. “Anh thật giỏi khi tìm ra cô bé ấy. Bọn em không ai không hài lòng hết, cách làm việc rất chuyên nghiệp, chưa kể tính cách dễ chịu, khá hòa đồng nữa.”

”Anh rất vui vì em thích”, hắn cười một lần nữa, “Ông bố của con bé sẽ rất hài lòng... Dù sao thì anh đang trên đường đến chỗ em. Anh muốn đi thị thực một chút...”

”Chứ không phải anh đến để đảm bảo rằng sẽ không có ai mời em đi chơi à?”, cô cười khúc khích, “Em cũng sắp xong rồi, có lẽ chụp thêm khoảng mười bức nữa là về được. Lần chụp đầu đã khá ưng ý đối với em... Đến đón em luôn nhé?”

”Tất nhiên rồi, công chúa”, Hàm Vũ Phong nở nụ cười nửa miệng quen thuộc, “Và sau đó chúng ta sẽ đi ăn thứ gì đó ngon ngon chứ? Như là... cornish pasty chẳng hạn...”

”Cornish pasty” là cách Hàm Vũ Phong dùng để gọi món bánh kẹp Cornwall - với thịt bò, hành tây, khoai tây và củ cải bọc trong một lớp bột dày rất giòn để nướng lên - món ăn Anh quốc mà cả cô lẫn hắn đều yêu thích từ khi họ trở thành khách quen ở quán ăn thuần Anh mà hắn dẫn cô tới lần đầu. Hắn không ngại đi xa chỉ để dẫn cô đi ăn món bánh đó bất cứ lúc nào cô muốn. Vũ Lục Hàn toét miệng cười khi nghe lời gợi ý của hắn. Cô cũng thấy thèm món ăn đó ngay khi chồng mình gọi tên.

”Chắc chắn rồi, thưa ngài”, cô đáp lại, đôi mắt lấp lánh một niềm vui thích trẻ con mà trước kia cô vẫn thường thể hiện trước hắn, “Khoảng nửa tiếng nữa nhé? Em đói lắm rồi...”

”Anh sẽ đến ngay trong vòng mười phút. Cố gắng lên, bé yêu, em đang làm mọi thứ rất tuyệt vời.”

”Cảm ơn anh. Đi đường cẩn thận.”

Ngay khi Vũ Lục Hàn vừa tắt máy và quay người lại, cô giật thót mình khi đồng nghiệp của mình đứng cả sau lưng cô, cười tủm tỉm mờ ám, nhìn cô như thể họ chuẩn bị kết tội cô vậy.

”Đến đón em luôn nhé, em đói lắm rồi...”, An Như, bà tám duy nhất của nhóm, bĩu môi nhại lại lời của cô, “Khai đi nào, Tiểu Hàn. Anh chàng nào vậy?”

”Thôi nào, không nghiêm trọng đến vậy đâu...”, Vũ Lục Hàn cười qua quít, định trở lại bên chiếc máy ảnh quen thuộc nhưng những đồng nghiệp nhất định xúm lại không cho cô đi, mấy cô nàng trong ekip còn nhanh nhẹn chạy lên khoác vai cô.

”Cứ nói ra đi, Tiểu Hàn, hình như ở đây có mỗi em còn độc thân thôi đấy...”, Thanh Yến, người chuyên chỉnh ánh sáng, nũng nịu nịnh nọt, “Mọi người sẽ rất vui khi biết em đã có đối tượng để hẹn hò...”

Có một điều thế này. Vũ Lục Hàn đã kết hôn, nhưng không ai biết cô là vợ sếp. Chiếc nhẫn cưới của cô bị “xuyên tạc” thành “bùa cầu may” ở chùa, và cô thì quá kín tiếng đến độ chẳng ai nghĩ cô đang hẹn hò. Họ nghĩ rằng cô vẫn độc thân và chú trọng vào công việc, điều này khiến chồng cô khá đau đầu. Hàm Vũ Phong biết vợ sợ chồng mình bị nhân viên đồn thổi thiên vị nên cắn răng chấp nhận yêu cầu “giữ kín chuyện kết hôn” của vợ, dù trong lòng lúc nào cũng như lửa đốt khi thỉnh thoảng lại nghe phong thanh một nhân viên nam nhắc đến cô. Vũ Lục Hàn chỉ cười gượng khi đồng nghiệp nghe thấy cuộc điện thoại với chồng, e rằng lần này không giấu được nữa rồi!

”Sự thật là... em đang không hẹn hò ai cả...”, cô nhún vai, chậm rãi thanh minh. Chưa kịp nói hết, bà tám An Như đã ngắt lời ngay.

”Nào nào, có người yêu là tốt, tại sao cậu cứ giấu nhỉ? Sợ mất bạn trai hả? Cùng lắm bọn mình chỉ cần một bữa liên hoan ăn khao thôi mà...”

Mọi người cười ồ lên vui vẻ. Vũ Lục Hàn gật đầu, mỉm cười, rồi lại lắc đầu. Bọn họ đều đang chờ đợi cô thú nhận chuyện hẹn hò đây mà, trong nhóm chụp ảnh này, bất cứ ai có người yêu cũng đều bị tra khảo như vậy hết, cốt chỉ lấy lí do “đợi lương về là đi ăn khao” thôi...

”Mình nói thật, mình không phải đang hẹn hò”, cô nói tiếp với một nụ cười. Sự tò mò của các đồng nghiệp khiến thói quen ngại ngùng cũ của cô trỗi dậy, hai má cô đỏ hồng lên. “Mình kết hôn rồi.”

”HẢ???”

Đó là phản ứng của tất cả những người đồng nghiệp đang đứng trước mặt cô. Họ đã làm việc cùng nhau như một nhóm nhiếp ảnh cực kì ăn ý của ACorp gần một năm trời, và cô nàng những tưởng độc-thân-nhất-nhóm giờ lại tuyên bố đã kết hôn!

”Cậu không nói điêu đấy chứ?”, An Như lao về phía cô, bám lấy hai vai cô lắc lắc, “Thôi nào, Tiểu Hàn, cậu đã kết hôn ư? Khi còn quá trẻ thế này ư?”

”Mình hai mươi ba rồi đấy, An Như”, cô bật cười, “Mình kết hôn được một năm rồi...”

”HẢ???”

Cú đánh thứ hai từ Vũ Lục Hàn mới khiến toàn bộ ngã ngửa. Năm ngoái, khi Vũ Lục Hàn tốt nghiệp đại học và trở thành nhân viên của ACorp, cô vẫn là một cô sinh viên đúng chất, giản dị, hơi... quê mùa vì quá mức giản dị. Chỉ vài tháng sau, Vũ Lục Hàn lột xác hoàn toàn, cho mọi người thấy rằng cô là một người phụ nữ trưởng thành, không còn là một cô sinh viên nữa. Cô uốn xoăn mái tóc ngắn của mình, không trang điểm quá nhiều nhưng đã thay đổi màu son tùy theo từng bộ trang phục, thường có vài bộ đồ cực kì trendy dù vẫn trung thành với giày thể thao khỏe khoắn. Cô là nhóm trưởng của nhóm nhiếp ảnh, là nhiếp ảnh gia chính của nhóm. Ít ai biết, cô đồng thời là một nhân viên thiết kế thời trang của hãng thời trang nổi tiếng trong nước The Fashionista. Buổi sáng, cô là nhân viên của ACorp, nhân viên của “sếp” Hàm Vũ Phong. Đến chiều, cô lại là nhân viên của The Fashionista, nhân viên của Hoàng Lâm - người bạn thân hồi đại học của chồng mình. Cô giống như Hannah Montana vậy - khi đóng vai này, không ai biết cô còn có một vai khác. Có lẽ chỉ ngoại trừ chồng cô và cô bạn thân Triệu Minh.

Vũ Lục Hàn là hình mẫu phụ nữ lí tưởng của đám nhân viên nam tại ACorp. Bởi cô dịu dàng vừa phải, quan tâm vừa phải, hầu như không bao giờ hạch sách hay ra lệnh với người khác, nhưng lại rất kín tiếng và giữ mình. Đã có vài đồng nghiệp nam thử mời cô đi chơi nhưng không được. Cô thường xuyên từ chối những lời hẹn đi chơi ấy, cuối cùng biệt danh “tough girl” ra đời. Cô đã cứng rắn hơn rất nhiều kể từ năm ngoái, khi vẫn còn là sinh viên năm cuối đại học. Có lẽ càng trải qua nhiều chuyện, tính cách của cô càng được mài giũa nhiều hơn.

”Chị nói thật chứ? Trông chị chẳng giống gái đã có chồng tẹo nào!”

Giọng nói ấy khiến những lời xì xào của đám đồng nghiệp ngưng bặt. Mọi người, ngay cả Vũ Lục Hàn, ngay lập tức quay sang nhìn về phía người vừa cất tiếng nói. Mai Kiều Dung, cô bé mới đến, đang nở nụ cười tươi đáp lại những cái nhìn.

”Vậy sao?”, cô mỉm cười hỏi lại, “Vì sao chị không giống người đã có chồng?”

”Vì chị còn trẻ”, Mai Kiều Dung đáp ngay, “Và ít ra cũng phải có nhẫn cưới chứ?”

Mọi người theo phản xạ nhìn ngay xuống bàn tay vẫn thường đeo chiếc nhẫn “cầu may ở chùa” của cô. Vũ Lục Hàn đột nhiên thấy buồn cười, và đã phì cười dù cô biết phản ứng này không mấy lịch sự.

”Chị vẫn đeo nhẫn cưới, chỉ là không ai nghĩ rằng đó là nhẫn cưới thôi”, cô nhìn mọi người, thật thà thú nhận, “Em nói thật đấy, không phải nhẫn cầu may đâu...”

”Dù sao thì trông chị cũng chẳng giống”, Mai Kiều Dung vẫn tiếp tục khẳng định, “Sao chị có chồng mà chẳng thấy chồng chị xuất hiện bao giờ? Ai cũng ngạc nhiên nè?”

Vũ Lục Hàn nhìn Mai Kiều Dung một lúc, khoanh tay lại, gật đầu với nụ cười nhẹ nhàng.

”Chị không nghĩ khoe khoang chồng mình là điều gì đó hay ho”, cô nhún nhẹ vai, “Chẳng phải càng ít người biết đến chồng mình thì càng không mất sao? Tôi không có ý gì đâu nhé mọi người...”

”Chồng cậu làm gì thế?”, An Như không cam tâm, sốt sắng bám lấy cánh tay Vũ Lục Hàn, “Bọn tôi chỉ tò mò thôi, chứ ai lại đi để ý chồng của đồng nghiệp mình, dơ lắm. Nào? Ông xã có rồi mà cứ giấu thế?”

”Chồng mình làm kinh doanh thôi...”, cô đáp chung chung, nhích thêm vài bước nhưng đồng nghiệp của cô vẫn đang xúm xít trước mặt.

”Hay là cậu cho bọn mình xem mặt chồng đi! Cậu cũng biết hết người yêu của tụi này rồi mà!”

Một chàng trai trong nhóm hô lên. Những người còn lại đương nhiên hưởng ứng mãnh liệt.

”Mình... mình phải hỏi ý anh ấy đã...”, cô cười méo xẹo, không ngờ đồng nghiệp của mình lại bắt quả tang nhanh thế này. Ekip chụp ảnh hưởng ứng ngay lập tức. Cô đành lòng rút điện thoại ra và nhắn tin cho hắn. Không thể ngờ dù có là đội trưởng thì vẫn bị các đội viên bắt nạt như thường!

”Anh ơi, nếu lát nữa anh không ngại, anh có thể đi vào đây gặp mặt ekip một lúc được không? Em... có vẻ như đã để lộ ra chồng em mất rồi...”

”Sao lại không? Anh sẽ rất vui lòng được làm người chồng điển hình của em. God save the Queen.”

Để làm vừa lòng mọi người và chứng tỏ rằng cô đúng là... đã lấy chồng, cô để An Như đọc to tin nhắn trả lời của chồng mình. Ekip của cô ồ lên thích thú, có vẻ tinh thần làm việc cũng háo hức hơn hẳn. Chỉ là một buổi ra mắt chồng thôi mà!

”Này, câu tiếng Anh cuối cùng là gì?”, An Như ghé tai cô hỏi. Mặc dù làm ở mảng chỉnh sửa đồ họa, An Như có vốn tiếng Anh... không được dồi dào lắm. Cô nàng vẫn phải đi học thêm tiếng Anh hàng ngày nhưng có vẻ không được chăm chỉ...

”Câu cửa miệng của anh ấy mà thôi”, cô cười nhẹ giải thích, “Nghĩa là “Thượng đế hãy phù hộ cho Nữ hoàng“. Đây là tên bài quốc ca của Anh quốc...”

”Tại sao chồng cậu lại dùng tên bài quốc ca của Anh làm câu cửa miệng?”

Vũ Lục Hàn im lặng, giục mọi người nhanh chóng trở lại để chụp nốt loạt ảnh cuối cùng. Cô chỉ nói với một mình An Như:

”Vì chồng mình là người Anh.”

Hàm Vũ Phong đã đến studio của Vũ Lục Hàn, chậm rãi cho xe đỗ trước cửa. Chưa kịp tháo dây an toàn, điện thoại của hắn đã réo vang.

”Ronnie, có chuyện gì vậy?”

Hắn áp điện thoại vào tai, thường dùng giọng Anh-Anh nhuần nhuyễn khi nói chuyện với cô thư kí người Anh Veronica của mình. Hàm Vũ Phong, hay James Adam, là một người đàn ông quốc tịch Anh quốc với dòng máu lai châu Á. Hắn dù tâm trí đang hướng đến việc đi chơi sắp tới với cô vợ trẻ, vẫn không hề muốn lơ là công việc một chút nào.

”Có một vấn đề nhỏ ở hải quan trong việc xuất hàng, thưa ông Adam”, Veronica đáp lại bằng giọng Anh ngọt ngào của mình. Làm việc lâu năm với Hàm Vũ Phong, thư kí Ronnie cũng đã ở đất nước này khá lâu rồi. Ngoài tiếng Anh, cô có thể hiểu và nói tiếng ở đây khá rõ ràng như một người bản địa.

”Liên lạc với họ đi”, hắn đáp gọi, tháo dây an toàn và chui ra khỏi xe, “Bình thường những việc này cô giải quyết nhanh lắm mà.”

”Vấn đề của chúng ta nằm ở chỗ khác, thưa ông Adam”, cô thư kí tiếp tục, “Nguồn tin từ cảng hải quan của chúng ta nói rằng công ty của đối thủ vừa bí mật gửi cùng lô hàng xuất của chúng ta một kiện hàng chưa được khai báo hải quan. Hiện bên hải quan đang giữ toàn bộ kiện hàng xuất khẩu của chúng ta bởi cho rằng bên chúng ta chưa khai báo trung thực. Chủ tịch cần ra mặt để giải quyết vấn đề này ngay...”

Hàm Vũ Phong nhíu mày, trong lòng có chút khó chịu. Bao nhiêu năm nay hắn chưa từng gặp vấn đề gì với việc xuất khẩu hàng sang Anh quốc, thậm chí đã kết bạn cả với một vài đồng chí hải quan. Vậy mà đột nhiên chuyện không đâu ở trên trời rơi xuống. Hắn không thể để Veronica thay mặt mình được rồi, nếu hắn xuất hiện để kiểm tra kiện hàng bị thêm vào đó và gặp gỡ vài mối quan hệ của mình, có lẽ chuyện sẽ trót lọt. Chỉ cần trì hoãn một giờ ở hải quan, hắn có thể bị lỗ đến tiền tỷ.

”Tôi sẽ đến thẳng cảng ngay lập tức. Cô gọi Juliano và đi ngay bây giờ nhé, gặp tôi ở đó.”

”Vâng, thưa ông Adam.”

Bình thường hắn sẽ đi cùng người tài xế kiêm vệ sĩ người Thụy Sỹ của mình, nhưng gần đây người tài xế tên Juliano ấy thường “được” cô vợ hắn trọng dụng hơn cả, nên hắn không muốn làm phiền. Buộc lòng phải gọi lại cho vợ báo về sự cố ngoài ý muốn này, hắn thật tình không muốn chút nào.

”Sao vậy anh yêu?”, giọng cô vang lên thánh thót khiến hắn thêm phần áy náy, “Anh đến rồi à? Em vẫn chưa xong việc...”

”Tiểu Hàn, anh xin lỗi vì không thể vào với em bây giờ...”, hắn thở dài, tựa lưng vào chiếc Lamborghini Aventador yêu thích của mình, “Công việc của anh có chút trục trặc, anh phải đi ngay bây giờ...”

”Ồ, vậy hả?”, cô vừa ngạc nhiên lại vừa có chút hụt hẫng. Ngạc nhiên vì trước giờ công việc của chồng mình vẫn luôn trôi chảy, ít khi xuất hiện tình huống đột xuất như thế này. Hụt hẫng vì cô đang hi vọng sẽ được gặp chồng, “Mọi thứ vẫn ổn chứ? Anh nên đi ngay đi...”

”Vẫn trong tầm kiểm soát của anh”, hắn nở nụ cười nửa miệng mà cô hằng yêu thích, “Anh chỉ thấy tiếc vì có vẻ món cornish pasty phải đợi rồi...”

”Chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội mà”, cô cười khúc khích khiến hắn nhẹ lòng hơn một chút, “Anh mau đi giải quyết công việc đi, đừng làm quá sức là được. Em tự lo được, chiều nay còn phải về nhóm bàn thiết kế mùa đông với chị Thanh cơ...”

”Em mới là người không nên làm việc quá sức, chạy đi chạy lại giữa hai nơi như vậy rất mệt”, hắn thở dài, “Anh xin lỗi, có lẽ em phải đi taxi rồi. Juliano đã đi đón thư kí của anh để đi cùng anh. Anh sợ rằng anh không thể giải quyết nhanh được, hơn nữa đường đi cũng khá xa.”

”Anh chỉ cần chú ý đừng để bản thân mệt mỏi, em đã bảo em tự lo được mà”, cô bật cười một tràng, “Một năm rồi mà anh vẫn thích coi em như trẻ con vậy, ngài Adam!”

”Bởi vì suy nghĩ của em vẫn còn trẻ con lắm”, hắn cười, mở cửa xe và ngồi gọn gàng sau tay lái, “Đi đến đâu cũng nhớ nhắn tin báo cho anh đấy.”

”Rõ, thưa sếp. Sếp đi đường cẩn thận.”

”Anh sẽ nhanh chóng về với em thôi”, hắn gửi tặng cô một nụ hôn gió qua điện thoại, lắng nghe giọng cười của cô một lần nữa rồi tắt điện thoại và cho xe quay đầu. Hàm Vũ Phong thở dài. Hắn đã không được nhìn thấy vợ đã bốn tiếng rồi, và việc phải trì hoãn gặp vợ khiến hắn ảo não hơn một chút. Chiếc Aventador phóng đi trên đường, hướng về cảng biển.

”Gì cơ? Chồng cậu không đến được á?”, An Như thốt lên rất to. Các đồng nghiệp của cô nghe thấy, thi nhau than vãn vì màn xem mặt hụt.

”Anh ấy đã tới đây rồi nhưng công việc có chút trục trặc...”, cô cười gượng thanh minh, tháo dần lens trên máy ảnh và cất gọn gàng vào túi đựng, “Có lẽ để lần sau...”

”Thôi nào, tôi đã tưởng ngày mai sẽ được ăn khao đấy!”

Một người hô lên, cả đám hưởng ứng. Vũ Lục Hàn bật cười trước suy nghĩ ấy.

”Nếu việc ăn khao là công bằng với tất cả mọi người thì tôi sẵn sàng mời”, cô nói, và những gương mặt kia lại sáng bừng lên, “Nhưng thú thật tôi cũng không biết bao giờ chồng tôi mới có thời gian gặp mọi người nữa...”

”Không sao, không sao, bọn mình đợi được!”, An Như cười hí hửng, có vẻ tâm trạng vừa nâng lên một bậc khi vấn đề “ăn khao” được khởi xướng. Nhóm của cô chưa bao giờ hết sự vui vẻ.

”Cứ ăn khao trước rồi làm một buổi hẹn hò nữa để ra mắt bọn tôi là được mà...”

Cả nhóm lại cười rần rần trước câu nói của một người khác. Vũ Lục Hàn chỉ biết cười theo và gật đầu. Cô sẵn sàng thôi, chỉ tội Hàm Vũ Phong thật sự rất bận. Không rõ khi bọn họ biết chồng cô chính là... sếp của họ, sẽ có bao nhiêu người sốc quá mà ngất...

”Em thì vẫn giữ quan điểm, chị quá trẻ để có chồng!”

Mọi người lần thứ hai im bặt. Vẫn là Mai Kiều Dung, đang thong thả xếp lại dụng cụ trang điểm vào chiếc hộp chuyên dụng. Cô bé cười rất tươi khi mọi người nhìn mình.

”Em nói vậy thôi. Chỉ sợ lần nào mọi người muốn gặp, chồng chị cũng bận việc gì đó...”

Mai Kiều Dung nhún vai, giọng điệu giống như đang đùa cợt vậy. Vũ Lục Hàn nhếch nhẹ một bên khóe môi, theo kiểu chồng cô vẫn thường làm.

”Chị hi vọng anh ấy không quá mức bận rộn mà lỡ hẹn nhiều lần như thế.”

Ekip của cô vui vẻ trở lại. Chẳng ai nghĩ rằng màn đối thoại này có gì đó “nghiêm trọng” cả, vì vốn dĩ mọi người trong nhóm vẫn thường trêu đùa nhau kiểu này. Chỉ là riêng Vũ Lục Hàn, cô có hơi nghĩ rằng Mai Kiều Dung không đơn thuần muốn trêu chọc mình.

Dù khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương của cô bé mang đầy thiện chí, và đôi môi nhỏ xinh luôn nở nụ cười thân thiện, cô cảm thấy ánh mắt kia mang một chút công kích mơ hồ.

Mình nghĩ xa quá rồi, cô cười bản thân, lắc đầu. Đúng là con gái, đôi khi vẫn là quá nhạy cảm và làm to mọi chuyện. Mai Kiều Dung có vẻ thích tất cả mọi người, và con bé cũng rất hòa đồng, dễ mến. Cô không nên nhạy cảm quá chuyện chồng con này mà nghĩ oan cho một người chỉ mới gặp.

Suy cho cùng, giấu chồng là ý tưởng của cô. Giấu quá kĩ là “tay nghề” của cô. Người ta bất ngờ và thắc mắc là chuyện thường tình. Cô nên nghĩ xem nên làm gì khi mọi người biết chồng cô là sếp của họ mới phải. Vì đó sẽ là một quả bom rất lớn đấy!
Chương tiếp
Loading...