Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết

Chương 18



Hai chiếc xe chầm chậm tiến vào phía trong khoảng sân rộng lớn của một nhà hàng Nhật Bản nằm giữa trung tâm thành phố. Ba người bạn của Hàm Vũ Phong đứng đợi trước cửa vào, ngạc nhiên khi thấy cô gái nhỏ đi cùng hắn ăn vận… chẳng hề liên quan tới nhau. Bộ váy đen vô cùng sang trọng mà Vũ Lục Hàn đang mặc hoàn toàn không ăn nhập với đôi giày thể thao thấp cổ màu trắng của cô. Tuy nhiên vì đã được giải phóng đôi chân, Vũ Lục Hàn vừa đi vừa nhún nhảy khiến cái váy suông được thoải mái đung đưa, trông cô như đứa trẻ con đang chạy đến trường. Thực chất, Vũ Lục Hàn không biết cô đang nhún nhảy, cô chỉ biết rằng hắn sải bước quá nhanh khiến cô phải vừa đi vừa chạy để đuổi kịp. Khi hai người đến trước mặt mình, Hoàng Lâm nhoẻn miệng cười tinh quái:

“Hai bố con đưa nhau đi ăn hả?”

Hàm Vũ Phong nhướn mày hoài nghi còn Vũ Lục Hàn lại đang cúi gằm mặt, có nghe cũng không hiểu người ta đang nói mình. Chu Bạch Thảo đáp lời cậu với giọng đều đều.

“Đi thôi, đừng phí thời gian”

Rồi nàng đẩy cửa bước vào. Vũ Lục Hàn là người cuối cùng đi qua cửa. Cô còn cúi đầu chào lại người phục vụ vừa cúi chào mình.

Năm người họ chọn một bàn lớn ở chính giữa căn phòng. Tuy vậy, Vũ Lục Hàn cảm thấy muốn ngồi ở trong góc hơn. Cô không hướng ngoại nên cũng không thích ở những vị trí nổi bật. Cô luôn ngồi ở những vị trí trong góc hoặc khuất người nhìn. Thế nhưng cô hiện đang đi cùng người khác nên không muốn lên tiếng, mà có muốn cô cũng không dám bày tỏ. Chờ cho bốn người ngồi xuống, Vũ Lục Hàn mới ngồi vào chỗ trống còn lại. Đó là một cái bàn hình ngũ giác, bên phải cô chính là Hoàng Lâm, còn bên trái là Trần Hải Minh. Kế bên người con trai tóc đỏ, chếch vị trí ngồi của cô là Hàm Vũ Phong, và Chu Bạch Thảo ngồi cạnh hắn, bên cạnh cậu bạn thư sinh Hoàng Lâm. Vũ Lục Hàn hơi bối rối khi ngồi giữa những người không mấy thân quen, luôn nhìn xuống hai bàn tay đặt trên đùi. Cô gái thậm chí đang nghĩ đến chuyện mình sẽ gọi gì cho đủ với số tiền cô mang theo. Thực ra Vũ Lục Hàn khi đi học không mang theo toàn bộ tiền, cô thường để những đồng chẵn vào một chỗ kín, và những đồng lẻ ra thì mang theo phòng thân. Hôm nay hắn đưa cô đi từ trường học nên Vũ Lục Hàn cũng chẳng có nhiều tiền, cô thậm chí còn muốn hắn để cô tự về, không vào được nhà hắn thì cô về nhà mình. Vũ Lục Hàn cũng có nhà, có bố mẹ, cô không phải trẻ mồ côi mà cứ phải chạy theo hắn!

Người phục vụ đưa cho mỗi người một quyển thực đơn. Vũ Lục Hàn lúng túng cầm lấy, cảm ơn một cách lí nhí và bắt đầu tìm những món ăn chuẩn tiêu chí của mình. Tuy vậy, có hai vấn đề vô cùng lớn: Menu nửa tiếng Anh, nửa tiếng Nhật và giá tiền thấp nhất cũng gần gấp đôi chỗ tiền cô mang đi. Phải làm thế nào? Không lẽ xin một cốc nước lọc và ngồi nhìn họ ăn uống?

Vũ Lục Hàn len lén liếc nhìn mọi người qua quyển thực đơn. Chu Bạch Thảo là người gọi món đầu tiên, với một cử chỉ vô cùng duyên dáng, nhìn sơ qua và gọi một loạt món ăn hấp dẫn:

“Một đĩa sushi và một đĩa sashimi lớn, bốn Yakitory, hai tempura và hai nồi sukiyaki. Các anh có muốn gì nữa không?”

Nàng nhìn mọi người chờ đợi, nhưng không nhìn cô. Hoàng Lâm tủm tỉm:

“Em gọi hết những món truyền thống rồi đó!”

“Năm Yakitory chứ, em quên cô gái này hả!”, Trần Hải Minh cười đầy ẩn ý, đưa trả thực đơn. Nàng không có phản ứng.

“Một mì Udon. Cảm ơn”, Hàm Vũ Phong lên tiếng và đưa lại Menu cho người phục vụ. Hoàng Lâm vẫn tủm tỉm nụ cười, đưa trả cuốn thực đơn. Giờ đến Vũ Lục Hàn lúng túng, cô cũng gửi lại người phục vụ quyển thực đơn nhưng hoàn toàn không biết làm gì. Cô còn chẳng biết cách phát âm những món ăn đó. Mặc dù cô biết tiếng Anh, nhưng cô nghĩ rằng đọc cái tên phiên âm tiếng Anh dài ngoằng sẽ khiến họ lại cười vào mặt mình mất. Hơn nữa, Vũ Lục Hàn bắt đầu toát mồ hôi bởi không biết sẽ trả tiền thế nào. Mặc dù cô không gọi bất cứ món gì nhưng cô không thể không ăn được, cô cũng không thể cứ thế đứng lên mà đi về. Bốn người họ bắt đầu nói chuyện với nhau, câu chuyện khiến Vũ Lục Hàn có cảm giác thừa thãi. Mặc dù Hàm Vũ Phong cũng chỉ đáp lại một hai từ ngắn gọn, nhưng cách hắn tựa người vào ghế đầy hưởng thụ và nụ cười nhẹ thỉnh thoảng xuất hiện trên môi, Vũ Lục Hàn biết hắn thấy thoải mái với không khí giữa những người bạn thân thiết. Kẻ duy nhất ngồi im thin thít chính là Vũ Lục Hàn.

“Cô bé, em học khoa nào trường Nghệ thuật?”, Hoàng Lâm chợt quay sang hỏi khiến cô bối rối. Vũ Lục Hàn nhìn lướt qua mọi người, chỉ có hai chàng trai bên cạnh là đang nhìn cô chờ đợi.

“Em… học khoa Mỹ thuật”, cô ấp úng trả lời. Không thể hiểu vì sao một câu giao tiếp đơn giản cũng gây sự lúng túng cho Vũ Lục Hàn. Cô đã quá quen với việc khép kín nên vẫn chưa thích ứng kịp với chuyện cởi mở với người khác.

“Em định ra trường sẽ làm gì?”, Hoàng Lâm có vẻ quan tâm đến việc học của cô, cậu thậm chí chống hẳn tay lên bàn và nhìn cô chờ đợi với một sự thích thú thật sự.

“Em… không biết!”

“Em không có ước mơ gì sao?”, Trần Hải Minh thốt lên bất ngờ. Cô nhìn sang cậu rồi đỏ mặt cúi xuống.

“Có… nhưng… không liên quan lắm đến… ngành học của em”

“Chà, mâu thuẫn rồi đó!”, chàng trai thư sinh nhìn cô cười thích thú, “Vậy ước mơ của em là gì?”

Bị hỏi bất ngờ, Vũ Lục Hàn trở nên bối rối: “Em… muốn…”

“Vậy được rồi, vấn đề riêng tư của cô, không cần phải công khai”, Hàm Vũ Phong lạnh lùng cắt ngang lời cô. Vũ Lục Hàn đỏ mặt, cúi thấp xuống một chút. Trần Hải Minh nhìn hắn, chau mày lại:

“Sao vậy, ước mơ của mỗi người đâu có gì đáng xấu hổ!”

“Nhưng đó là chuyện riêng của cô ấy”, hắn thản nhiên đáp, dường như muốn dập tắt hẳn ý định của hai cậu bạn quỷ quái. Hắn nhìn cô với vẻ mặt vô cùng đáng sợ, nhưng cô gái nhỏ ngại ngùng chỉ biết cúi thấp mặt xuống nên không biết. Khung cảnh ấy bỗng dưng khiến Chu Bạch Thảo có chút khó chịu.

“Anh sao lại muốn điều khiển người khác như vậy”, nàng lên tiếng, không một lần nhìn cô. “Cô ta muốn nói ra hay không, đâu phải việc của anh. Anh không thể cấm người ta nói ra được”

“Anh không muốn nghe”

“Không… sao ạ!”, Vũ Lục Hàn nhanh chóng lên tiếng khi cô nghĩ rằng cuộc nói chuyện sắp trở thành thảm họa, “Em… thấy nó cũng… không quan trọng lắm!”

“Cậu lạ thật đó Vũ Phong”, Hoàng Lâm cười khẩy thật nhẹ. Cậu nhìn sang cô gái bên cạnh mình và nở nụ cười thân thiện.

“Em có muốn làm một họa sĩ thiết kế không?”

“Dạ?”, Vũ Lục Hàn ngẩng đầu dậy ngay lập tức, “Thiết kế… cái gì ạ?”

Vũ Lục Hàn thấy tim đập mạnh vì phấn khích. Một trong những ước mơ lớn của cô chính là trở thành một nhà thiết kế thời trang.

“Tôi có rất nhiều chuyên ngành thiết kế”, Hoàng Lâm mỉm cười khi thấy ánh mắt cô, “Thiết kế đồ họa, thiết kế kiến trúc, thiết kế mỹ thuật, thiết kế thời trang…”

“Này, cậu đang dụ cô ấy đầu quân cho công ty của cậu đó hả?”, Trần Hải Minh lập tức trở nên sốt sắng. “Cậu còn không biết năng lực của cô gái này mà?”

“Đúng vậy”, Hoàng Lâm đáp, “Nhưng tôi nhìn thấy ở những người có tính cách như cô bé này, trong công việc sẽ hoàn thành rất tốt”, và cậu nháy mắt với cô, “Em thích ngành thiết kế nào?”

“Em… thích… thiết kế… thời trang”, Vũ Lục Hàn lắp bắp từng chữ. Đối với cô gái nhỏ, đây là tình huống vô cùng bất ngờ. Nó khiến tim cô đập rất mạnh, cả người nóng bừng với một sự háo hức chưa từng có, và môi cô không thể nói rõ nên lời. Cơ hội này chưa bao giờ cô nhận được, thậm chí, Vũ Lục Hàn còn thấy khó tin hơn cả việc nghe bố nói chuyện đính hôn với Từ Thiên!

“Tuyệt! Tôi rất muốn một lần được chiêm ngưỡng một thiết kế của em…”, Hoàng Lâm dường như đặt toàn bộ sự chú ý vào cô khi đột nhiên nói chuyện hợp tác ngay tại bữa ăn. Người ta đưa lên những món ăn đầu tiên.

“Nhưng… sao tự nhiên…”, Vũ Lục Hàn vẫn chưa hết ngạc nhiên, nghĩ rằng mình chỉ hiểu nhầm.

“Thật ra một trong những công ty của tôi đang tuyển chọn vị trí thiết kế cho một thương hiệu lớn”, Hoàng Lâm mỉm cười gật đầu với người phục vụ khi họ rót cho cậu một ly đầy vang đỏ, trong khi vẫn đáp lời cô, “Thương hiệu đó là thương hiệu đồng sở hữu của tôi với đối tác. Chúng tôi thiết kế, đối tác làm ra và đưa lên thị trường tiêu thụ. Gần đây những nhà thiết kế của chúng tôi dường như đã quá tuổi suy nghĩ của thanh niên, những mẫu thiết kế làm ra có phần hơi già dặn, không hợp với nhu cầu của giới trẻ dù rằng nó vẫn bám theo xu hướng hiện đại…”, Hoàng Lâm vừa nói, vừa xếp gọn những đĩa thức ăn trước mặt rồi khoanh hai tay lên bàn, nhìn sang cô, “Thế nhưng, một cô bé sinh viên có đam mê có thể sở hữu một tư duy sáng tạo độc đáo hơn những người cách tuổi thanh niên đến bốn, năm tuổi; chưa kể em vẫn còn trong môi trường đại học, em có nhiều cơ hội tiếp xúc và thấu hiểu gu thẩm mỹ của thanh niên tầm tuổi, hoặc ít hơn tuổi mình. Đối tượng của chúng tôi chính là độ tuổi từ cấp ba đến đại học đấy!”

“Quảng cáo nhiều hơn cả giới thiệu việc làm”, Trần Hải Minh phì cười.

“Khi ăn có thể không bàn chuyện công việc được không?”, Chu Bạch Thảo hơi nhăn mặt phàn nàn. Hoàng Lâm nhướn mày nhìn nàng rồi phì cười:

“Ok ok, vậy cô bé có thể lấy số điện thoại của tôi, tối nay chúng ta bàn việc tiếp…”, cùng lúc cậu rướn người lên, toan rút điện thoại trong túi quần. Hàm Vũ Phong lập tức lên tiếng:

“Không cần, cứ bàn công việc, có sao đâu. Tiện thể đang gặp nhau”

“Nói tiếp đi, xem cậu PR được đến cỡ nào”, Trần Hải Minh trêu chọc. Chu Bạch Thảo không lên tiếng, còn Vũ Lục Hàn đỏ mặt cúi gằm đầu.

“Được thôi! Vậy… tôi hi vọng em có hứng thú với công việc của chúng tôi và đồng ý hợp tác…”, Hoàng Lâm lập tức quay sang cô, nhìn cô gái đầy sôi nổi và mỉm cười vô cùng thân thiện. Vũ Lục Hàn cảm thấy bâng khuâng, tim gia tốc vô cùng mạnh bởi sự phấn khích và hồi hộp. Nhận đi, nhận đi! Thiên thần trắng trong cô gào thét. Nhận mau! Anh ta sẽ không cho cô cơ hội nữa đâu!

“Em… Em cũng muốn… thử sức”, cô rụt rè đáp lời cậu.

“Tuyệt vời!”, Hoàng Lâm cười tít mắt, “Vậy ngay khi em có thời gian rảnh rỗi, hãy liên lạc với tôi, chúng ta có thể gặp và đưa em đi thử việc trước. Em vẫn phải trải qua những vòng sơ tuyển giống như các ứng viên đến thử việc khác đó…”

“Vâng ạ”, Vũ Lục Hàn thể hiện rõ sự hào hứng qua giọng nói, “Thật ra em chỉ học buổi sáng, em rảnh rỗi mọi buổi chiều!”

Việc Vũ Lục Hàn khai báo lịch học một cách dễ dàng khiến Hàm Vũ Phong không thoải mái. Dường như cô đã quên hẳn việc Cô-đang-ở-với-hắn; cô nhận sự đưa đón của hắn và hoàn toàn phải phụ thuộc vào hắn! Công nhận là, dù chỉ ở nhà hắn theo hợp đồng, và cô có quyền tự do quyết định, nhưng hắn đâu có thời gian để chạy theo cô mà đưa đón? Chưa kể, làm cùng nơi do bạn thân hắn chỉ đạo, việc hắn cứ tới lui đón cô cũng là một trở ngại, tỉ dụ những lúc có Hoàng Lâm giám sát công việc, sẽ ra sao nếu cậu bắt gặp hai người? Không thể kéo dài việc che giấu cả hai ở chung một nhà nếu cô nhận làm việc ở công ty của cậu bạn. Tuy vậy hắn không thể nghĩ ra bất cứ lí do gì ngăn cản cô gái. Cô ấy không thuộc quyền quản lý của hắn, cô ấy không việc gì phải nghe hắn.

“Cậu dễ dàng tuyển người mà không cần kiểm tra năng lực sao?”, Hàm Vũ Phong nói với giọng lạnh lùng nhất, khiến không khí lặng đi một hồi lâu.

“Tôi đích thân tìm kiếm nhân sự từ lâu rồi, tôi có thể nhìn nhận năng lực của một cá nhân. Tuy nhiên tôi vẫn đưa cô bé đi kiểm tra một cách công bằng đó chứ! Tôi chỉ đơn thuần giới thiệu công việc và dẫn đường cho người mới đến phòng xét tuyển, phần còn lại, hoàn toàn tự lo”, Hoàng Lâm cười tủm tỉm, “Cơ bản là, sợ rằng cậu nghĩ tôi đang tán tỉnh cô bé này!”

Trần Hải Minh phá lên cười ngay khi nghe câu chốt hạ của bạn. Trong khi đó, Vũ Lục Hàn không thể che giấu đôi má đỏ ửng, còn khuôn mặt của hắn và Chu Bạch Thảo cùng tối sầm lại.

“Các anh có thể dừng trò chơi trêu chọc lại rồi đó!”, Chu Bạch Thảo – sau khoảng thời gian rất lâu im lặng – lên tiếng kèm theo một nỗi khó chịu rất nhẹ, “Hãy để bữa ăn thật thoải mái!”

“Đúng vậy, được rồi!”, Hoàng Lâm nén sự thích thú, hắng giọng rồi cầm lên ly rượu vang trước mặt, quay sang phía Vũ Lục Hàn: “Nâng ly vì cơ hội hợp tác sắp tới!”

“À…vâng”, Vũ Lục Hàn lúng túng đôi chút rồi lóng ngóng nhấc lên ly rượu. Cô thật sự không muốn uống rượu một chút nào!

Hai ly rượu chạm nhau, trong khi Hoàng Lâm thản nhiên uống cạn sạch ly rượu thì Vũ Lục Hàn tần ngần, định nhấp môi. Hàm Vũ Phong bất chợt vươn người lên, đoạt lấy trong tay cô ly rượu vang đầy, đưa lên miệng nốc cạn. Hắn đặt ly rượu xuống trong cái nhìn ngỡ ngàng của mọi người, đưa ngón cái quệt ngang môi và nở nụ cười nửa miệng không cảm xúc:

“Cô ấy không biết uống rượu”

“Hẳn là đã sợ mùi rượu sau khi uống say một cách bệ rạc rồi”, Chu Bạch Thảo xoay ly rượu trong tay, cười nhẹ tênh đầy coi thường và uống một ngụm lớn. Sau câu nói ấy của nàng, không khí vô cùng trầm tĩnh đến ngạt thở.

“Ăn đi!”, Trần Hải Minh là người đứng dậy phá tan không khí đó, “Gọi một loạt rồi để tôi ăn hết, đúng không!”

Hoàng Lâm và Chu Bạch Thảo cùng cười khẩy, chỉ có cô là vẫn cúi gằm mặt, còn hắn thì nhìn chằm chằm vào cô. Bỏ qua sự nặng nề vừa bao trùm trong cuộc nói chuyện, Trần Hải Minh bắt đầu gắp thức ăn cho từng người và liên tục giục “Ăn đi kẻo nguội”.

Vũ Lục Hàn ăn từng miếng mà trong lòng vô cùng não nề. Cô rất vui vì tương lai có thể có cơ hội thực hiện ước mơ, nhưng đồng thời lại có phần hơi chột dạ và khó xử khi nghĩ đến chuyện mình đang ở cùng nhà với hắn. Nếu cô đi cùng Hoàng Lâm, lúc trở về không lẽ gọi hắn đến? Nếu những lúc cô gọi, hắn đang ở tận đâu không thể về, vậy cô phải làm gì? Đứng chờ? Không, về nhà của mình đi! Ác quỷ áo đỏ đột nhiên xuất hiện, khom lưng thủ thỉ vào tai cô: Cứ về nhà, tên đó có biết nhà cũng chẳng dám vào lôi đi, có khi chẳng thừa hơi đi tìm. Tương lai của cô, cô phải tự quyết định. Cô cần tiền chữa bệnh cho mẹ, cô cần tiền trả hắn càng nhanh càng tốt, vậy hãy tận dụng mọi cơ hội đi! Cơ hội không đến lần thứ hai đâu!

Không khí bỗng chốc trở nên im lặng. Mọi người ai cũng theo đuổi một ý nghĩ riêng, chỉ chăm chú ăn, chẳng ai muốn bắt chuyện.

Bát mì Udon nóng hổi được đặt lên bàn. Chu Bạch Thảo toan di chuyển bát mì đến trước mặt hắn thì hắn đã đứng dậy, nhấc bát mì đặt ngay ngắn ngay trước mặt Vũ Lục Hàn. Cô gái nhỏ tròn mắt nhìn hắn ngạc nhiên, và nhận được một ánh nhìn không có cảm xúc.

“Ăn hết đi”, Hàm Vũ Phong ra lệnh. Trần Hải Minh lập tức cười ám chỉ:

“Không gọi cho bạn bè bát mì nào sao?”

“Thích ăn thì tự gọi”, hắn dửng dưng đáp, ngồi xuống và dõi theo từng cử động của cô gái trước mặt. Vũ Lục Hàn lúng túng, nhìn hắn nhăn nhó rồi lại nhìn xuống bát mì. Cô muốn từ chối nhưng không lên tiếng được bởi ánh mắt của hắn.

“Sao lại bất công như vậy!”, Hoàng Lâm lên tiếng với giọng phụng phịu khiến Vũ Lục Hàn hơi rùng mình, “Gọi cho bạn gái thì được, gọi cho chúng tôi thì tiếc!”

“Cô ấy không thích ăn nên phải ép”, hắn trả lời với giọng đều đều, nhưng lại khẽ nhếch miệng. Chu Bạch Thảo không bỏ lỡ bất kì điều gì, cụp mắt xuống che giấu một nỗi buồn phảng phất và sự ghen tị đáng xấu hổ. Từ nhỏ đến giờ, Chu Bạch Thảo luôn là một hình mẫu hoàn hảo, chỉnh chu, gia giáo, thông minh, tài năng và xinh đẹp. Đáng lẽ mọi cô gái phải ghen tị với nàng, nhưng bây giờ nàng lại ghen tị với người khác. Cô gái đó tầm thường, không nổi bật, không có điểm gì đáng đọng lại trong mắt. Thế nhưng, cô gái ấy, không hiểu vì sao, lại chiếm giữ được người con trai mà nàng đã yêu thầm suốt tám năm tuổi trẻ. Không, hắn không yêu cô ta! Hắn chưa bao giờ công nhận điều ấy, và chắc chắn không bao giờ xảy ra được. Hắn chỉ đơn thuần đưa đón cô ta – hắn cũng đưa đón Chu Bạch Thảo như vậy. Hắn quan tâm đến cô ta – được thôi, hắn vẫn để ý đến nàng cơ mà! Hắn ôm cô ta, tựa đầu vào chán cô ta, nắm tay cô ta, chiếm hữu cô ta… Lòng nàng rối bời. Có phải vì nàng ở bên hắn quá lâu nên hắn nảy sinh sự chán chường, muốn đi tìm cái mới? Vì sao nàng ở bên cạnh hắn trong khoảng thời gian dài như vậy, mà hắn không chút động lòng đưa cho nàng những cử chỉ dịu dàng như thế? Và cô gái kia là ai, vì sao chỉ trong một thời gian ngắn có thể quyến rũ được người như hắn?
Chương trước Chương tiếp
Loading...