Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết
Chương 47
Buổi tối mùa thu, gió se lạnh. Trong căn pen house gần trường Đại học Nghệ thuật, bốn cô gái và một chàng trai đang vui vẻ cười nói, chuẩn bị cho bữa tối. Triệu Minh, cô gái nghiêm nghị với mái tóc đen óng, được buộc cao trên đỉnh đầu, đang cẩn thận bê trên tay một khay bánh nướng thơm phức. Cô đặt khay bánh nóng xuống miếng lót trên bàn, nhanh nhẹn tách từng chiếc bánh xếp thật đẹp lên đĩa thủy tinh bên cạnh. Triệu Dương, em trai cô, đang rót đầy nước hoa quả vào những cốc thủy tinh nhỏ. Không khí vương đầy mùi ngọt lịm của bơ sữa, và mùi ngai ngái của nước cam đóng hộp. Bữa tiệc họp mặt của Hội học sinh vô cùng đơn giản, với những chiếc bánh chocolate muffin nhỏ, macaroon bảy màu, cheese cake chanh leo, caramen, sữa chua nha đam, cùng với nước hoa quả ép. Tất cả đều do một tay Triệu Minh làm. Cô Chủ tịch Hội học sinh có đam mê đặc biệt với việc nướng bánh, nên những chiếc bánh được tạo ra dưới bàn tay của cô đều hoàn hảo đến từng chi tiết, mùi vị ăn một lần mãi mãi không thể quên. Mọi người ngồi đúng vị trí của mình. Triệu Minh ở một đầu bàn, bên tay trái cô là cô bạn thân Vương Tuệ Lan, bên phải là người em trai Triệu Dương. Bằng một cử chỉ nho nhã vô cùng duyên dáng, Triệu Minh khéo léo cắt chiếc cheese cake thành năm phần bằng nhau và đặt lên đĩa của từng người. Xong việc, cô đón lấy cốc nước quả và đưa lên cao, cụng ly cùng những người bạn.“Buổi tối vui vẻ!”, cô nói, và uống một ngụm nước cam. Các thành viên trong Hội học sinh bắt đầu bàn luận về những dự định đi chơi, đến những sự kiện diễn ra ở trường, sau cùng bàn đến những bữa tiệc. Triệu Dương, chàng trai duy nhất trong Hội, cười nhí nhảnh nhìn sang chị gái mình.“Nhân tiện đây, em muốn tiến cử một người vào Hội học sinh!”“Tiến cử ai?”, Triệu Minh tò mò. Đôi mắt lanh lợi của cô sáng lên sau cặp kính gọng to.“Vũ Lục Hàn, sinh viên năm bốn khoa Thiết kế”, Triệu Dương không ngần ngại đọc ra một cái tên. Vương Tuệ Lan, người ngồi đối diện cậu, tròn mắt kinh ngạc.“Cô gái lập dị đó ư? Em có nhầm lẫn nào không?”“Lập dị? Các chị không hiểu cô ấy là đúng rồi!”, Triệu Dương bật cười, “Và không, em không nghĩ có sự nhầm lẫn nào ở đây cả”“Vì sao em muốn tiến cử cô gái ấy?”, Triệu Minh điềm tĩnh hỏi lại. Triệu Dương nhún vai, khoanh hai tay trước ngực, chống lên bàn.“Em đã quen cô ấy ở thư viện, và nhận thấy đó là cô gái ham học hỏi nhất mà em từng biết. Cô ấy có đam mê vô cùng lớn, em dựa trên những cuốn sách cô ấy thường đọc hoặc mượn về. Ngoài ra, Vũ Lục Hàn cũng có giải thưởng thành phố trong bộ môn Cờ vua, cái môn mà chín mươi phần trăm sinh viên trường này lắc đầu ngao ngán. Cộng với việc cô gái ấy gần như chưa bao giờ đạt thang điểm dưới điểm B, em tin chắc cô gái này không vào Hội học sinh là một thiếu xót vô cùng lớn!”“Em có vẻ tìm hiểu về cô ta khá kĩ!”, cô gái ngồi cạnh Vương Tuệ Lan bật lên tiếng trêu chọc. Triệu Dương nhăn mặt.“Bởi vì em biết cô ấy không như mọi người thêu dệt nên! Vũ Lục Hàn là cô gái đặc biệt, thông minh và hiểu biết. Cô ấy chỉ không thích kết bạn mà thôi!”“Vì sao cô ấy lại không thích kết bạn?”, Triệu Minh tò mò hỏi.“Vì Vũ Lục Hàn cho rằng càng nhiều bạn càng dễ nảy sinh rắc rối. Và có vẻ như cô gái đó không muốn bất kì ai biết quá nhiều về chuyện riêng tư của mình”, Triệu Dương đáp, uống một ngụm nước lớn.“Đề cử cô ấy vào Hội học sinh cũng là điều không khó, nhưng mà…”, Vương Tuệ Lan chần chừ, “Hội học sinh chúng ta thành lập do các sinh viên khác bầu chọn, nếu như chúng ta tiến cử mà không có ai bỏ phiếu thì cô gái đó cũng không vào hội được!”“Vũ Lục Hàn có thể phát biểu phát động bầu cử vào sáng mai”, Triệu Minh nhìn quanh một lượt, “Hãy cứ tiến cử cô gái ấy. Thật ra tôi cũng đã từng để ý tới cô ấy khi cô ấy đi thi cờ vua, nhưng rồi lại mờ nhạt quá, nên lãng quên mất. Em có thể cho chị số điện thoại của Vũ Lục Hàn được không?”“Em rất tiếc, không có số”, Triệu Dương nhún vai, “Và hiện giờ Vũ Lục Hàn đang nghỉ học, không thể có mặt vào ngày mai được đâu!”“Nghỉ học?”, Vương Tuệ Lan thốt lên đầy kinh ngạc, “Nếu có người chưa bao giờ nghỉ học, đó chính là Vũ Lục Hàn! Tại sao cô ấy lại nghỉ học?”“Chị cũng đâu có thua kém gì em”, Triệu Dương nheo nheo đôi mắt, “Chị cũng để ý tới cô ấy mà!”“Chị phải thừa nhận cô gái đó lập dị đến mức gây chú ý! Như một cái máy, hôm nào cũng thấy đang làm những việc y hệt hôm qua, ai đến nói chuyện cũng lừ lừ nhìn lại, chẳng nói chẳng rằng… Cứ như thể cô ta đến từ hành tinh người máy vậy!”, Vương Tuệ Lan ăn hết phần bánh của mình, với tay lấy một chiếc macaroon. Triệu Minh nhướn mày đăm chiêu, liếc nhìn em trai mình.“Vì sao bỗng dưng em lại chú ý tới Vũ Lục Hàn?”, cô hỏi em trai. Chàng trai với chiếc răng khểnh ngồi lặng im trong giây lát, rồi nở nụ cười bào chữa cho mình:“Vì em thích cô ấy”, cậu nói, “Cách nói chuyện của cô ấy mang lại ấn tượng đặc biệt, tính cách và con người cũng vậy. Cô ấy hoàn toàn không giống bất cứ cô gái nào em từng gặp qua…”“Ý em… thích nghĩa là thích, hay thích chỉ đơn giản là thấy thích?”, cô nàng ngồi cạnh Triệu Dương quay sang hỏi. Cậu nhướn mày nhìn cô, bật cười:“Thích, chỉ đơn giản là thấy thích thú thôi”“Nếu cô gái ấy không đến trường thì chúng ta không thể ứng cử được”, Vương Tuệ Lan nhún vai, “Ý tôi là… luật vẫn là luật, phải không?”“Cứ ứng cử cô ấy đi, em tin rằng cô ấy sẽ vào được Hội”, Triệu Dương cười tự tin, nhìn qua toàn bộ các cô gái ngồi quanh mình, và dừng ánh mắt ở người chị gái.“Chị? Chị đồng ý chứ?”“Em chắc không? Cô gái này có vẻ… có khái niệm sống hơi cực đoan…”, Triệu Minh ngập ngừng, vầng trán nhăn lại suy nghĩ. Cô uống cốc nước cam cho đến khi nó vơi đi một nửa, nghiêm nghị khoanh hai tay lên bàn. “Cân nhắc thật kĩ nào, mọi người!”“Hãy cho tôi thêm lí do thuyết phục hơn để ứng cử cô ấy”, Triệu Minh nói.“Vũ Lục Hàn rất giỏi về các bữa tiệc. Em tin cô ấy có thể giúp chúng ta tổ chức thành công Vũ hội mùa đông hàng năm và bữa tiệc ngày tốt nghiệp!”, Triệu Dương bình thản, “Ngoài ra, Vũ Lục Hàn có kinh nghiệm về may vá và nhiếp ảnh. Như vậy đã đủ chưa?”“Chà, cô ta có tài đó chứ!”, cô gái ngồi cạnh Vương Tuệ Lan trầm trồ, uống ngụm nước lớn, nhìn mọi người gật gù.“Cô ấy rất giỏi. Em không muốn các chị để lỡ mất một tài năng thầm lặng như vậy thôi!”, Triệu Dương tỏ ra vô tội, nhún vai.“Nhưng chưa biết bao giờ cô ấy đi học để có thể tự phát động bình chọn cho chính mình”, Vương Tuệ Lan nhìn cậu con trai đối diện, “Chúng ta có ứng cử đi chăng nữa, cũng không đảm bảo cô gái ấy vào Hội. Chúng ta cần xem xét kĩ hơn và chờ đợi cô gái ấy trở về”“Hãy cứ ứng cử cô ấy, chỉ cần vậy thôi. Việc còn lại, em sẽ lo liệu!”, Triệu Dương nháy mắt, giọng nói tràn đầy tự tin.**********Triệu Dương tỏ ra vô cùng chú tâm vào việc bầu cử. Vũ Lục Hàn vắng mặt trong vòng hai ngày, vì vậy, cậu tự cho phép mình đẩy nhanh tiến độ, càng nhanh càng tốt. Cậu không ngại ngần đề xuất ra vị trí hoàn toàn mới, điều đó gợi sự tò mò của mọi người, đồng thời thuận lợi kêu gọi bỏ phiếu vào chức vụ Phó Chủ tịch Hội học sinh ấy. Vũ Lục Hàn không xuất hiện, càng khiến mọi người tin tưởng Triệu Dương là người đại diện của cô gái ấy, không ngần ngại bỏ phiếu dù chưa biết thực hư chức vụ Phó Chủ tịch Hội học sinh mới đề ra ấy là gì. Chỉ trong hai ngày, đã có năm mươi phần trăm phiếu bầu. Triệu Dương, trong một lần tiếp chuyện một cô bé năm nhất, đã buột miệng nói rằng:“Anh trai Vũ Lục Hàn, người hàng ngày đưa đón cô ấy, thực chất là CEO của Tập đoàn ACorp. Bởi vậy cô ấy không thích giao tiếp rộng, sợ bị lộ, cô ấy không muốn có quá nhiều sự chú ý”Tin tức này nhanh chóng lan ra toàn trường như một cơn bão. Vũ Lục Hàn gây ra nỗi hoang mang vô cùng lớn khi mang danh là em gái của một tập đoàn tư nhân lớn mạnh nhất cả nước. Hôn ước của cô gái nhỏ một lần nữa được lật lại, và tất thảy sinh viên đều gật gù tán thành khi thấy rằng, hóa ra vì có vị trí quan trọng như vậy mà Vũ Lục Hàn mới có cơ may đính hôn cùng chàng bác sĩ đa khoa Từ Thiên. Uy tín của Vũ Lục Hàn nhanh chóng tăng cao, kéo theo số phần trăm phiếu bầu đủ để cô gái bước chân vào Hội học sinh một cách đàng hoàng, đúng quy chế. Triệu Dương mỉm cười bởi kế hoạch của mình thành công rực rỡ. Cậu vốn không quan tâm nhiều đến chàng trai lai tây kia, nhưng khi nhận ra hắn xuất hiện với tần suất khá dày đặc bên cô gái nhỏ họ Vũ, Triệu Dương buộc phải đặt câu hỏi về thân phận của người ngoại quốc kia. Cậu lẻn vào văn phòng giáo viên, đọc rất kĩ hồ sơ học sinh của Vũ Lục Hàn. Triệu Dương gần như nắm trong tay lý lịch gia đình cô gái, nhưng mục “Anh/chị/em trong gia đình” bị bỏ trống khiến cậu vô cùng băn khoăn. Nếu người ngoại quốc kia, như cô ấy nói, là một người anh con của bác, lại có thân phận vô cùng quyền lực như vậy, tại sao Vũ Lục Hàn không viết vào Lý lịch sinh viên? Cô sợ không tiện, hay không biết về công việc của anh mình? Hay chỉ đơn giản, Vũ Lục Hàn là người không thích phô trương, hài lòng với người bố là Công nhân và người mẹ làm Nội trợ?Triệu Dương có đam mê kinh doanh, điều đó khiến cậu chú ý rất nhiều vào Tập đoàn ACorp. Không chỉ đơn thuần là một tập đoàn tư nhân bất động sản, ACorp hỗ trợ, sở hữu gần như toàn bộ các khu vui chơi giải trí trên cả nước, và là đồng minh lớn đối với tầng lớp trung lưu, hạ lưu. Angels đã là cái tên quá quen thuộc trên các phương tiện thông tin truyền thông, được ca ngợi như một vị anh hùng giữa cuộc xâm lăng của cái xấu và cái đói. Dự án Angels dành riêng cho người vô gia cư, người thất nghiệp, người mất khả năng lao động đầu tiên trên cả nước, đã vô cùng đề cao tinh thần “Kẻ mạnh là kẻ nâng đỡ trên vai những kẻ yếu”. Với ngân sách khổng lồ và hệ thống quản lý chặt chẽ, hàng trăm người khi lâm vào cảnh bần cùng, thất nghiệp đều được Angels cứu trợ, mang đến cần câu và dạy cho những người cơ nhỡ cách để bắt được những con cá ngọt thịt béo ngậy. Phải ngả mũ bái phục trước trái tim nhân ái ngọt ngào của chủ dự án Angels, hay Chủ tịch Tập đoàn ACorp. Triệu Dương đôi khi lân la, dạo chơi trên những trang web lớn về kinh doanh, bất động sản. Cậu thỉnh thoảng vẫn bắt gặp tin tức về các hoạt động của tập đoàn tư nhân lớn mạnh nhất cả nước, nhưng không gây quá nhiều sự chú ý: đó luôn là “Lễ khánh thành” một cái gì đó, hoặc “Khai trương” một trung tâm hạng A tại một địa điểm mấu chốt trên thương trường. Một tin tức đã được đăng từ vài năm về trước lại vô tình bắt mắt tới Triệu Dương, trong một lần cậu lang thang trên trang web chính thức của ACorp. Bài báo có tựa đề “CHUYỂN GIAO CHỨC VỤ CHỦ TỊCH TẬP ĐOÀN ACORP: VỊ CHA ĐẺ VỀ HƯU, CON TRAI TIẾP NỐI NẮM QUYỀN”. Theo như bài báo, người Chủ tịch đầu tiên, cũng là người sáng lập ra ACorp, là ngài Chủ tịch Hàm Kiệt Luân, một người gốc Á. Ông lập nên cơ ngơi này khi mới bước sang tuổi ba mươi hai, một vị Chủ tịch hào hoa, cứng cỏi, phong nhã. Hai năm sau khi thành công, Hàm Kiệt Luân tuyên bố kết hôn với một phụ nữ của thành London, bà Libby Adam. Libby Adam khi ấy là cô sinh viên kiến trúc, ra trường với bằng Thạc sĩ trong tay, đứng trong hàng ngũ thiết kế của Tập đoàn ACorp. Một năm sau, chàng trai kết tinh giữa vẻ đẹp lãng tử của xứ sở sương mù và đất nước Đông phương huyền hoặc đã ra đời, với cái tên chung Hàm Vũ Phong. Không may, khi Hàm Vũ Phong lên năm, Hàm Kiệt Luân đã chính thức ly hôn với người vợ Anh bởi công việc hoàn toàn cuốn ông trôi xa khỏi gia đình. Có một số tin đồn rằng một người phụ nữ đồng hương đã đánh cắp trái tim Hàm Kiệt Luân, dù vậy, Libby Adam – cô gái mới bước qua độ tuổi ba mươi hai với mái tóc vàng hoe và đôi mắt nâu mềm mại – đã quyết định không hao tốn tuổi xuân và tình yêu của mình cho người chồng không còn mặn mà với gia đình nữa. Cô giành quyền nuôi đứa con chung, và ở lại Anh trong khi Hàm Kiệt Luân đồng ý trợ cấp và trở về nước ngay lập tức. Hàm Vũ Phong từ đó đổi tên theo họ của mẹ: James Adam, nhưng vẫn giữ nguyên tên khai sinh trên giấy tờ gốc. Libby Adam là một người mẹ đơn thân tuyệt vời, chưa bao giờ để cho con trai mình có một chút thiếu thốn, nuôi dạy con và không hề gợi lên trong con trai một chút thù hận người bố của mình. Libby thường nói: “Thứ gì đã không thuộc về mình, cố giữ đến mấy, kết cục cũng vẫn không thuộc về mình”. Tuy vậy, Libby chỉ cho con trai độc nhất xem bức ảnh cưới của bố mẹ, để không bao giờ quên bố đẻ của mình. James Adam vẫn biết Hàm Kiệt Luân thông qua một vài cuộc gọi tới mẹ hắn. Libby gửi hắn tới học trong Học viện Kinh tế Chính trị London, theo nguyện vọng của người chồng cũ. Bà mẹ người Anh cảm thấy yên tâm khi chồng cũ của mình ngỏ ý muốn trao lại cơ nghiệp cho con trai, dù hai người họ đã không còn quan hệ. Bởi ngay từ khi bắt đầu biết nhận thức, James Adam đã tỏ ra là một cậu bé khôn ngoan, sắc sảo, có trí óc tuyệt vời, và khả năng tiếp thu gấp nhiều lần bạn bè đồng lứa. James Adam tiếp nhận thông tin ly hôn của bố mẹ theo cách bình thản nhất, không buồn, suy sụp, không tức giận, không nổi loạn, dường như là một điều tất yếu mà cậu nhóc nhỏ bé đã sớm nhận ra. Hàm Kiệt Luân vốn vô cùng muốn giành nuôi con trai, để tương lai trao lại cơ nghiệp cho cậu con trai bé bỏng, nhưng luật pháp châu Âu lại bảo vệ phụ nữ. Hơn nữa, ngay từ đầu Hàm Vũ Phong đã mang quốc tịch Anh, bởi vậy, không khó để tòa án quyết định trao quyền nuôi dưỡng cậu cho một người Anh. Hàm Kiệt Luân dù trở về nước, nhưng chưa bao giờ ngừng theo dõi người kế nghiệp duy nhất ở cách mình nửa vòng trái đất. Điều đó khiến Libby Adam vô cùng cảm kích, cho đến khi nghe tin Hàm Kiệt Luân tái hôn. Năm ấy James Adam đã là một cậu nhóc lên bảy, đang học tiểu học. Hàm Kiệt Luân gọi điện thông báo cho vợ cũ một ngày trước khi cưới, hôm sau, Hàm Vũ Phong đọc tin tức về bố mình trên báo với một nét mặt bình thản. “Không sao đâu, mẹ”, James Adam đặt tay lên vai người mẹ đang ngồi lặng trước tờ báo lớn, “Ai cũng cần một người bạn đời. Rồi mẹ cũng vậy thôi”, và cậu nhóc bảy tuổi hôn lên má người mẹ. Libby Adam không còn mấy hứng thú trước chồng cũ, tin rằng Hàm Kiệt Luân sẽ không giữ lời hứa mà sẽ vui vầy đón một đứa con khác, cùng quốc tịch, cùng đất nước, để trao lại cơ nghiệp cả đời. Thế nhưng, vợ mới của Hàm Kiệt Luân đã đến tuổi bốn mươi, không thể sinh con nữa. Vì thế, khi Hàm Vũ Phong tròn mười lăm, đang là học sinh của Học viện Kinh tế Chính trị London, Hàm Kiệt Luân đã quyết định đích thân đến Anh Quốc, hi vọng người vợ cũ để Hàm Vũ Phong theo mình về nước học tập. Hàm Kiệt Luân bước sang tuổi năm mươi, không còn nhiều thời gian để chịu đựng áp lực thương trường. Mọi công ty tư nhân luôn có những sự hỗ trợ ngầm, chi phối bởi một số thế lực của chính phủ. Thế nhưng, ACorp luôn đứng vững một mình, chưa bao giờ cần sự nâng đỡ của bất kì ai. Đó trở thành một điều bất lợi khi càng ngày Tập đoàn ACorp càng có thêm nhiều đối thủ, những đối thủ được bảo trợ bởi chính phủ và có thể quật đổ cơ ngơi đồ sộ này không lâu nữa. Hàm Kiệt Luân lo sợ, với thế lực của mình, dù có quen biết rộng rãi, quảng giao đến đâu cũng không thể giúp gì được khi hoàn toàn không dựa vào chính phủ. Bởi những dự án của ACorp đều hướng đến chủ yếu là tầng lớp trung lưu, nên doanh thu để duy trì vững chắc, không bị lỗ, buộc phải rõ ràng và chính xác từng đồng. Nếu dựa vào chính phủ, không chỉ chịu thuế, ACorp sẽ phải chia một phần trăm rất lớn trong thu nhập chung của Tập đoàn cho người bảo hộ từ chính phủ. Đó là khoản chi vô lí, nhưng sẽ là cái giá hợp lí để nhận lấy một chỗ đứng vững chắc. Hàm Kiệt Luân làm theo lí tưởng của mình, nên lo sợ không thể giữ vững cơ ngơi trước những đối thủ ngày càng theo kịp mình. Bởi vậy, Hàm Vũ Phong, dù mới bước sang tuổi mười bảy, đã phải bước chân vào đại học, và chính thức tiếp quản việc kinh doanh của gia đình khi bước sang tuổi hai mươi. Điều khiến Hàm Kiệt Luân bất ngờ, chính là tư duy sắc sảo của con trai trước đường lối hoạt động. Hắn bất chấp lợi nhuận, mở rộng thị trường hoạt động sang nhiều lĩnh vực khác, tưởng như không hề liên quan. Hắn duy trì bất động sản, nhưng lại dùng số tiền ấy đầu tư lập tức vào các khu vui chơi giải trí. Với trí óc của một chàng trai đang độ tuổi thanh niên, Hàm Vũ Phong không hề khó khăn để nắm bắt tâm lý người trẻ, mang loại doanh thu vô cùng lớn khi đầu tư vào đối tượng thanh thiếu niên. Năm năm sau, khi bước sang tuổi hai lăm, Hàm Vũ Phong đã là vị Chủ tịch trẻ tuổi quyền lực nhất đất nước. Hắn không ngần ngại sử dụng ngân sách vào dự án từ thiện, mà vẫn thu được hoàn toàn lợi nhuận bù vào những gì đã bỏ ra. Bộ óc của Hàm Vũ Phong chưa bao giờ ngừng tư duy, chưa bao giờ ngừng kiếm tìm những điều mới lạ và không sợ hãi áp dụng nó vào công việc kinh doanh của mình. Hàm Vũ Phong tuy ít xuất hiện trên truyền thông, báo chí, nhưng cái tên gắn liền với một tập đoàn vô cùng lớn mạnh, “vững vàng như thạch bàn và sẽ không bao giờ phải lo đứng trên bờ vực phá sản”. Hàm Vũ Phong không hề sử dụng ngân sách chung cho mục đích riêng, cũng như chưa bao giờ đòi hỏi chia phần riêng cho bản thân. Hắn hưởng mức lương ngang bằng với vị trí Trưởng phòng trong công ty của chính mình, không cần phải lợi dụng để trục lợi, làm giàu bản thân. Nhờ vậy, ACorp là tập đoàn luôn đứng đầu doanh thu cả nước, và Hàm Vũ Phong xứng đáng là người lãnh đạo mang trái tin ngọt ngào nhất thế gian.**********______________________Chào các cậu. Tớ định cố viết cho thật dài nữa nhưng mà thời gian không có nhiều, chỉ tranh thủ được buổi đêm mà buồn ngủ quá TvT tớ mới nhập học nên còn bị vướng mắc nhiều chuyện, bị chậm trễ mất hai ngày… Thật ra tớ chỉ định thông báo một tin không mấy hay ho rằng ngày 14 tớ sẽ phải đi học quân sự 1 tháng, đến 10/10 mới trở về. Tớ học rất xa nhà, sợ rằng nơi ấy nền văn minh chưa theo kịp TvT Tớ không biết có tranh thủ được ngày nào về nhà không, để còn đăng truyện cho các cậu, nhưng cungc muốn thông báo trước để các cậu đỡ mắc công phải vào hóng liên tục… Tớ rất vui khi đọc các phản hồi của các cậu, dù không trả lời nhưng tớ không bỏ xót comment của bất kì ai đâu nha, và tớ rất hạnh phúc đấy vì tớ không nghĩ rằng mình được đón nhận nhiều đến vậy :”3Rất tiếc khi có sự gián đoạn lâu la này nhưng tớ cũng không trốn được quân sự, chứ tớ muốn trốn lắm TvT hẹn các cậu vào ngày 10/10 nhé… Chúc các cậu có một ngày vui vẻ và một Trung thu hạnh phúc :”3 cảm ơn các cậu rất nhiều :”3
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương