Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết

Chương 49



Vũ Lục Hàn với tay tắt chuông báo thức. Sau bữa trưa, hắn đưa cô về, Vũ Lục Hàn đã ngủ hẳn một giấc ngon lành. Cô thậm chí chẳng buồn để ý hắn thay đồ ra có cần giặt hay không, vừa bước vào nhà là đi thẳng lên gác và nhào về phía giường của mình ngủ một giấc ngay lập tức. Khi tỉnh dậy, Hàm Vũ Phong vẫn đang ngồi trên bàn làm việc, cặm cụi với công việc của mình. Hắn không nhìn cô nhưng vẫn biết cô đang làm gì. Hắn luôn như vậy.

“Ngủ tiếp đi chứ”, hắn nói, “Cô có vẻ khắc nghiệt với bản thân, nửa tiếng không đủ để bù lại giấc ngủ tối qua đâu.”

Vũ Lục Hàn đỏ mặt. Tối qua, ở nhà cô, cô và hắn đã cùng nhau nằm ngủ…

“Tôi ngủ đủ rồi…”, Vũ Lục Hàn lí nhí, liếc nhìn giờ trên điện thoại. Đã gần hai giờ chiều. Cô ngồi một lúc để định thần cơn lơ mơ trong người, rồi nhanh nhẹn xuống dưới nhà vệ sinh cá nhân.

Khi Vũ Lục Hàn bước ra, Hàm Vũ Phong đã đứng trước tủ quần áo. Hắn có vẻ đăm chiêu, rồi quay sang nhìn cô khi cô bước đến.

“Cô có nghĩ tôi hơi đơn điệu không?”, hắn hỏi. Vũ Lục Hàn nhìn hắn thắc mắc.

“Ý tôi là”, hắn tiếp tục, “Tôi có quá nhiều quần áo đơn sắc, trong khi cô có đủ màu.”

“À…”, cô gái nhỏ lập tức đỏ mặt, “Tôi rất thích phong cách của anh!”, Vũ Lục Hàn thật thà thú nhận.

Một nụ cười thoáng qua trên gương mặt điển trai của Hàm Vũ Phong.

“Nhưng như vậy chúng ta sẽ rất khó có những bộ đồ giống nhau”, hắn đăm chiêu, “Hãy lên và chọn bộ đồ đơn giản nhất, chúng ta sẽ phải ghé qua rất nhiều nơi đấy!”

Vũ Lục Hàn không thắc mắc, lập tức đi thay đồ. Thời tiết hôm nay không quá lạnh, ánh nắng chan hòa và trong trẻo, vì vậy Vũ Lục Hàn chọn một chiếc áo tay lửng màu kem sữa bằng vải cotton, với phần cổ tròn và vạt áo sau dài hơn vạt trước một chút. Cô mặc quần jeans màu bạc và đi đôi converse đen mua-ở-chợ. Bước xuống nhà, Vũ Lục Hàn khựng lại trước hắn. Hàm Vũ Phong bước ra từ phòng thay đồ, đang bận bịu xắn tay áo. Hắn mặc áo phông trắng mỏng, khoác ngoài một chiếc sơ mi đơn giản màu lông chuột, quần jeans rách gối màu ghi xám, kèm đôi Nike Blazer với họa tiết rằn ri xám đen. Hắn đeo đồng hồ G-shock màu đen trên cổ tay phải, và vuốt rối mái tóc hoe vàng. Hắn như một chàng trai ở độ tuổi mười tám, hai mươi, vô cùng trẻ trung, vô cùng khỏe khoắn, vô cùng đẹp trai, và cuốn hút đến phát điên lên được! Vũ Lục Hàn đã ngừng thở vài giây khi hắn đến gần, nhìn cô bằng đôi mắt nâu khói sâu thẳm, mùi hương thanh mát, ngọt ngào của hắn bao trùm lấy cô. Đó là rung động của cô gái đôi mươi trước một chàng trai ngoại quốc.

“Đi nào!”, Hàm Vũ Phong đưa một tay ra chờ đợi cô, “Tôi sẽ đưa cô đến những nơi cô chưa bao giờ tới.”

Chiếc Bugatti Chiron di chuyển nhẹ nhàng trên đường cao tốc. Vẫn không khí quen thuộc trong xe, yên ắng, không một câu nói, nhưng lại vô cùng dễ chịu.

“Cô thích nhạc của ai nhất?”, hắn bỗng dưng hỏi. Vũ Lục Hàn ngây ra một lúc, cười xuề xòa.

“Thật ra tôi không có thần tượng nhất định hay gu âm nhạc cố định. Tôi thích nghe nhạc có giai điệu cuốn hút.”

“Ví dụ như?”

“Ví dụ như… Forever, của nghệ sĩ Stratovarius. Hoặc là… Soledad của Westlife.. Gần đây có lẽ tôi rất thích bài hát Whiskey Lullaby…”

“Cô thích nghe nhạc buồn?”, hắn bật cười. Vũ Lục Hàn đỏ mặt.

“Không hẳn đâu! Tôi cũng thích những bài hát vui vẻ… như Blank Space… chẳng hạn!”

“Gu âm nhạc hỗn loạn”, hắn nhận xét. Vũ Lục Hàn đỏ mặt.

“Còn anh?”

“Tôi thích nhạc không lời”, hắn đáp. “Như Secret Garden, hoặc chỉ đơn giản là nhạc giao thưởng của Beethoven.”

“Tôi… cũng nghe nhạc không lời… nhưng mà của Yiruma, ý tôi là…”

“Piano không lời”, hắn cười, “Tôi cũng có nghe, nhưng không nhiều. Tôi nghĩ nó hơi… gái quá so với mình!”

“Vâng, nhạc giao hưởng thì mạnh mẽ hơn!”, Vũ Lục Hàn gật gù. Câu nói đó khiến hắn bật cười.

Chiếc xe chậm rãi tiến lên dốc vào một khách sạn rất lớn. Vũ Lục Hàn giật mình, hoang mang chưa hiểu điều gì sẽ xảy ra thì Hàm Vũ Phong đã tắt máy bước xuống. Trái tim Vũ Lục Hàn đập mạnh khi hình ảnh đêm đầu tiên gặp nhau hiện lên tâm trí cô.

Hàm Vũ Phong mở cửa xe cho cô. Trong một giây, Vũ Lục Hàn nảy sinh chút hoảng hốt.

“Cô vẫn tin tưởng tôi chứ?”, hắn buồn cười trước phản ứng của cô, nhẹ nhàng nắm tay cô gái nhỏ bước vào khách sạn. Hắn giao lại chìa khóa xe cho người gác cửa. Thật kì lạ, khi Hàm Vũ Phong bước vào, tất thảy nhân viên đều cúi đầu chào hắn. Hẳn anh ta đã là khách quen ở đây, Vũ Lục Hàn có chút bực bội nghĩ. Hắn đáp lại bằng một động tác lịch sự vừa phải, dẫn Vũ Lục Hàn thẳng đến thang máy. Họ không phải chờ quá lâu. Khi thang máy vừa mở, một nhân viên nam đang ngồi trên chiếc ghế tráng bạc bóng loáng, gần bảng điện tử, để điều khiển thang máy. Nhìn thấy hắn, nam nhân viên lập tức xuống khỏi ghế, cúi đầu vô cùng lễ phép: “Chào Ngài Chủ tịch!”. Ở giây phút ấy, Vũ Lục Hàn chỉ biết tròn xoe đôi mắt. Cô nhìn sang hắn, vẫn đang phác cử chỉ lịch sự đáp lại, đôi mắt cô mở to như vừa thấy chuyện vô cùng kinh ngạc. Trong buồng thang máy chỉ có hai người, và nam nhân viên trực thang, vậy mà không cần hắn lên tiếng, người nhân viên ấy vẫn biết mà ấn nút lên tầng cao nhất. Khách sạn hạng sang này có tất cả năm mươi tầng lầu, và Hàm Vũ Phong sở hữu căn penthouse của khách sạn.

Vũ Lục Hàn đi trên dãy hành lang dài khi bước ra từ thang máy. Ánh đèn vàng nhạt chiếu sáng từ trên trần nhà gợi lại cho cô đêm say rượu đầu tiên, hắn cũng đang dắt tay cô đi chậm rãi trên hành lang này, như bây giờ. Cô nuốt khan, trái tim rộn lên rất mạnh. Hắn cứ im lặng đi bên cạnh, ngay cả hơi thở vô cùng nhẹ của hắn cũng khiến cô rùng mình. Hàm Vũ Phong kết thúc dãy hành lang trước một cửa phòng lớn bằng kính mờ choán gần hết bức tường ốp đá. Lại một bảng điện tử, y hệt như ở nhà hắn. Sau khi những ngón tay thon dài của hắn lướt nhẹ nhàng trên bàn phím điện tử, cánh cửa mở ra. Hàm Vũ Phong mở đèn. Trước mắt Vũ Lục Hàn là căn penthouse đẹp nhất cô từng thấy.

Bao phủ xung quang là những bức tường kính dày, lớn, như những cánh cửa kính trong nhà hắn. Căn hộ này có diện tích khoảng hơn chín mươi mét vuông, với ban công rộng rãi, kê một bộ bàn ghế vải màu xanh dương nhạt. Dọc ban công là những chậu hoa oải hương nhỏ, đặt trước lan can kính. Tầng dưới của căn penthouse hài hòa với hai sắc trắng và xanh nhạt, với bếp bên phải cửa vào, hiện đại mà vẫn sang trọng. Vũ Lục Hàn nuốt khan khi nhận ra chiếc tủ lạnh lắp âm trong gian bếp. Theo phản xạ, cô lập tức lia mắt về nơi chính giữa căn phòng. Đó là bộ ghế sofa lớn, có thể đủ cho hai người nằm, như giường, quây thành vòng tròn quanh chiếc bàn kính trong suốt. Toàn bộ phía dưới bộ sofa được lót thảm nhung trắng. Vũ Lục Hàn tưởng tượng lại đêm cô say rượu, Hàm Vũ Phong chắc chắn đã đặt cô lên chiếc sofa mềm mại kia, mà cô cứ ngỡ là giường. Hắn đã ra hướng bếp để lấy lon bia, và chiếc ghế bành da hắn ngồi ở cách xa cô chẳng qua cũng là một ghế phụ trong bộ sofa, được hắn kéo lùi ra xa để giữ khoảng cách với cô gái đang say rượu. Căn phòng này rất rộng, ngăn cách giữa những khoảng không gian bằng những tấm kính dày trong suốt. Ngay cả cầu thang xoắn ốc dẫn lên phía trên cũng hoàn toàn bằng kính. Vũ Lục Hàn không kìm nén được tò mò, bật lên câu hỏi:

“Anh không sợ hiệu ứng nhà kính à?”

“Không”, hắn cười, “Mẹ tôi và Hoàng Lâm là những kiến trúc sư tài giỏi, bởi vậy tôi hoàn toàn tin tưởng thiết kế của họ. Thực chất, tôi cũng chưa bao giờ nóng khi ở trong căn phòng này.”

“Vậy… anh…”, Vũ Lục Hàn đỏ mặt khi hình ảnh đêm đầu tiên cứ lởn vởn trong tâm trí cô, “Anh… đã… đưa ai….”

“Không”, hắn ngắt lời ngay lập tức, “Đây là nơi tôi ở trước khi chuyển về căn nhà kia với cô. Tôi chưa bao giờ cho phép ai bước vào đây. Trừ hôm ấy.”

Vũ Lục Hàn rùng mình, cúi đầu.

“Tôi đã say”, hắn cười nhẹ, “Tôi chẳng buồn mã khóa cửa, cũng không dặn nhân viên nên vị hôn phu của cô mới lên đến tận đây làm loạn. Nhưng đó cũng là điều tốt nhỉ?”

“Tôi… xin lỗi”, cô lí nhí, dù chẳng biết vì sao mình nói vậy.

“Cô xin lỗi vì cái gì?”, hắn nhếch miệng cười tinh quái, “Tôi mang cô về đây nhưng lại để tài xế đưa cô về. Đúng là không có chút lịch sự nào. Tôi nên xin lỗi cô mới phải.”

Vũ Lục Hàn hoang mang. Quả là hôm ấy cô rất say, đầu óc nửa lơ mơ, nửa tỉnh táo. Sau khi hắn bỏ đi, Vũ Lục Hàn bối rối giữa căn phòng lạ lẫm, tối om, không có chút ánh sáng. Cô không xác định được phương hướng, cũng như không biết mình đang ở nơi nào. Cô rút điện thoại ra, chưa kịp dùng chút ánh sáng le lói để soi rõ đường thì cánh cửa phòng lại bật mở. Vũ Lục Hàn giật mình, trên ngưỡng cửa là một người đàn ông hoàn toàn xa lạ. Ánh sáng lờ mờ từ hành lang hắt vào thân hình cao lớn trước cửa, người đàn ông đó mặc bộ vest chỉnh tề, đầu đội mũ. Vũ Lục Hàn lo sợ tên kia trả thù, cho người đến làm trò đồi bại với cô, liền ngay lập tức phóng người ra khỏi ghế (mà cô nghĩ là giường ngủ). Ông ta vội lên tiếng:

“Thưa cô, tôi được yêu cầu đưa cô về nhà”, ông ta nói. Vũ Lục Hàn hoảng hốt lắc đầu.

“Thưa cô, Ngài Adam muốn tôi đưa cô về nhà”, ông ta kiên nhẫn nhắc lại. Cuối cùng, Vũ Lục Hàn đã đi theo ông ta, nhưng lại yêu cầu đưa cô lên một chiếc taxi chở về nhà. Đó là tất cả những gì cô nhớ về nơi này, tù mù và sợ hãi, với hương rượu phảng phất.

“Nghĩ gì vậy?”, Hàm Vũ Phong vừa cười vừa hỏi. Vũ Lục Hàn giật mình. Hắn đang đứng trước chiếc tủ lạnh âm, lấy ra hai lon nước cam. “Cô đang cảm thấy căm ghét tôi trở lại sao?”, hắn đùa giỡn.

“Thật tình… tôi… không nhớ rõ nơi này…”, cô lúng búng trong miệng, “Tôi nghĩ… đó phải là… một… khách sạn nào đó…”

“Tôi không bao giờ đưa bất cứ cô gái nào vào khách sạn”, hắn nói vậy với một nụ cười, và đưa cô lon nước cam, “Tôi là kẻ đối xử rất bất lịch sự với phụ nữ, phải không?”

“Không!”, Vũ Lục Hàn đáp ngay tức khắc, rồi vội đỏ mặt khi nhận ra mình trả lời có phần quá nhanh, “Ý tôi là.. khi ấy chúng ta… không quen biết nhau. Anh say, tôi cũng say… và chúng ta cũng có những sự hiểu nhầm…”

“Người Anh chúng tôi hay bị nhận xét là những kẻ khô khan”, hắn uống một ngụm nước cam. Đây là lần đầu tiên Vũ Lục Hàn thấy hắn uống một thức uống khác, ngoài bia, rượu, và cà phê.

“Thật ra… tôi thấy.. anh… rất tuyệt!”, Vũ Lục Hàn đã lí nhí những từ đó, mặt cúi gằm và đỏ lựng, thầm mong hắn không nghe thấy cô nói gì. Hàm Vũ Phong mỉm cười, bước đến chạm nhẹ lên má, và nhẹ nhàng vuốt lọn tóc của cô gái nhỏ ra phía sau tai. Hai tay cô nắm chặt lấy lon nước, trái tim đập lên rất mạnh.

“Cô cũng rất tuyệt”, hắn đã thì thầm như vậy. Và Vũ Lục Hàn cảm thấy cực kì hạnh phúc.

Hàm Vũ Phong dẫn cô bước lên cầu thang. Ở phía trên là một không gian hoàn toàn khác, có phần kín đáo hơn với gam màu trắng – xám nhạt. Hắn đẩy cửa một căn phòng gần cầu thang, cánh cửa phòng bằng gỗ. Căn phòng rất tối, khi hắn mở đèn, không gian nhỏ bé sáng rực lên, ánh đèn soi sáng long lanh đôi mắt rạng rỡ của cô gái nhỏ. Phía trong căn phòng là một chiếc tủ kính gỗ, với rất nhiều loại máy ảnh cùng những chiếc lens. Một số dụng cụ hỗ trợ như giá đỡ, chân máy cũng góp mặt, thậm chí có cả những cuộn phim dành cho máy ảnh đời cũ. Gần đó là một cái bàn màu trắng đơn giản nhưng rất nổi bật, phía trên là một chiếc laptop đang tắt, với rất nhiều loại dây nối vào, và hai màn hình máy tính bàn mỏng đặt nối tiếp, hơi chếch nhau, nối vào ổ cứng đặt bên dưới. Một chiếc máy in và những hộp màu in loại tốt đặt ngay ngắn trên bàn gỗ gần bàn máy tính. Có một tủ nhỏ đựng một số đồ dùng văn phòng phẩm cần thiết. Và cả một cái bàn dài đặt song song bàn máy tính, là nơi Hàm Vũ Phong thực hiện quy trình rửa ảnh khi sử dụng những máy ảnh đời cũ. Căn phòng trang nhã, đơn giản, treo trên tường là vài bức ảnh khá nổi tiếng, Vũ Lục Hàn có thể nhận ra một trong số đó là bức “Cô gái Afghan” của nhiếp ảnh gia Steve McCurry. Cô ngắm nhìn bức ảnh đó hơi lâu, khiến Hàm Vũ Phong bật cười thích thú.

“Nếu bạn đợi chờ, người ta sẽ quên chiếc máy ảnh của bạn và linh hồn sẽ bị trôi dạt vào cảnh vật”, hắn trích dẫn câu nói quen thuộc nhất của Steve McCurry. Vũ Lục Hàn đỏ mặt. Chàng trai này có quá nhiều sở thích khiến cô ngưỡng mộ, một người hiểu biết vô cùng sâu rộng. Nếu có thể, cô muốn được ở bên cạnh một người như thế suốt cả cuộc đời mình…

“Tôi đã chuẩn bị thứ này cho cô”, hắn cười tỉm tỉm, bước đến bên tủ kính và lấy ra từ phía sau một chiếc hộp vuông lớn màu xám. Hắn đặt nó lên bàn máy tính và vẫy tay gọi cô đến gần. Vũ Lục Hàn tò mò bước đến. Hắn phác một cử chỉ ra hiệu cho cô mở chiếc hộp. Vũ Lục Hàn mất một lúc để mở nắp, và đứng chôn chân tại chỗ. Đó là một chiếc Canon EOS 600D, đặt cẩn thận giữa lớp xốp chống xóc. Hàm Vũ Phong thích thú nhìn cô, còn cô gái nhỏ chỉ biết thể hiện sự biết ơn của mình qua khuôn mặt quá đỗi hạnh phúc.

“Chào mừng cô đến với Tập đoàn ACorp, Vũ Lục Hàn”, hắn cười hết cỡ, đôi mắt nheo lại vô cùng trẻ con, đưa bàn tay ra phía trước. Vũ Lục Hàn toét miệng cười rạng rỡ, không kìm được niềm vui, nhưng vẫn biết điều bắt tay hắn. Cô là như vậy, mỗi khi mừng vui khôn xiết, thường không nói nên lời. Vũ Lục Hàn chưa bao giờ hạnh phúc đến thế, nỗi xúc động dâng lên đến cổ, cô có thể khóc ngay tại đây. Hàm Vũ Phong bắt được niềm vui ấy của cô, bắt tay cô rất chặt, nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh đầy niềm hạnh phúc. Hắn cũng như cô, tại giây phút này, hắn đang cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

“Cảm ơn anh”, cô lắp bắp một câu nói, “Cảm ơn anh rất nhiều!”

“Chúng tôi mong muốn có cô trong đội ngũ của mình, đây là việc đương nhiên phải làm”, hắn cười tủm tỉm. “Nào, cầm nó lên, nó thuộc về cô rồi đó!”

Vũ Lục Hàn rạng rỡ nhấc chiếc máy ảnh, nâng niu nó như nâng niu một bong bóng xà phòng mỏng manh. Bàn tay cô run rẩy, trái tim đập thổn thức, rộn ràng. Từ khi biết đến môn nhiếp ảnh, Vũ Lục Hàn đã ngậm ngùi tự nhủ chỉ nên giữ nó như một mơ ước thầm kín, bởi cô không thể có điều kiện để theo đuổi bộ môn nghệ thuật cần nhiều sự đầu tư như thế. Cô chưa dám mơ có ngày được cầm trên tay một chiếc máy ảnh mới, một chiếc máy ảnh chuyên nghiệp thật sự, và sẽ được lưu giữ lại từng khoảnh khắc trong cuộc sống.

“Đi nào cô bé, tôi sẽ hướng dẫn cô biến lý thuyết thành những tác phẩm vô cùng tuyệt vời”, hắn đến gần phía sau lưng cô, đặt hai tay lên bờ vai cô và thì thầm vào tai cô. Vũ Lục Hàn rùng mình trước mùi hương thanh mát bất chợt bủa vây lấy mình, co rúm lại, lùi ra phía sau và cười trừ. Hắn rất nhẹ nhàng, đưa tay ra nắm lấy tay cô.

Hàm Vũ Phong lái xe rất lâu, liên tục nói cho Vũ Lục Hàn nghe về những quy tắc trong nghề nhiếp ảnh. Hắn giới thiệu qua về công việc sắp tới cô phải làm dưới vai trò nhiếp ảnh gia, và khi cô hỏi những điều còn thắc mắc, Hàm Vũ Phong cũng không hề khó khăn để trả lời. Hắn đưa cô đi về phía một vùng trồng hoa trong thành phố. Nơi đây vốn được cấp phép kinh doanh dựa vào những đụn hoa được trồng một cách khoa học, vốn để tạo cảnh, dựng cảnh và cho thuê để chụp ảnh ngoài trời. Vũ Lục Hàn líu ríu đi theo hắn, chiếc máy ảnh đeo trên cổ được cô đỡ bằng một tay, nâng niu hết mực. Hắn trả tiền vào cửa, dắt tay Vũ Lục Hàn đi sâu vào phía trong. Tầm hơn ba giờ chiều, nơi đây không quá đông những cặp đôi đến chụp ảnh. Hàm Vũ Phong dẫn cô thẳng đến cánh đồng hoa vàng, dừng lại dưới một gốc cây cổ thụ giả. Vũ Lục Hàn nhìn quanh. Cảnh tượng hiện giờ, dù chỉ là dàn dựng, vẫn muôn phần tuyệt diệu.

“Vũ Lục Hàn, cô sẽ phải chụp những bức hình đầu tiên ở đây. Trong phạm vi cánh đồng này, chụp lại những gì cô cho là đẹp nhất. Đủ mười bức ảnh nhé?”, hắn quay sang bảo cô. Trước khi đi, Hàm Vũ Phong đã mang theo một balo đựng máy ảnh, bao gồm cả chiếc máy ảnh chuyên dụng của hắn. Vũ Lục Hàn nhìn hắn chắc nịch, gật đầu, rồi ngay lập tức chạy đi tìm cảnh đẹp. Cô chụp bao quát cả cánh đồng vàng. Với nền trời trong vắt của mùa thu gợn một chút nắng nhẹ vào tầm đầu chiều, cánh đồng vàng hiện lên vô cùng hài hòa, ấm áp. Cây cổ thụ giả, cao sừng sững, nếu nhìn từ dưới lên sẽ vô cùng đẹp. Rồi những bông hoa nhỏ xen lẫn trong cánh đồng vàng ngát, và cả những chiếc nụ nở muộn. Vũ Lục Hàn say sưa, đi rất cẩn thận giữa con đường trải hoa, bắt từng khoảnh khắc vào khung ảnh. Cô nhìn quanh tìm hắn, Hàm Vũ Phong cũng đang mải mê với chiếc máy ảnh của mình. Vũ Lục Hàn lò dò đi về phía hắn, nụ cười tươi tắn nở rộ trên môi.

“Tôi nghĩ mình sẽ làm tốt!”, Vũ Lục Hàn nói. Hắn nhìn cô, bật cười, đưa tay vẫy cô lại. Hắn giơ máy ảnh cho cô, tay ấn tìm những bức ảnh.

Rất nhiều tấm ảnh tuyệt diệu về cánh đồng hoa vàng lướt nhanh trước mắt cô. Rồi hắn dừng lại. Vũ Lục Hàn tròn mắt. Trong một bức ảnh, đứng giữa cánh đồng hoa vàng là một cô gái nhỏ nhắn, đang cố chụp lại cây cổ thụ rất cao. Thân hình nhỏ bé của cô lọt thỏm trước tán cây đồ sộ, nhưng trông rất đáng yêu, thanh khiết. Trái tim cô gái nhỏ đập rộn ràng khi nhận ra mình. Cô đỏ mặt, quay sang nhìn hắn rồi cụp mắt nhìn xuống đất.

“Anh không nói là được chụp người!”, cô đánh trống lảng. Hàm Vũ Phong cười tươi.

“Với cô thì không”, hắn đáp. “Thật ra, cảnh tượng này khi có cô… tuyệt vời hơn hẳn.”

Tim cô đập thình thịch. Hắn đã nói cô tuyệt vời, hai lần!

“Hãy chụp lại những gì mà cô cho là đẹp, đừng rập khuôn”, hắn tiếp tục, “Một bức ảnh trông sẽ thú vị hơn khi có bóng dáng của sự sống. Bất kể là người quen hay người lạ, nếu cô thấy người ấy đứng giữa khung cảnh này tạo nên một bức hình tuyệt diệu, hãy ghi lại nó.”

“Vâng…”, Vũ Lục Hàn đáp nhẹ. Trong cô vẫn còn cảm giác bay bổng, thực tế chẳng hiểu nổi hắn đang nói gì nữa. Ngày hôm nay quả thực là một ngày đẹp trời!

Tiếng chuông điện thoại bất chợt phá vỡ không khí. Hàm Vũ Phong nhanh chóng nhìn vào màn hình điện thoại, biểu cảm trong đôi mắt thay đổi chút ít. Hắn giục cô tiếp tục chụp ảnh, đi ra cách xa để nghe điện thoại. Tuy vậy, một câu nói của hắn vẫn phảng phất lọt vào tai cô…

“Tiểu Bạch Thảo, anh đây.”

Hụt hẫng. Vũ Lục Hàn nhìn theo hắn, cảm xúc đột nhiên vô cùng hỗn độn. Một người, nếu lọt vào khung ảnh mà thấy hài hòa, đừng ngại ngần ghi lại nó. Không suy nghĩ, Vũ Lục Hàn đưa máy ảnh lên. Giữa khung cảnh rực rỡ của cánh đồng hoa vàng, chàng trai ngoại quốc đứng đó, cao dỏng, như một vị thần Hi Lạp, uy nghi và vạm vỡ. Hắn thật đẹp, nhưng cũng thật… cô đơn. Vũ Lục Hàn chững lại trong giây phút, ngắm nhìn biểu cảm thanh thản trên gương mặt hắn. Đúng vậy, Hàm Vũ Phong đâu có thuộc về cô.

“Vũ Lục Hàn”, hắn đưa tay vẫy gọi cô ngay khi ngắt điện thoại, “Chúng ta cần phải về bây giờ, tôi có việc gấp.”

“Vâng”, cô đáp nhỏ. Chu Bạch Thảo đã gọi, tất nhiên là phải có việc gấp.

“Cô không phiền khi tạm thời về khách sạn của tôi chứ?”, hắn nheo mắt cười thân thiện trong khi đang dẫn cô đi lấy xe, “Tôi có việc gấp nên không thể đưa cô về nhà được.”

“Cũng được”, cô nói. Hắn nhận ra biểu hiện của cô, nghĩ rằng làm cô cụt hứng khi bắt cô trở về trong lúc đang chụp ảnh, vội vàng xoa dịu:

“Ở nơi của tôi có những thứ rất tuyệt để cô sử dụng. Tôi sẽ đền cô một buổi đi chụp khác nhé?”

“Vâng”, cô lại đáp một cách máy móc. Hắn nghĩ như vậy là ổn thỏa, tươi tỉnh đưa cô về.

Vũ Lục Hàn lần thứ hai bước vào căn penthouse của hắn. Hàm Vũ Phong không có vẻ gì vội vã, đưa Vũ Lục Hàn đến căn phòng trên tầng. Không gian ấm áp dành riêng cho những bức ảnh an ủi cô gái nhỏ phần nào. Hắn đến bên bàn máy tính và khởi động tất cả máy. Mất một lúc, hắn vẫy gọi cô lại và hỏi mượn chiếc máy ảnh cô đeo trên người. Vũ Lục Hàn nhìn theo hắn nối rất nhiều loại dây vào máy, rồi hắn bắt đầu chỉ dẫn:

“Cô hãy chuyển tất cả những bức ảnh của mình vào máy tôi. Ở đây có các phần mềm hỗ trợ sửa ảnh, hãy làm tất cả những gì cô cho là phù hợp để làm đẹp cho bức ảnh, rồi lưu nó vào một file trên màn hình. Tôi sẽ xem từng bức hình một. Tôi tin là cô phải chụp được ít nhất năm bức ảnh tuyệt vời”, hắn cười một cách ngây ngô. Vũ Lục Hàn lặng lẽ gật đầu với một nụ cười giả tạo.

“Tôi sẽ trở lại trong vòng hai tiếng nữa”, hắn vẫy tay chào cô, “À quên, nơi này cũng sẽ được mã hóa cửa. Đừng cho bất cứ người lạ nào vào nhà nhé!”, hắn trêu chọc. Cô chỉ cười nhẹ nhàng.

Vậy là Hàm Vũ Phong đi mất.
Chương trước Chương tiếp
Loading...