Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết

Chương 8



Ngày hôm sau Vũ Lục Hàn đi học với một vali to sụ. Sau ngày hôm trước “chấn động” đám sinh viên trong trường, một câu chuyện đã được thêu dệt nên: Vũ Lục Hàn và chàng trai Tây điển trai ấy đã yêu nhau, mà cô gái phải kết hôn với người khác theo hôn ước ràng buộc. Nhưng chàng trai không thể quên được cô gái, quyết định giành lại cô từ tay chàng trai có gia thế cao ngất. Vì thế chàng đã xuất hiện ở trường cô và đưa bạn gái mình đi đầy ngoạn mục. Thật tuyệt vời cho những trí tưởng tượng! Và hôm nay, khi thấy Vũ Lục Hàn mang theo một vali đi học, tình huống mới đã hình thành: cô gái khó xử vì không biết chọn trai đẹp nào, quyết định ra nước ngoài ẩn dật! Vũ Lục Hàn trở lại với sự tĩnh lặng của riêng mình. Sau những gì xảy ra ngày hôm qua, tất cả những tin đồn ngày hôm nay không thể làm cô sốc hơn được nữa. Vũ Lục Hàn đi trả sách cho thư viện. Khi đang loay hoay lấy một quyển sách khác trên cao, một bàn tay bỗng rút đúng quyển sách ấy. Cô tiếc nuối nhìn theo, thấy một chàng trai có dáng người hơi nhỏ, cao hơn cô một cái đầu, đang cầm quyển sách ấy mỉm cười nhìn cô. Cô ngạc nhiên và hơi lúng túng, nhưng rồi chàng trai đó lại đưa cho cô quyển sách.

“Cảm… cảm ơn!”, cô lắp bắp, vẫn chưa hết ngạc nhiên vì bỗng dưng có người làm giúp cô một chuyện gì đó. Cậu con trai đó mỉm cười, khóe mắt nheo nheo.

“Không có gì!”, cậu ta nói, “Vì trông cậu khổ sở quá nên tôi làm việc tốt!”

“Ơ… khổ sở?”, cô nhắc lại, thấy hơi ngại ngùng. Rất hiếm có người bắt chuyện với cô. Cậu ta cười thành tiếng:

“Có cái thang kia mà cậu không dùng, chỉ biết kiễng chân lên với với. Như thế không phải khổ sở thì là gì!”

“Tôi…”, Vũ Lục Hàn cảm thấy vô cùng lúng túng, hai má hơi ửng hồng. Đã lâu lắm rồi cô chưa nói chuyện với ai thoải mái như chàng trai kia. Cậu ta dứt cơn cười, chìa tay trước mặt Vũ Lục Hàn, tủm tỉm:

“Tôi là Triệu Dương. Tôi mới đến, rất vui được biết cô”

“À…. vâng”, Vũ Lục Hàn giật mình, phản ứng hơi chậm, đưa tay ra lúng túng bắt tay cậu. Triệu Dương mỉm cười: “Cậu tên gì?”

“Tôi… à, Vũ Lục Hàn” – cô cười nhẹ đáp lại, vẫn thầm ngạc nhiên bởi cậu ta không cảm thấy chán cách nói chuyện chậm chạp, lắp bắp, lí nhí của cô.

“Tên hay đấy!”, Triệu Dương cười khúc khích, “Nhìn cậu chắc là năm ba nhỉ?”

“À không, tôi…”, cô xua tay, chưa kịp hoàn thiện câu nói thì tiếng chuông vang lên báo hiệu vào tiết. Cô vội vàng cúi đầu xin lỗi cậu rồi đặt quyển sách trở về giá và chạy thật nhanh ra khỏi thư viện. Triệu Dương nhìn theo, nhoẻn miệng cười rồi đưa tay lấy quyển sách cô vừa để lại, thong thả đăng kí mượn về.

“Vũ Lục Hàn có người gặp!”, vừa trôi qua tiết học cuối, đang thu dọn sách vở, Vũ Lục Hàn nghe có người gọi tên mình. Các sinh viên khác trong lớp nhìn cô. Hay thật! Vũ Lục Hàn vốn là kẻ vô hình mờ nhạt, hôm qua có người vào tận lớp gặp, hôm nay cũng lại có người gặp!

Cô hoang mang đeo cặp ra khỏi lớp, nhét chìa khóa tủ đồ vào túi quần. Sao hắn lại lên đây tìm chứ! Hắn có thể chỉ đợi ở dưới mà? Hay hắn sợ cô chạy mất!?

“Chào Vũ Lục Hàn!”, ngay khi cô vừa bước ra, một cậu con trai cao ráo đã đứng tựa bên cạnh cửa lớp chờ đợi được một lúc. Cô ngạc nhiên. Cậu Triệu Dương này sao lại muốn gặp cô?

Cô đã tưởng là Hàm Vũ Phong.

“Gặp tôi?”

“Cậu để quên quyển sách”, Triệu Dương mỉm cười, đưa ra quyển sách mà Vũ Lục Hàn định lấy ở thư viện. Cô tròn mắt, lắc đầu nguầy nguậy:

“Không! Tôi không định mượn mà, tôi không lấy đâu!”

“Tôi mượn cho cậu. Quà làm quen của tôi!”, Triệu Dương dứt khoát, cười nheo mắt đưa quyền sách gần cô thêm một chút. Cô cũng nheo mắt, khó hiểu.

“Cậu… làm quen với tôi?”

“Đúng thế! Tôi mới vào trường, chưa có bạn. Cậu rất dễ gần!”, cậu ta lúc lắc đầu. Vũ Lục Hàn nhìn cậu, ngẩn người. Cậu ta bảo cô… dễ gần!

“Vậy… cậu có rảnh không? Chúng ta… có thể đến thư viện…”, Triệu Dương, sau khi thấy cô cầm lấy quyển sách, cười ngượng ngịu, nhìn cô dò hỏi. Vũ Lục Hàn bối rối:

“Xin lỗi… Tôi phải đi bây giờ. Tôi e là không rảnh…”

“Ồ, không sao”, Triệu Dương lại nhoẻn cười, lắc khẽ đầu và đi cùng cô ra tủ đồ. Khi thấy Vũ Lục Hàn kéo vali to sụ ra khỏi tủ đồ của cô, Triệu Dương thắc mắc:

“Cậu sắp đi du lịch hả?”

“À… tôi… chuyển nhà”, cô lúng túng, cười vô cùng gượng gạo.

“Để tôi!”, Triệu Dương nhanh nhảu nắm lấy tay vali kéo dù cho Vũ Lục Hàn từ chối. Rồi cậu đi theo cô ra cổng trường. Chỉ nhìn từ xa, Vũ Lục Hàn cũng nhìn thấy chiếc Aventador SV đen bóng lộn phía đường đối diện cổng trường. Cô vội vàng quay sang Triệu Dương, mỉm cười lấy lệ:

“Tôi… phải đi rồi! Hẹn gặp cậu sau..”

“Ồ, vậy tạm biệt!”, Triệu Dương gật đầu, khóe mắt nheo nheo lại. Khi nhìn cậu cười ở cự li gần, Vũ Lục Hàn nhìn thấy cậu có nụ cười răng khểnh khá duyên.

“Mà tôi cũng thích đọc sách. Hi vọng cậu có thể đến thư viện với tôi một ngày nào đó!”, Triệu Dương gọi với theo khiến cô phải ngoái lại nhìn. Cô cười nhẹ, gật đầu ngượng ngịu rồi cúi đầu tiến thẳng đến chiếc xe bên kia đường. Càng nỗ lực để không bị để ý thì cô càng bị chú ý.

“Chào cô gái”, ngay khi chỉ còn vài bước chân nữa là đến nơi, Hàm Vũ Phong bước ra khỏi xe một cách đột ngột khiến cô khựng lại, bước chân dường như ngắn đi một chút. Ngày hôm nay Hàm Vũ Phong không mặc suit, dường như hắn đang ở một nơi ăn chơi nào đó đến thẳng đây. Hắn mặc áo phông màu lông chuột với motor jacket màu xám nhạt, quần jeans xám và đi đôi Nike Blazer Mid màu xám rằn ri. Trông hắn vô cùng sporty và mạnh mẽ, dường như mang theo cả một sự cuốn hút vô hình. Tuy nhiên, khuôn mặt hắn chẳng thể hiện bất kì cảm xúc nào. Đôi mắt nâu khói nhìn xoáy vào Vũ Lục Hàn với một sự lạnh lùng bóp nghẹt, khiến cô bối rối cúi mặt, không dám nhìn hắn.

“Tôi có việc phải đi bây giờ, lên xe đi”, hắn nói một câu nói không có cảm xúc, tiến đến phía cô nhấc vali lên bằng một tay và đi vòng qua phía ghế lái. Trong một khoảnh khắc, tay hắn đã chạm vào tay cô. Không cảm thấy gì ngoài sự lạnh lẽo.

“Nhanh lên?”, hắn nhìn cô với ánh mắt vô cùng đáng sợ rồi ngồi vào xe. Vũ Lục Hàn lúng túng chui vào ghế ngồi, lén liếc nhìn hắn nhưng trong lòng rối tung pha chút sợ hãi. Hắn dường như khác hẳn hôm qua.

Trên cả quãng đường hắn đều giữ im lặng, sự im lặng vô cùng nặng nề khiến cô không dám mở lời thương lượng thêm về việc về nhà vào cuối tuần. Chiếc xe phóng với vận tốc không tưởng trên đoạn đường cao tốc vắng vẻ, cô thậm chí không rõ mình đã về đến nhà hắn cho đến khi nhìn thấy cánh cổng sơn đen đồ sộ và xa hoa đang chầm chậm mở ra trước mặt. Hắn cho xe đi rất nhanh đến gara, cô có cảm giác hắn đang vô cùng vội vã. Từ khi xuống xe, hắn xách hộ cô vali lên đến nhà chính nhưng hoàn toàn không nói một lời. Căn nhà vẫn vậy, nhưng u ám hơn một chút. Vũ Lục Hàn thắc mắc, nắng vẫn tràn vào ấm áp nhưng cô cảm giác ngột ngạt, khó chịu. Không lẽ do hắn?

Hắn để cô đứng giữa nhà với vali bên cạnh, đi thẳng về phía cầu thang, nhưng không phải đi lên tầng lửng. Có một cánh cửa âm ngay cạnh cầu thang, mở ra là cả một căn phòng rộng: tủ quần áo của hắn! Hắn bước vào, đèn tự động bật sáng. Hắn nhanh chóng cởi jacket, mở một cánh tủ âm tìm kiếm. Một hàng áo sơ mi chỉ với hai màu đen và xám. Hàm Vũ Phong không ngần ngại cởi luôn áo phông, để lộ một cơ thể vô cùng săn chắc với những múi cơ căng tràn, khỏe mạnh. Người nước ngoài coi trọng sức khỏe, vì thế hắn thường xuyên tập gym với thời gian dài một ngày. Hắn thay nhanh áo sơ mi trong khi mở một cánh tủ khác và lấy ra bộ vest màu xám lông chuột. Hắn thay nhanh chóng, mở một ngăn tủ kéo ngang lấy đồng hồ. Ngay sau đó, Hàm Vũ Phong thảo bỏ đôi Nike và thay vào đôi giày da bóng lộn trong một ngăn tủ giày đứng. Hắn chọn một chiếc kính râm đơn giản nhưng lại đắt tiền nhất, gài lên ngực áo sơ mi. Rồi vừa cài khuy bộ suit, hắn vừa bước ra khỏi “tủ quần áo” khổng lồ và bước đến trước mặt cô gái đang ngơ ngác giữa nhà. Vũ Lục Hàn nhìn hắn với sự ngạc nhiên tột độ. Hắn trở thành người đàn ông vô cùng lịch lãm chỉ trong vòng chưa đầy năm phút. Hắn chỉ nhìn lướt qua cô, rồi tiến đến phía những ô vuông bằng gỗ trên bộ ghế sofa, lấy một lọ wax và vuốt lại mái tóc faux hawk vàng hoe của mình cho lịch sự. Hắn thậm chí không cần soi gương để thực hiện sự thay đổi mà vẫn vô cùng chuẩn xác. Dường như hắn đã quá quen với việc: đang chơi bời tiệc tùng, gặp công chuyện và thay những bộ suit lịch lãm chỉ trong vòng vài phút.

Hắn bước đến gần Vũ Lục Hàn khi xong xuôi mọi thứ, đứng trước mặt cô, một tay đút vào túi quần.

“Giặt bộ quần áo tôi vừa thay trong phòng. Dọn dẹp toàn bộ căn nhà, nấu cơm và tôi sẽ về lúc ba giờ chiều. Nơi ngủ của cô ở cạnh cửa sổ, tầng trên. Hi vọng cô biết cách tự sắp xếp đồ đạc của mình vào cái tủ tôi kê sẵn ở đó. Giờ thì làm việc đi”, hắn nói một lượt, rồi lướt qua cô. Từ hắn toát ra một hương thơm vô cùng thanh mát và nhẹ dịu. Nó khiến Vũ Lục Hàn ngây ngất trong chốc lát.

“Nếu cần gì, cô đã có số điện thoại của tôi rồi. Và nữa, đừng chạm vào bất cứ thứ gì trên bàn làm việc của tôi”

“À… vâng, tôi..” – Vũ Lục Hàn chưa kịp hoàn thành câu nói thì đã thấy hắn đi thẳng xuống gara, một câu đáp cũng không có. Thật thô lỗ – cô nhăn mặt nghĩ. Hắn ta, đối với cô, vô cùng phức tạp. Lúc thế này, lúc thế kia, chẳng biết hắn muốn gì nữa!

Sau một vài tiếng động, Vũ Lục Hàn nhìn thấy một bóng xe màu xám bạc lướt ngang qua đài phun nước trước mặt cô. Vậy là, một mình cô giữa một nơi xa lạ. Vũ Lục Hàn thở dài, nhìn xung quanh. Nắng chiếu xuyên từ cửa kính trên trần xuống hồ bơi, khiến nó long lanh lên tuyệt đẹp và kì ảo. Tầng lửng chắn mất một nửa bể bơi, hứng trọn phần ánh nắng đó. Vũ Lục Hàn nhấc vali lên và tiến về phía cầu thang. Những bậc thang gỗ cách nhau một khoảng không quá xa, uống hơi cong, dẫn lên tầng hai lửng. Ngay khi đặt chân lên, cô choáng ngợp bởi khung cảnh phía trên này ngoài sức tưởng tượng. Tầng hai hơi uốn lượn, có một đường gấp khúc hình chữ L ngược vào trong. Chiều dài của chữ L là khoảng tường được thay thế bằng khung cửa kính trong suốt nhìn ra khuôn viên chính. Có tấm rèm màu kem được kéo rộng sang hai bên, khiến ánh nắng tràn vào tối đa, dường như mọi bóng đèn thắp sáng đều là thừa thãi. Ngay phía trước khung cửa kính là một tấm đệm lớn, khá dày, màu nâu đất đậm hơn sàn gỗ, kê dọc theo chiều dài khung cửa. Hai cái gối màu đen và tấm ga trải giường đen thẳng tắp, phẳng phiu. Có lẽ đó là giường của hắn, cô nghĩ. Bên trái giường là hai bậc thang thấp, có một bóng đèn hộp màu xám nhạt được lắp trực tiếp vào bậc thang thấp hơn, ngang với vị trí hai cái gối. Cách bóng đèn vài phân là một ổ điện. Tuy nhiên, Vũ Lục Hàn nhìn thấy hai lon bia đã bật nắp để trên thành hai bậc thang, có lẽ đã cạn hết. Thẳng giường, trên trần nhà chính là tấm kính lớn. Giường hắn nằm thẳng vị trí bể bơi bên dưới.

Ngay thẳng lối lên cầu thang là bàn làm việc của Hàm Vũ Phong. Một chiếc bàn bằng đá cẩm thạch màu nâu nhạt, hình chữ nhật rất lớn. Phía góc trái là một kệ sách nhỏ hai tầng đặt theo chiều dài, đựng rất nhiều giấy tờ, hồ sơ. Bên cạnh kệ sách ấy là một khung ảnh, gần ngay vị trí giữa bàn. Phía bên trái là đèn bàn mảnh nhưng thẳng, trông rất độc đáo. Chính giữa là một chiếc laptop đang đóng. Hắn ngồi trên một cái ghế bọc da đen để làm việc. Phía bên trong bàn là một hộc tủ khóa kín, phía dưới chân là một ổ điện di động rất dài, đang tắt và chỉ cắm duy nhất dây đèn bàn. Đi hẳn vào bên trong, Vũ Lục Hàn thấy một giá sách vô cùng lớn, bằng gỗ thật, dài bằng chiều dài bức tường phía bên phải cầu thang và cao gần bằng chiều cao bức tường ấy, chỉ thấp xuống chường ba mươi phân. Có một cái thang được gắn trực tiếp vào kệ bằng hai rãnh trượt, và cả kệ sách ấy tràn ngập sách. Vũ Lục Hàn chưa bao giờ thấy một kệ sách nào lớn và nhiều sách như vậy, ngoại trừ ở thư viện. Cô thực sự đã bị choáng ngợp, và trong vài giây, vô cùng ngưỡng mộ Hàm Vũ Phong. Người đọc nhiều chính là người biết nhiều. Đối diện giá sách là phần chiều ngắn của chữ L. Nơi ấy có một cái tủ gỗ, cao hơn Vũ Lục Hàn một cái đầu, chia thành năm ngăn, bỏ trống, có lẽ hắn dành nó cho cô. Nối giữa giá sách lớn và tủ gỗ không là khoảng tường khá rộng, cũng được lắp kính nhưng chừa lại một khoảng bên dưới. Ngay dưới ô cửa sổ kính đó là một cái ghế, hoặc giường, Vũ Lục Hàn cũng không thể định nghĩa, kê dọc theo chiều dài ô cửa. Trên đó là một cái gối bông mềm và tấm ga trải, cùng màu đen với bộ ga gối giường. Phía chếch trên trường là bóng đèn với phần cổ hơi uốn lượn, chiếu thẳng xuống vị trí cái gối, và một ổ điện bên dưới bóng đèn một đoạn. Tiến đến gần hơn, Vũ Lục Hàn nhận ra đây là một cái giường đa năng, có ba ngăn kéo bên dưới, cả ba đều rỗng. Nơi này có lẽ hắn dành cho cô.
Chương trước Chương tiếp
Loading...