Tôi Sẽ Theo Đuổi Cậu!!!

Chương 79



Sáng thứ hai, tôi vất vả lắm mới rời được giường. Tuy buổi tối đã cố gắng đi ngủ sớm nhưng sáng vẫn không thể nào dậy nổi, chắc do thói quen ngủ nướng trong hè.

Đánh răng, rửa mặt, tắm rửa, thay quần áo, sau đó đứng trước gương chỉnh trang. Tôi lấy cái nón ở trên bàn nhẹ nhàng đội vào đầu. Tôi vô thức mỉm cười, cái nón này là món quà đầu tiên Vũ tặng cho tôi. Vì khi đó hai đứa chưa thân, tôi liền cất loạn trong tủ, hôm qua trong lúc dọn dẹp vô tình tìm được.

Một đứa con gái mới quen biết mình không bao lâu đột nhiên nói thích mình, khó mà tin cô ta thật lòng cho được. Cho nên lúc ấy Vũ tỏ tình với tôi, ngoài ngạc nhiên ra tôi còn thấy rất khó chịu vì cảm giác như bản thân đang bị đùa giỡn, đâm ra ghét cô ấy. Không ngờ chỉ có mấy tháng trôi qua, người đó thật sự trở thành bạn thân của tôi, bạn gái của tôi. Đúng là chuyện sau này không ai đón trước được.

Tôi vào trường khá trễ, mọi người đã tập trung hết trong sân. Từ xa tôi đã nhìn thấy Vũ đang đứng ở đầu hàng nói chuyện với mấy người bạn, cười đùa rất vui vẻ. Một đứa đứng sau lưng cô nhóc, tinh ý liếc qua tôi một cái, tự động lui xuống dưới nhường chỗ cho tôi. Tôi mỉm cười cảm kích, bước lại gần. Vũ không nói chuyện, quay đầu về hướng thầy giám thị đang sinh hoạt, dáng vẻ nghiêm chỉnh vô cùng đáng yêu. Tay tôi như vô tình chạm vào tay cô ấy, nhẹ nhàng cọ cọ. Thấy người kia không có phản đối, tôi lớn gan hơn, từ từ siết chặt bàn tay mềm mại kia, mười ngón tay đan chặt vào nhau ấm áp. Tôi vô thức mỉm cười, tinh tường nhận ra khoé miệng đối phương cũng đang khẽ cong lên.

Lần này bầu Ban cán bộ lớp, Hà Vũ vẫn tiếp tục giữ vai trò lớp trưởng. Tiếp theo chọn lớp phó học tập mới, tôi bỗng nghe có tiếng nói:

-Tui bầu cho Kha nha.

Mấy đứa khác cũng nhao nhao:

-Đúng đó, bầu cho Kha đi.

-Ừ. Tui cũng dành một vote cho bạn Kha.

Tôi ngơ ngác nhìn, không hiểu gì cả. Sang quay xuống nói với tôi:

-Tụi này vote cho cậu. Sau này cậu với lớp trưởng "song kiếm hợp bích", cùng nhau làm việc, có biết không?

Tôi ngộ ra. Xung quanh biết bao ánh mắt mờ ám bắn về phía này. Cô nhóc ngồi cạnh tôi cả khuôn mặt đã sớm đỏ bừng. Tôi ho một cái, che giấu sự lúng túng của mình.

Hà Vũ đập bàn một cái, lớn giọng nói:

-Nghiêm chỉnh một chút xem nào.

Cuối cùng tôi vẫn phải giữ chức lớp phó học tập.

Lúc ra về, hai chúng tôi song song đi ra khu giữ xe. Cô ấy không nói gì, tôi càng không chịu mở miệng. Không khí có vẻ kì dị, nhưng cũng có phần mập mờ, có phần lãng mạn ngọt ngào.

Tôi dắt xe đạp ra ngoài cổng, đằng sau Vũ chầm chậm bước theo. Chợt có cảm giác cả hai đã đi bên nhau, đã yêu nhau từ rất lâu, rất lâu rồi.

..........................................

Đến nhà bạn gái, tôi nhẹ nhàng thắng xe lại. Vũ xoay người lại nhìn tôi một lát, sau đó định đi vào trong. Từ sáng giờ cả hai chưa nói với nhau được câu nào, làm sao tôi có thể dễ dàng thả người như vậy? Tôi vươn tay ra, vô cùng thuận lợi kéo người kia lại. Vũ cũng không giãy dụa, ngoan ngoãn để yên cho tôi ôm. Hai tay vòng qua hông cô nhóc, hai khuôn mặt ngượng ngùng kề sát nhau. Tôi khẽ hỏi:

-Có còn giận tôi không?

Vũ đơ ra một lúc, sau đó lắc đầu, nói với tôi:

-Không. Đã hết giận từ lâu rồi.

-Vậy thì tốt. Vũ, tôi không tin tưởng cậu, đó là lỗi của tôi. Xin lỗi cậu. Sau này tôi sẽ không bao giờ nghi ngờ cậu. Nhưng tôi rất thích, rất thích cậu, cho nên thấy cậu đi chung với Đình Mạnh, tôi liền thấy khó chịu.

-Cậu muốn tôi không gặp anh ấy nữa?

-Không có. Chỉ cần hạn chế một chút thôi.

-Vậy mà cậu dám nói tin tưởng tôi?-giọng nói lạnh nhạt ẩn chứa chút tức giận vang lên.

Tôi buột chặt cô nhóc đang bực bội kia vào lòng mình, dịu dàng nói:

-Tôi tin cậu, nhưng không tin anh ta.

-Tôi biết trong lòng cậu Đình Mạnh là một người anh tốt. Tôi sẽ tôn trọng anh ấy, không làm cậu khó xử đâu.-tôi lại nói.

-Kiến Kha.

-Hửm? Gì thế?

-Cái nón đó? Cậu còn giữ sao? Tôi cứ tưởng cậu đã vứt từ đời nào rồi chứ?

-Đã định đem bỏ rồi cơ đấy, sau đó nghĩ thấy tiếc nên giữ lại.

Tôi bỗng nhớ ra một chuyện:

-Hà Vũ, tôi chưa có tính sổ với cậu đấy. Đi mà không chịu báo trước cho tôi một tiếng. Cậu được lắm.

-Cũng định nói với cậu rồi. Nhưng ai bảo cậu đáng ghét quá nên khỏi luôn.-người kia bĩu môi, đánh nhẹ lên tay tôi.

-Sau này không được như thế nữa? Có biết không?

Vũ gật đầu, dựa vào người tôi.

Tôi đặt môi mình trên trán cô ấy, từ từ ấn xuống một nụ hôn nhẹ:

-Hà Vũ, sau này tôi muốn chăm sóc tốt cho cậu.

***************************

-Đang nghe gì thế?-Kha chợt hỏi tôi.

-Nghe nhạc thôi. Có muốn nghe chung không?

Tôi vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình ý bảo hắn ngồi xuống, sau đó gỡ một bên tai nghe của mình đưa cho hắn.

-Không lời. Nhẹ nhàng, êm dịu. Rất thích hợp để thư giãn đầu óc.-tôi tựa vào vai người kia nói.

Kha luồn tay khoác bên vai tôi, dịu dàng đùa nghịch mấy sợi tóc dài của tôi.

-Lớp trưởng, xuống canteen không?

Mấy đứa bạn cất giọng rủ rê, tôi đang định ngồi thẳng dậy thì bị một cánh tay đè lại. Hơi hơi ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt vô biểu tình của hắn, giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên bên tai:

-Hà Vũ phải ở cạnh tôi. Các cậu đi đi.

Tôi bị hắn kìm chặt không đứng lên được, chỉ có thể nhỏ giọng ủy khuất nói:

-Tôi đói bụng, muốn mua bánh mì.

-Được. Sang, cậu đi mua bánh mì giúp tôi, lấy nhiều chả một chút, đừng cho ớt.-hắn thoải mái vừa phân phó, vừa đưa tiền cho Sang.

-Ơ, hai cái người này? Vì cái gì tôi phải đi mua đồ? Vũ, cậu nói đi.

-Mua giúp tôi nha. Cám ơn.-tôi nháy mắt, nói với cậu ta.

Không để ý ánh mắt bất mãn của Sang, tôi nắm tay hắn mỉm cười, lần nữa thả hồn vào những giai điệu êm dịu từ tai nghe truyền đến, tận sâu trong tim cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

-Lại không chịu ăn sáng sao?-hắn hỏi tôi, giọng điệu nghiêm túc.

-Sáng dậy trễ nên chưa kịp ăn.-tôi lúc lắc đầu trả lời.

-Vậy nãy giờ dám ngồi đây nghe nhạc? Thật là... Không biết quan tâm đến sức khỏe gì cả.

-Tôi quên thôi mà.-bĩu môi trả lời hắn.

-Ăn cũng quên cho được.-hắn cưng chiều gõ nhẹ lên trán tôi, bên trong tiếng cười ẩn chứa dịu dàng chỉ dành cho một mình tôi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...