Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền

Chương 51



Ý tưởng nguy hiểm kia của Đoàn Sinh Hòa không thể thực hiện, quay hết cảnh hôn một ngày, sau khi kết thúc công việc Sầm Thanh vừa trở về khách sạn liền đuổi Đoàn Sinh Hòa và đồ đạc của anh về phòng của anh.

Không nói khoa trương, cả ngày hôm nay cô hôn đến mức sắp nôn ra. Đứng hôn, ngồi hôn, nằm hôn…trong lúc mở khóa đủ loại tư thế, cảm xúc mỗi lần cũng khác.

Hôm nay bọn họ quay tổng cộng mười một cảnh, tiến độ thong thả, mỗi cảnh đều phải quay nhiều lần Án Sơn mới có thể hài lòng.

Nếu nói hồi sáng Sầm Thanh còn có chút thẹn thùng và chộn rộn, vậy thì tới sau đó cô cảm thấy hôn Đoàn Sinh Hòa giống y như hôn một miếng thịt heo.

Ngày tháng như vậy diễn ra trong vài ngày, hai mươi chín Tết, cảnh cuối cùng trong năm nay chấm dứt. Tới lúc này, mọi cảnh diễn của “Bên em” ở thành phố T đã hoàn thành, cả đoàn bắt đầu kỳ nghỉ Tết sáu ngày.

Sầm Thanh đã gửi hành lý về từ sớm, tới ngày hai mươi chín rời khỏi thì cô và Đoàn Sinh Hòa chỉ mang theo túi xách tay lên máy bay.

Mấy ngày nay Đào Đào đã quan sát bên nhà, không có phóng viên canh chừng.

Sau khi bọn họ xuống máy bay thì đi thẳng về nhà Sầm Thanh, Đoàn Sinh Hòa nhìn đống va ly trên sàn nhà, anh cau may tìm kiếm: “Của anh đâu?”

“Hành lý của anh đã chuyển sang chỗ của anh Tích Minh rồi, ngày mai sau khi em về nhà anh dọn sang ở cùng anh ấy đi.” Tết năm nay Liễu Tích Minh cũng một mình, anh ta đã theo sát Đoàn Sinh Hòa từ sớm, lén liên lạc với Sầm Thanh, làm trước báo sau chuyển đi hành lý của anh.

“Ở cùng cậu ta?” Đoàn Sinh Hòa tỏ vẻ ghét bỏ, “Còn không bằng về nhà với em.”

Sầm Thanh nghe vậy bèn buông xuống túi đồ trong tay, cô đáp lại: “Được đó, trong nhà nhiều phòng dành cho khách, anh cùng anh Tích Minh qua nhé?”

“Thôi đi.” Đoàn Sinh Hòa lắc đầu, anh đứng dậy giúp cô đem hết quần áo bẩn bỏ vào máy giặt, “Nếu ba mẹ em gặp được cậu ta, đoán chừng sẽ cho rằng anh với cậu ta không phải người đứng đắn.”

Cửa chính để mở, người không đứng đắn nào đó xách đồ ăn nóng hổi vừa mua bên ngoài, vô tình nghe được Đoàn Sinh Hòa đánh giá về mình. Liễu Tích Minh ngoài cười nhưng trong không cười đi vào, hiện tại anh ta thầm nghĩ đem đồ ăn nóng hổi và trà sữa đổ trên đầu Đoàn Sinh Hòa.

“Em họ, hồng trà chanh nóng của em.” Liễu Tích Minh đưa đồ uống cho Sầm Thanh, làm như không thấy Đoàn Sinh Hòa ở bên cạnh.

Khi ăn cơm, Đoàn Sinh Hòa gắp thịt bò, Liễu Tích Minh giành lấy ngay. Đoàn Sinh Hòa gắp rau, Liễu Tích Minh cũng giành. Hai người như là đang so nhau đũa ai nhanh hơn, chẳng ai sợ nóng, bên nào giành được đồ ăn thì bỏ vào miệng ngay nuốt xuống dạ dày, chẳng hề ẩu tả.

Sầm Thanh vừa định đứng ra hòa giải mâu thuẫn thì trông thấy Đoàn Sinh Hòa ở bên cạnh hơi ngớ ra một giây, sau đó anh gắp vài cọng rau xanh biếc một cách chuẩn xác…

Cô còn chưa kịp ngăn cản, mấy cọng rau kia đã bị Liễu Tích Minh giành lấy nuốt vào trong miệng. Liễu Tích Minh nhai hai cái, sắc mặt vàng vọt chạy vào phòng vệ sinh. Anh ta chưa bao giờ đụng tới rau thơm, ăn vào sẽ buồn nôn.

Năm phút sau, Liễu Tích Minh nấn ná ra khỏi phòng vệ sinh, anh ta đặt điện thoại nặng nề trên bàn, trừng mắt với Đoàn Sinh Hòa.

Sầm Thanh còn tưởng rằng hai người họ muốn đánh nhau, cô vừa định ôm bát lặng lẽ lùi sang một bên thì ai ngờ Liễu Tích Minh sang sảng gào lên một câu với Đoàn Sinh Hòa: “Cầu hòa!”

Cô kinh ngạc rớt cằm, lập tức quay đầu nhìn Đoàn Sinh Hòa, anh đang nhai nuốt chậm rãi giải quyết hết rau thơm còn thừa trong bát, anh thong thả gật đầu: “Được.”

Ngay sau đó hai người hòa thuận như lúc ban đầu, bắt đầu bừng bừng khí thế tán gẫu buổi tụ tập bạn học hồi năm ba đại học.

Sầm Thanh tặc lưỡi, tình bạn của đàn ông quả thật biến hóa thất thường, khiến người ta không lần ra suy nghĩ.

Sáng ba mươi mốt Tết, Đoàn Sinh Hòa ngồi ngay ngắn trên sô pha nhìn Sầm Thanh bận bịu thu xếp hành lý, anh có chút không biết làm gì.

Anh nghiêm túc tìm kiếm câu đối xuân trên mạng, chờ Liễu Tích Minh lấy giấy và bút mực qua đây.

Từ nhỏ Đoàn Sinh Hòa đã học thư pháp, trước đây khi sống một mình anh lười viết, phần lớn là mua hai câu đối xuân chữ Phúc ở sạp hàng rồi dán lên. Nhưng năm nay thì khác, mấy hôm trước anh vô tình nghe Sầm Thanh nhắc tới Sầm Quan Hải thích thư pháp, anh bèn ôm lấy việc này.

Lấy lòng bố vợ rất quan trọng, vì thế Đoàn Sinh Hòa còn đặc biệt dùng cọ trang điểm của Sầm Thanh nhúng nước, thực hiện việc khôi phục thư pháp trong ba ngày.

Chín giờ sáng, Liễu Tích Minh mang theo một mớ đồ tiến vào, thuận tiện còn mua mấy cái bánh bao trên đường, coi như bữa sáng của ba người.

“Cái này là sao hả?” Đoàn Sinh Hòa dùng hai ngón tay cầm lên chiếc bút lông mà anh ta mua về, ở đuôi cán bút còn dán miếng giấy giá cả, yết giá năm đồng.

“Bút lông đó.” Liễu Tích Minh lại lấy ra lọ mực trong túi đưa cho anh, “Tôi không mua nghiên mực, tìm đại một cái dĩa đựng gia vị không dùng tới xài tạm đi.”

Đoàn Sinh Hòa đen mặt, anh vốn định buổi sáng về biệt thự trên sườn núi của mình một chuyến lấy bút mực, là Liễu Tích Minh nói ở siêu thị cái gì cũng có, tiết kiệm tiền xăng dầu chạy qua lại hai tiếng đồng hồ. Sớm biết anh ta mua về cây bút lông năm đồng, anh thà buổi sáng năm giờ dậy chạy về lấy.

“Xoi mói cái gì, không phải đều là bút lông sao? Tạm dùng viết đi.” Liễu Tích Minh cầm một cái bánh bao thịt đưa cho anh, “Ăn trước đi, ăn xong rồi viết.”

Sầm Thanh nhịn cười đi vào phòng sách, vì bậc thầy thư pháp Đoàn của nhà bọn họ mà dọn trống cái bàn trong phòng sách, cô lại tìm vài quyển sách để chặn giấy, sau đó trải ra tờ giấy viết câu đối xuân mà Liễu Tích Minh mua về.

Bậc thầy thư pháp Đoàn ăn sáng xong thì vào phòng vệ sinh súc miệng rửa tay.

Anh vừa dùng khăn lau tay vừa đi vào trong phòng sách, thấy hai thư đồng đứng ngay ngắn bên bàn, bậc thầy thư pháp Đoàn hài lòng gật đầu, cất tiếng căn dặn: “Mài mực.”

“Được!” Liễu Tích Minh mở ra lọ mực, đổ vào chén rượu do Sầm Thanh tìm ra.

Tỏn tỏn tỏn…

Nước mực rót đến nửa chén, Liễu Tích Minh ân cần bưng tới bên cạnh Đoàn Sinh Hòa: “Để ở đâu?”

Đoàn Sinh Hòa tùy tiện chỉ một chỗ, anh thong thả xắn tay áo lên, nhúng mực thấm bút. Anh tìm một tờ giấy nháp thử bút trước, có phần không hài lòng: “Còn không bằng cái cọ trang điểm của em.”

Sầm Thanh không nhịn được cười lên tiếng, bộ cọ trang điểm kia của cô là lông động vật chính thống, đương nhiên chất lượng tốt hơn một cây bút lông năm đồng nhiều.

Đoàn Sinh Hòa thích ứng một lát, anh dự đoán độ dài của câu đối xuân, vừa muốn hạ bút thì Liễu Tích Minh ở bên cạnh hô lên bắt lấy tay anh.

“Có cần gấp ô vuông không?”

Có một số người khi viết câu đối không tính chính xác khoảng cách giữa các chữ, dễ dàng xuất hiện tình huống viết đến cuối cùng giấy không đủ dài.

“Không cần.” Đoàn Sinh Hòa nắm chắc trong lòng.

Liễu Tích Minh không quá yên tâm thả tay anh, anh ta thấp thỏm nhìn chằm chằm cổ tay anh: “Cứ từ từ, viết cho bố vợ cậu đấy.”

Đoàn Sinh Hòa nâng cổ tay, trước khi đặt bút xuống anh liếc một cái: “Tấm thứ nhất là viết cho cậu.”

“Cảm ơn nhé.” Liễu Tích Minh kéo ra nụ cười cứng ngắc, không ngờ tấm của anh ta chỉ để dùng luyện tập.

Dềnh dàng hồi lâu, rốt cuộc Đoàn Sinh Hòa đặt bút xuống. Hai dòng trên dưới liền mạch lưu loát, khoảng cách từng chữ vừa phải, không hề chêch lệch, là tiêu chuẩn rắc phấn vàng có thể đem ra ngoài bày bán.

Anh viết tổng cộng năm bộ, Sầm Thanh và Liễu Tích Minh mỗi người một bộ, khi Sầm Thanh về nhà ba mẹ sẽ đưa một bộ cho Sầm Quan Hải, hai bộ còn lại thì Đoàn Sinh Hòa đã gọi Trần Hoài qua bảo anh ta buổi chiều đưa cho Đoàn Nhược Hoa và Giang Hồng Tự.

Nội dung của năm bộ câu đối khác nhau, Đoàn Sinh Hòa rất coi trọng câu đối tặng cho Sầm Quan Hải, anh cầm bút nhìn thế nào cũng thấy không hài lòng lắm về vế trên, anh viết lại tờ khác mới miễn cưỡng đặt bút xuống.

Đoàn Sinh Hòa cau mày: “Câu hoành phi kia…”

Sầm Thanh lập tức giành lấy bút lông trong tay anh: “Hoành phi rất đẹp, không cần viết lại.”

Trong năm tấm hoành phi giống nhau như đúc chọn ra một cái, anh còn chê chưa đẹp, nếu Sầm Thanh không kêu dừng anh có khả năng nhốt mình trong phòng sách viết cả buổi trưa.

Sầm Thanh biết rõ trình độ thư pháp của Sầm Quan Hải, có thể miễn cưỡng nhìn ra đẹp xấu, nhưng quả thật còn chưa giỏi đến mức có thể thấy được chỗ nào Đoàn Sinh Hòa run tay.

“Ba em nhất định rất thích.” Sầm Thanh cuộn lại câu đối rồi dùng sợi dây buộc lại, trấn an anh, “Em cũng sẽ nhất định nói với ba, anh đã dùng cây bút lông năm đồng viết.”

Liễu Tích Minh đột nhiên từ ngoài phòng sách thò đầu vào, giọng điệu vô cùng thiếu ăn đòn: “Em họ, thực ra là hai đồng rưỡi, chỉ còn một cây cuối cùng ông chủ giảm giá bán cho anh.”

Sầm Thanh nhìn thấy khuôn mặt Đoàn Sinh Hòa lại muốn đen nữa, cô lập tức nắm tay anh an ủi: “Không sao, thầy Đoàn của chúng ta có thể dùng cây bút hai đồng rưỡi viết ra chữ trị giá hai nghìn năm!”

Vừa dứt lời, anh chàng mới rời khỏi lại chạy trở về, anh ta tựa vào khung cửa phòng sách, xấu xa nói: “Em họ, em có điều không biết, hồi bọn anh học năm thứ hai cậu ta từng bán chữ ở chợ đồ cũ đó, ban đầu bán một tấm hai mươi đồng không ai mua, sau đó cậu ta đứng tại chỗ đó, ôi chao…chậc chậc chậc, một đám em gái khóa dưới vây lên, lúc ấy ăn nên làm ra.”

Thừa dịp trước khi bút lông trong tay Đoàn Sinh Hòa bay ra, Liễu Tích Minh cầm chổi lông gà nhanh chân chạy mất.

“Chuyện phong lưu của anh thời đại học không ít nhỉ?” Sầm Thanh dựa vào bàn, cô giơ tay chọc cằm của Đoàn Sinh Hòa, cười nói, “Cơ mà mấy cô em khóa dưới của anh cũng thật là, mua chữ gì chứ, tốn thêm chút tiền mua người không tốt sao?”

“Em họ, xem lời nói của em kìa, có thể có mấy người hào phóng như em, vừa vung tay là cho thù lao tiêu chuẩn của diễn viên tuyến một?” Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Liễu Tích Minh trên hành lang.

Đoàn Sinh Hòa cầm mực và bút lông ra ngoài, anh thấp giọng nói: “Tìm một bộ bài đi.”

Sầm Thanh nghe lời anh đến phòng khách lục tìm bộ bài, Liễu Tích Minh thấy bộ bài trong tay cô bèn hỏi: “Lại chơi?”

“Đã lâu không chơi.”

Ba vị tuyển thủ ngồi vây quanh bàn trà, Đoàn Sinh Hòa đã tính trước mọi chuyện, Sầm Thanh nóng lòng muốn chơi thử, cùng với Liễu Tích Minh mặt mày cau có.

“Cậu lâu rồi không chèn ép tôi phải không?” Liễu Tích Minh không tình nguyện lấy bài, anh ta và Đoàn Sinh Hòa quen biết bao nhiêu năm thì chơi bài thua bấy nhiêu năm.

Dù là đấu địa chủ, trác kim hoa, quán đản… ngay cả mèo con câu cá Liễu Tích Minh cũng không chơi lại Đoàn Sinh Hòa.

Bốn người trong phòng ký túc thời đại học, lần nào cũng là ba người bọn họ hợp lại bắt nạt một mình Liễu Tích Minh.

“Em họ, em biết chơi không?” Liễu Tích Minh ôm một tia hy vọng nhìn sang Sầm Thanh.

“Hả? Em hình như không biết lắm…”

“Được, không sao, em thua thì để lão Đoàn chịu phạt thay em.” Liễu Tích Minh hoạt động gân cốt, “Hôm nay chính là ngày tôi rửa nhục xưa.”

Hai mươi phút sau, khuôn mặt Liễu Tích Minh bị mực vẽ đầy đen xì, không tìm ra chỗ nào còn tốt, đối diện là cặp người yêu vẫn trắng trẻo sạch sẽ.

“Em họ à, chẳng phải em nói không biết lắm sao?” Khuôn mặt của Liễu Tích Minh đã không còn chỗ để đặt bút xuống nữa, anh ta lấy ra di động thanh toán qua mã QR, đổi hình phạt thua bài sang chuyển khoản.

Sầm Thanh gãi đầu, ném ra lá bài cuối cùng trong tay: “Thì không biết lắm, cũng không thể cam đoan lần nào cũng thắng được.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...