Tôi Thề, Tôi Mà Không Làm Cho Cô Yêu Tôi Thì Tôi Không Mang Họ Trần Nữa!

Chương 6



Thật ra thì tôi cũng chẳng biết việc hắn định nhờ tôi là việc gì đâu nhưng mà thôi cứ kệ đi, đã làm ơn làm phước cho người ta rồi mà bây giờ lại bỏ bê là không có được.

- Này, thế cậu định nhờ tôi cái gì đấy?

- Cô cứ ngậm mồm mà đi theo tôi là được!

Này này, đây là cái thể lại gì đây hả? Nhờ vả người ta xong mang cái giọng điệu kiểu như ra lệnh đấy là sao chứ? Ai dạy tên này học làm người vậy? Tôi vẫn đang ngồi trên chiếc Audi mui trần đang hiên ngang đi giữa đường mà vô tư hưởng thụ gió trời, cơ bản thì hôm nay cũng rất mát.

“Kétttttttt” cái quái gì vừa diễn ra đấy hả trời?

À vâng, cái sự việc vừa diễn ra trong giây lát mà nhiều người nhìn thấy được do tiếng động qua to đó chính là do cái tên trời đánh đang điều khiển chiếc xe này một cách rất là bình thường tự nhiên lại giở chứng phanh gấp một cái khiến cả người tôi đang ung dung ngắm cảnh sắc phố xá lao về phía trước và kèm theo đó là một cú cọ trán thân mật với cái ghế phía trước mặt.

- Cậu bị điên à? Đang yên đang lành tự nhiên trúng gió độc hay sao mà lại làm thế? Đồ điên.

- Cô nói xong chưa, xuống xe nhanh lên hay là để tôi lôi xuống?

- Để cậu lôi xuống bẩn hết người tôi!

Nói xong tôi hiên ngang ưỡn ngực, chổng mông làm dáng con đà điểu mà chui khỏi xe và tiến thẳng về phía trước.

- Rồi sao? Đi đến đây để hóng gió trời hả?

- Đâu phải ai cũng rảnh rỗi như cô đâu.

Cái gì cơ? Dám nói bổn nương ra đây như vậy? Tại cái đồ “sóng thần” nào mà bây giờ tôi phải lết cái xác giữa trời này hả? Tôi rất là bận bịu đấy, tôi còn bận ngủ, bận ăn, bận thư giãn, tóm lại là bận rất nhiều việc. Chẳng qua tôi quá tốt bụng nên mới đi theo giúp cậu thôi nhá, chứ nếu không tôi đã ở nhà mà bắt tay vào làm những việc đó rồi đấy!

- Đi nhanh lên, cô còn thần người ra đấy làm gì nữa đấy!

Hắc vác tôi đến một nơi gọi nôm na là cái cửa hàng quần áo, và theo như cái bảng tên thì tên của nó là Queen’s Shop. Tôi nghe cái tên này quen lắm, từ từ, để im, nhớ đã. À rồi, nhớ rồi, cái nơi này là nơi shopping thường xuyên của mấy cô ấm cậu ấm trong trường tôi đây mà. Cái này thì toàn bán đồ hiệu, mà đồ hiệu thì tất nhiên là đồ đẹp. Thật ra tôi thấy gọi cái này là “cửa hàng thời trang” cũng không đúng lắm, mà phải gọi là cái “lò đốt tiền” mới đúng. Nơi này thì giá cả trên trời, một con người như tôi thì nơi này như là được xây ở tầng mây thứ 10 ấy, nghĩa là không bao giờ có thể bước chân đến được ấy.

- Lại đây lại đây, thử cái váy này xem nào, cô có nhanh lên không, lề mề quá đấy!

Hắn cầm trên tay một cái, à cái váy mày trắng, nhìn có vẻ nữ tính và tuyệt đẹp nhưng mà…

- Tôi không mặc đồ màu trắng, chọn cái khác đi!

Hắn lại thu lại cái bàn tay mà đang cầm cái váy giơ lên để vẫy vẫy tôi mà lại chuyên tâm chọn một cái váy khác.

- Này này, lại đây thử cái này đi nhanh lên!

Lần này thì là một cái váy màu tím, không hoa văn lung tung mà phụ kiện đi kèm trên cái váy đấy chỉ có một chiếc thắt lưng màu đen. Nhìn khá đơn giảng và sang trọng. Nhưng thôi để ý làm gì, tôi tiến tới cầm cái váy mà tiến thẳng vào phòng thay đồ, vừa nãy tôi tranh thủ nhìn xem phòng thay đồ ở đâu rồi, chứ không lại vác mặt ra hỏi “Phòng thay ở đâu ạ?” thì rõ là xấu hổ rồi còn gì nữa.

Ung dung cầm chiếc váy vào phòng thay đồ, và ngay khi mà tôi lật cái mác giá tiền lên thì tôi có muốn ung dung cũng không thể làm được nữa. 3.200.000VND, mẹ ơi, đây đúng là một cái “lò đốt tiền lí tưởng” mà. Và ngay khi tôi đang thất thần mà thay quần áo thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng lao xao

- Anh ơi, anh không vào được đâu!

Chắc bên ngoài có thằng nào đang làm hại con gái nhà lành đấy hả?

- Anh, xin anh dừng lại đi!

Thằng k.h.ố.n kia, mày dừng tay lại ngay!

- Anh ơi, anh ơi!

Tôi vừa tròng cái váy vào người vừa tốt bụng mà giúp cô gái xấu số nguyền rủa tên yêu râu xanh đáng chết ngoài kia thì…

“Cạch” Cách cửa mở ra và…

- Cô ngủ trong đấy rồi hả?

Có một bản mặt thò vào, trời ạ, thời điểm này thì còn suy nghic gì nữa, làm theo bản năng là…

- Aaaaaaaaaaaaaaa!

Sau khi định thần lại thì cái tên yêu râu xanh là cô gái nhà lành vô tội đang được chú ý chính là tôi và “sóng thần tên Phong” chết tiệt. Và ngay sau đó là “rầm” một tiếp, cái cửa lại bị đóng lại một cách thô lỗ, tôi cảm tưởng như với lực đóng vừa rồi chắc em cửa xinh xắn sắp gãy đôi luôn rồi. Cơ mà sao còn lí trí mà lo lắng cho cái cửa nữa hả trời, con Châu điên này, không sao không sao, tên đó không kịp nhì thấy gì đâu, an ủi an ủi. Định thần lại và mặc nốt cái váy vào người, tôi lại đàng hoàng bước ra với vẻ mặt như chưa hề có chuyện gì.

Nhưng đâu phải ai cũng có được một lí trí sắt thép và một cái đầu óc hoạt động nhanh lẹ như tôi đâu, điển hình là cái tên đầu sỏ vừa gây ra việc lúc nãy chẳng hạn.

- À cô… cô mặc… đẹp lắm, đi… đi thêm đôi giày này vào nữa thôi!

Cái điệu bộ gì kia, mặt kiểu cúi xuống như sắp cắm xuống đất luôn rồi ý, ăn nói thì lắp ba lắp bắp, như đàn bà con gái vậy? Sao hắn lại cứ làm ra cái điệu bộ rằng hắn mới là người bị hại chứ không phải tôi vậy chứ. Lại còn chìa giày cao gót ra bảo tôi đi?

- Tôi không có đi được giày cao gót!

- Tôi cũng biết thế nên tôi chọn thêm đôi này.

Nói xong hắn giơ một đôi giày búp bê ra, đôi giày màu tím có đính biểu tưởng Channel nhìn rất là dễ thương. Cơ mà biết là tôi không đi giày cao gót sao còn giơ ra làm gì? Đúng là cái đồ đầu óc không bình thường.
Chương trước Chương tiếp
Loading...