Tôi Thích Cậu Rồi Đấy…

Chương 56



-Tóc quá ngắn! Đuổi học!

Ông bảo vệ đứng chống tay vào hông, quát đám học sinh.

-Tóc quá dài! Đuổi học!

-Tóc vừa! Đuổi học!

Đám học sinh há hốc miệng.

-Hề hề, trường ta xây nên các cháu được nghỉ đó mà.

(trích: troll)

Đó là khung cảnh trường nó, vì vậy ,mọi người mới có thể tham gia cái trò chơi lâu dài này.

*****

-Dừng lại!

Nó hét, 2 cậu nhìn lên.

Hiện giờ 2 người đang trong tình trạng vật lộn nhau.

Với 2 cái tính cách trái ngược nhau như thế thì chuyện này là dễ hiểu.

2 người cùng nhìn nó, nhìn sâu vào đôi mắt đen, đôi mắt chứa đựng sự tức giận.

-Ra ngoài!

1 giọng nói lạnh lùng, vô cảm được cất lên, nó đi ra đằng cửa và mở cánh cửa đã sờn ra.

Vũ và Tuấn nhìn nhau, nói đúng hơn là liếc cháy con ngươi.

Rồi chả ai nói rì, tự động mà đứng dậy đi ra ngoài.

Nó thả mình tự do xuống giường.

Nhưng ôi đau, đây đâu phải là cái giường mềm mại thân quen của nó đâu.

Nghĩ ngợi 1 lúc rồi nó cũng nhắm mắt ngủ.

Bao nhiêu chuyện trong 1 ngày, quá mệt rồi, dù có rì đi nữa,dù đây là đâu đi nữa, nó vẫn phải ngủ.

Vũ đi ra ngoài, khoanh tay đứng trước cửa phòng nó, nhìn Tuấn, cái vẻ khinh khỉnh thường ngày.

-Sao? Lại muốn đánh nhau nữa hả?

Tuấn cau có, cứ hễ nhìn thấy nó và Vũ đứng cạnh nhau là không thể chấp nhận được.

-Cậu thích đánh nhau gớm nhỉ? ngày xưa đâu có thế? Hà hà.

Vẫn cái giọng nói đểu đều đều đó, Vũ khích tuấn, những kỉ niệm ngày xưa cũng về theo.

-Muốn gì?

-Hừ, cậu thì có cái khỉ rì để tôi muốn. cái loại người như cậu thì biến sớm ngày nào, tốt ngày đấy.(Đi ra chỗ Tuấn, nắm lấy 1 vai cậu ta, giọng nhỏ như gió)…cho rộng xã hội!

Đôi mắt u buồn của Tuấn lại xuất hiện.

Cậu cười, che giấu đi sự tiếc nuối, 1 nỗi buồn bấy lâu nay.

“Sao người phải chịu cứ phải là mình.”

Lúc này, nụ cười ấy lại là động lực cho cậu, không biết từ khi nào, cậu không bao giờ khóc, nụ cười, dù chua chát tới đâu cũng là động lực cho cậu.

…………

Cốc cốc cốc…

-Khốn kiếp! Đứa nào mà sớm thế này đã….

Nó ưỡn mình, vươn vai, lấy tay khua khua cái đồng hồ trên bàn nhưng không thấy.

Đây đâu phải nhà của nó.

Bực tức nhưng vẫn ra mở cửa.

-Aaaaaaaaaaaaaaaaaa

Vừa ra đến nơi thì nó hét toáng lên.

Hiện giờ nó không thể chấp nhận cái người đang đứng trước mặt mình.

Khuôn mặt thì hốc hác, mắt lõm khá sâu(đoán: thức khuya, nghịch dại, hà hà)

Tóc tai thì rối như thằng mới trốn trại, 1 điều quan trọng hơn là máu từ mũi cậu ta đang chảy xuống.

Điều này khiến nó vô cùng hãi.

Thấy biểu hiện của nó, vũ không nhịn được, lấy tay bịt mồm nó lại.

-Be bé thôi nàng, muốn người chết sống lại thật à?

Giằng tay Vũ ra, nó trấn tĩnh lại, nhìn Vũ, 1 sinh vật mới chui lên.

-Sao cậu lại ra cái nông nỗi này hử?

Lúc sau nó mới lên tiếng.

-Thì tại cậu chứ tại cái khỉ rì nữa.

-What?

-Hôm qua, tôi đến phòng cậu định lấy mấy cái khăn mặt hay mấy lọ sữa rửa mặt thì bị cậu đuổi ra còn rì (biết Key rất chu đáo, thể nào cũng mang vác đầy đủ những thứ đó)

-Ai bảo không nói, hừ

………….

-chúng ta sẽ đi đường nào?

Nó hỏi, khi đang đứng cạnh 2 người.

-Cậu sẽ đi cùng tôi!

Tuấn kéo tay nó về phía mình rồi nói.

Thấy vậy, tức không chịu được, Vũ cũng làm như vậy.

-Cậu ta đi với tôi!

-Tôi!

-Tôi!

2 người cứ giằng co, qua lại.

-Thôi đi! Hai người cứ như nước với lửa, tốt nhất là cả 3 cùng đi!

Nó nhìn thấy tình thế cấp bách, mình thì bị giành giật như món đồ nên quát lớn.

-Hừ

-Hừ

2 người kia thì nhìn nhau hằm hè.

****

-Rõ ràng tôi nghe thấy tiếng của Linda 2 lần rồi mà!

Key hớt hải, mấy lần đi tìm nó nhưng không thấy.

-Thôi, con lạy bố, ở đây tối nào mà chả nghe thấy tiếng người hét chứ, cứ làm quá lên.

Trường đứng bên cạnh nói và lắc đầu, cái vẻ rất chi là không hài lòng.

Khuôn mặt vẫn không đỡ chút nào, thậm chí sau khi Trường nói còn nhăn nhó hơn.

Key lo cho nó quá, nếu, nếu nơi này có ma thì làm sao mà nó chịu được.

Tim cậu bất giác đập nhanh 1 nhịp, lỗi lo cứ dồn nén vào nhau.

Không có nó, có lẽ, cậu cũng không muốn mình tồn tại trên đời này.

Key và Trường 2 người nói, mỗi người 1 câu.

Họ vẫn không để ý đến khuôn mặt 1 người đang đứng cạnh đó.

1 sự não lòng, 1 sự thất vọng và nghi ngờ.

Thành, cậu cũng đủ thông mình để nhận ra 1 số việc nên biết.

Khuôn mặt vẫn đăm chiêu từ hôm nọ, từ cái hôm Vũ thay đổi thái độ với nó.

Lại 1 thử thách trong tình bạn của 2 người

Hôm qua Vũ mất tích (đi chơi tìm nó. rồi không muốn về nữa) vì vậy Thành đi cùng nhóm với Trường và Key.

3 người đang đi trên cùng 1 hành lang, nhưng mỗi người theo đuổi 1 suy nghĩ riêng.

***

-KHốn kiếp! Đi lâu thế mà chả thấy cái khỉ rì là sao?

Vũ đạp chân vào 1 cánh cửa, tỏ vẻ bực bội vô cùng.

Tuấn liếc sang nhưng không nói rì.

Còn nó, vẫn trong tình trạng ngái ngủ, mắt lắm lúc cứ nhắm tịt vào, nên không để ý 2 người đang đi cùng.

………

-Đây hình như là khu vườn phía sau nhà!

Tuấn lên tiếng.

-Vườn? ha ha, ra hái hao đê.

Nó tỉnh ngủ, cười, nhảy như sáo.

Tuấn mỉm cười hiền nhìn nó.

Còn Vũ chậc chậc

-Xì, như trẻ con chẳng bằng.

Nói thế nhuwg trong lòng cũng bị cái vui của nó làm cho vui lây.tâm trạng tốt lên 1 chút.

-Sao nhà này lại tan hoang thế này, bực thật đấy!

Nó vươn vai, nhìn về phía chân trời, lâu lắm rồi mới được tận hưởng cái cảm giác này.

1 sự trong lành đến kì lạ.

-Thế cậu nghĩ đây là đâu mà có hoa hả đồ con heo!

Vũ hái 1 lá cỏ, khua khua vào mặt nó, khiến nó thấy buồn buồn và khó chịu.

-Dạo này cậu cãi tôi hơi bị nhiều rồi đấy, phải dạy dỗ lại từ đầu à?

Dứt cái cây bong, nó vụt vào người VŨ.

-Con nhỏ này muốn chết à? Tráng xa tôi ra!

Khi bị cái cây nó quật vào người, cảm thấy rất ngứa và khó chịu.

Vũ kêu ca rồi chạy đi.

Tuấn chỉ biết đứng nhìn cái cảnh tượng đau lòng này.

Rất khó chịu khi nhìn thấy cảnh này, nhưng lại không đủ tự tin để chạy ra “ chơi” cùng.

Cậu thấy điều này cứ lố bịch sao sao ấy

Đành đứng đờ ra đấy nhìn trời xanh, nhìn nó cười và nhìn cái khu vườn um tùm này.

Khu vườn khá là rộng nhưng chẳng tìm thấy cái bóng hoa nào.

Có thể là do thời gian quá lâu, cỏ đã mọc dài đến cổ người.

Nhìn rậm rạp nhưng lại có chút thơ mộng.

-Á!

Đang chạy, tự dưng nó ngã xuống và kêu lên.

2 người kia giật mình, qua lại.

-Sao vậy??

Tuấn chạy ra, lo lắn, năng bàn chân nó lên, xem xét.

Nó bị rắn cắn.

-Tránh ra!

Hất cánh tay Tuấn ra, Vũ cáu, khuôn mặt nhăn nhó, thể hiện sự lo lắng.

Rồi áp sát khuôn mặt xuống, nâng chân nó lên và hút độc ra.

Nó ngất đi.

Tuấn xốc nó lên lưng rồi cõng vào nhà.

Cả 2 người đều lo lắng.

Tuấn đã nhanh chóng đưa nó vào phòng, sơ cứu cho nó.

Cũng may là cậu luôn măng đủ mọi thuốc và bong gạc đi.

Tuấn nhìn nó ngủ, lúc này, khuôn mặt mới giãn ra.

Vừa nãy khi nó kêu lên, khi cậu bị Vũ gạt ra, đau biết bao nhiêu.

Giờ nhìn nó ngủ thế này, tâm trạng mới bình tĩnh trở lại.

Nó vẫn ngủ, dạo này, thể chất yếu do làm và suy nghĩ nhiều việc

.

Nhìn nó lúc ngủ thanh bình như mặt hồ, không chút gợn sóng.

1 khuôn mặt rất đẹp, từng đường nét trên khuôn mặt đều vừa vặn và phù hợp. Da thì trắng mịn, nhìn chỉ muốn cắn cho cái.

Nó đẹp, đẹp như 1 thiên thần.

Lúc này chẳng cần suy nghĩ kế hoạch, chẳng cần chẳng cần lo việc trong bang.

Không phải làm gì cả, nó chìm vào giấc ngủ thật sâu.

Tuấn đặt nên trán nó 1 nụ hôn nhẹ.

Còn VŨ, cậu đang rất khó chịu, cả về thể xác lẫn tinh thần.

Vừa nãy khi hút đọc cho nó.

Mặt cậu bắt đầu tím đi

Môi cũng dần đen do độc rắn.

1 cảm giác khó chịu và mệt mỏi.

Khi Tuấn cõng nó đi, Vũ cũng đứng dậy đi theo, nhưng cơ thể rất khó chịu.

Cậu không thể trụ nổi mà đi theo mọi người.

Chân khuỵ xuống, cái ánh sáng ban ngày cũng dần tối đi.

Cậu ngất.

Ngất lịm đi mà không ai biết, Tuấn lo cho nó lên cũng không chú ý lắm.

Trong tâm trí, vẫn biết phải đi cùng nó, vẫn biết phải bảo vệ nó nhưng cơ thể thì cứ không nghe theo.

Cậu mệt, rất mệt rồi.

Mắt nhắm lại

Cậu nằm dưới nền đất lạnh.

………..

Đến tối
Chương trước Chương tiếp
Loading...