Tôi Yêu Người Như Người Yêu Tôi

Chương 31: Quỷ áp giường



Tinh thần Chu Phóng không yên, giờ hắn chỉ muốn chạy ngay về nhà để xem người yêu hắn bị gì kích thích mà lại phân liệt nữa rồi. Tiểu An thiếu điều quỳ xuống cầu khẩn nghệ sĩ nhà mình: “Không anh ơi, anh không thể đi. Rất nhiều phóng viên còn đang chờ kết thúc lễ trao giải để phỏng vấn anh cơ mà. Hôm nay anh là thị đế đó!”

Chu Phóng debut lâu như vậy nhưng vẫn chưa từng cố tình gây scandal để lăng xê tên tuổi, càng không bao giờ tự mình dính vào những tin đồn xấu, điểm đen duy nhất chính là hắn quá nóng tính lại không chịu luồn cúi xã giao với phóng viên nên thường bị các bên truyền thông ghét bỏ bôi đen. Mấy năm nay nhờ công ty quản kĩ mà tính tình hắn ngày càng được kiềm chế bớt, nhưng ấn tượng xấu trong lòng nhiều người qua đường vẫn rối tinh rối mù. Thế nên lần này nhận được giải thưởng vinh dự nở mày nở mặt như thế, chỉ cần công ty giỏi nắm bắt hướng gió thổi, cố gắng đẩy mạnh pr để xoay chiều dư luận cho Chu Phóng thì bảo đảm sẽ làm thay đổi rất nhiều nhận thức của khán giả về hắn, tất nhiên với điều kiện là Chu Phóng cũng phải tự mình phối hợp với đoàn đội. Nhất là buổi phỏng vấn sau lễ trao giải này nhất định phải biểu hiện thật tốt để cánh phóng viên có cái nhìn khác hẳn về hắn mới được.

Đạo lý này hắn hiểu rất rõ, thế nên đành phải thu hồi tâm tư muốn đi tìm Quan Cố để bấm bụng ở lại. Nhưng lòng hắn cứ nôn nao sốt ruột mãi, cuối cùng Chu Phóng lấy cớ chuồn vào nhà vệ sinh, trốn vào trong góc phòng rồi vội vã mở tài khoản weixin của Tiểu Trang ra. Hắn cứ viết viết lại xóa xóa, rốt cuộc thấp thỏm gửi một câu qua: “Cậu thích Hello Kitty à?”

Vài giây sau, Tiểu Trang lời ít ý nhiều, lập tức trả lời: “Chính là em.”

Tiểu Trang: “Anh từng bảo mình rất thích mèo mà.”

Chu Phóng hấp tấp gõ “Bây giờ cậu đang ở đâu” xong định gửi thì kịp thời khựng lại xóa đi, vấn đề này rất quan trọng, hỏi như vậy có nghĩa là hắn muốn gặp Tiểu Trang ư? Không, Chu Phóng không hề muốn gặp cậu ta!

Đang mãi nghĩ thì tin nhắn của Tiểu Trang tiếp tục gửi tới: “Anh đang giận à?”

Tiểu Trang: “Em xin lỗi.”

Tiểu Trang: “Không nghĩ anh đoán ra người đó là em, chỉ là em nhịn không được muốn tới gần anh một chút mà thôi.”

Tiểu Trang: “Chỉ một lần này thôi, về sau em sẽ không bao giờ làm vậy nữa đâu.”

Tiểu Trang: “Em đi liền bây giờ đây!”

Tâm tình Chu Phóng vô cùng phức tạp, hắn cảm thấy nên nói với Tiểu Trang điều gì đó, nhưng lại không rõ chính mình phải nói như nào mới đúng.

Cuối cùng Chu Phóng lẳng lặng tắt weixin đi, chẳng đáp lại câu gì.

——

Buổi phỏng vấn sau lễ trao giải tiến hành cực kỳ thuận lợi.

Lần này công ty đã dự kiến trước là hắn sẽ nhận được cúp thị đế, bài phát biểu cũng được đoàn đội dựa trên tính cách của hắn mà viết sẵn, hắn chỉ cần học thuộc và trả lời trôi chảy trước phóng viên là xong. Sau khi kết thúc đợt phỏng vấn cuối cùng là đến lượt cánh truyền thông thi nhau chụp ảnh, trong lúc đó vẫn có mấy tờ báo lá cải đuổi tới hỏi Chu Phóng những vấn đề riêng tư. Thấy sắc mặt hắn đã hơi mất kiên nhẫn, Tiểu An liền vội vàng bước ra liên tục gật đầu cáo lỗi: “Công ty có sắp xếp tiệc mừng công, anh Phóng cần phải đi trước, tạm biệt mọi người, rất cám ơn vì đã dành thời gian phỏng vấn nghệ sĩ nhà chúng tôi!”

Rốt cuộc cũng hoàn thành xong lịch trình tối nay, thế nhưng phóng viên và fan vẫn còn đợi rất đông ở ngoài cửa hội trường nên bất đắc dĩ cả hai phải dùng đến ‘đại pháp kim thiền thoát xác’, cho xe bảo mẫu giả vờ lái đến phía trước chờ Chu Phóng, thực tế thì hắn đã lặng lẽ lên con xe Golf của Tiểu An rời đi từ lâu rồi.

Một đường đi chẳng ai nói chuyện. Về đến chung cư, Chu Phóng liền đi thẳng đến tầng của Quan Cố, nhẹ nhàng lấy chìa khóa mở cửa ra.

Trong nhà đèn đóm được bật sáng trưng nhưng lại không có người.

Hắn thò đầu vào dò xét một vòng quanh phòng, lén lén lút lút không dám gây ra bất kỳ động tĩnh nào trông chẳng khác gì ăn trộm.

Tiểu Trang đang ở trong đó ư? Hay chính là “bạn cùng phòng” của cậu ta – Quan Cố đây?

Đúng lúc này có người từ buồng vệ sinh đi ra, trong ngực còn ôm theo Mèo Tới đang ngọ nguậy không ngừng.

Chu Phóng cứng ngắc nhìn chằm chằm đối phương.

Người nọ bước tới gần nhìn hắn rồi cười thật tươi: “Ầy, nam chính xuất sắc nhất nhà mình đã về rồi.”

Là Quan Cố! Chính là Quan Cố của hắn!

Trong lòng Chu Phóng âm thầm thở phào một hơi, ngoài mặt thì cố gắng giả bộ bình tĩnh hỏi: “Anh đi ị mà còn ôm con em theo chi vậy?”

Quan Cố giơ móng vuốt của nó lên lắc lắc: “Ai thèm chứ. Con em lại mò vô đấy nghịch nước trong bồn cầu bị anh vừa vặn bắt gặp thì có.”

Mèo Tới chẳng thấy hối lỗi mà còn bày ra vẻ mặt ngây thơ vô tội lấy lòng nhìn Chu Phóng.

Chu Phóng chậm rãi cởi giày thay dép lê rồi hỏi: “Sao anh biết em được nhận giải? Hồi tối anh xem trực tiếp trên TV à?”

Quan Cố lắc đầu: “Hôm nay anh phải tăng ca nên không có cơ hội xem, vừa nãy anh lướt weibo đọc tin tức thôi.”

Chu Phóng giơ tay qua định bế con trai cưng, ai ngờ có lẽ Mèo Tới không thích mùi nước hoa trên người hắn nên giãy giụa bám dính lấy tay Quan Cố chứ không cho hắn ôm.

Chu Phóng vừa bực lại vừa buồn cười, hắn chỉ vào mũi nó mắng: “Con còn dám chê ba à? Cả ngày con cắm mặt vào bồn cầu mà ba vẫn chưa ghét bỏ con đâu đấy.”

Mèo Tới chẳng thèm để ý đến hắn, tự mình nhảy xuống đất rồi phóng lên ghế sô pha cuộn thành một ổ tròn vo trên đấy.

Chu Phóng ngồi phịch xuống một bên ghế chọc chọc mông nó.

Quan Cố loay hoay dọn dẹp đồ chơi vứt bừa bãi trong phòng, không ngẩng đầu lên hỏi hắn: “Em ăn cơm tối rồi phải không?”

Giọng Chu Phóng nhuốm đầy sự mệt mỏi: “Chưa đâu, nhưng em không thấy đói.”

“Anh cũng chưa ăn, trong ngăn đá còn bánh chẻo đông lạnh đó, em ăn không anh đi luộc cho.”

“Khỏi, anh tự ăn đi. Em lên lầu tẩy trang tắm rửa cái, nguyên ngày nay bị chương trình gây sức ép đúng mệt luôn, giờ em chỉ muốn nằm lăn ra ngủ thôi.”

Hắn đứng dậy gọi Mèo Tới: “Lại đây, về nhà với ba nào!”

Mèo Tới cuộn thành một vòng tròn ở đấy, một chút xíu ý định động đậy cũng chẳng có. Chu Phóng bó tay trước thằng con vô lương tâm, đành một mình ra cửa xỏ giày vô, nhiệt độ bên trong giày da vẫn còn khá ấm.

Mang xong, vừa ngẩng đầu lên Chu Phóng đã thấy Quan Cố đang đứng ngay đó nhíu mày nhìn hắn.

Hắn hơi bối rối, anh nhìn thấu được việc gì ư?

“Hôm nay em làm sao vậy?”

Chu Phóng chột dạ, cố cứng rắn hỏi ngược lại: “Sao tự dưng anh hỏi thế?”

“Em đang mất hứng à?” Quan Cố tinh tế nhận ra vấn đề.

Chu Phóng lập tức phủ nhận: “Đâu có!”

Quan Cố quan sát thật kĩ biểu hiện trên mặt hắn. Chu Phóng sợ càng nói càng lộ bèn vội vàng bỏ lại câu “Em lên lầu đây” rồi chạy trối chết!

Vào được căn hộ của mình, hắn đứng dựa lưng ngay cửa chính, một đường chạy khá nhanh khiến tim hắn đập thình thịch thình thịch liên tục.

Quả thực quá đáng sợ!

Nhưng… rốt cuộc hắn sợ cái gì vậy? Chu Phóng âm thầm suy nghĩ, bản thân mình cũng đâu có làm chuyện gì sai, việc quái gì phải sợ chứ?

Chu Phóng mệt mỏi đi vào tẩy trang, tắm rửa rồi một mình tắt đèn trèo lên giường.

Nãy giờ đầu óc hắn vẫn không ngừng nghĩ về việc ban nãy, tóm lại là hắn sợ Quan Cố hay đúng hơn là sợ Tiểu Trang đây? Nghĩ mãi nghĩ mãi, cuối cùng hắn mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi từ hồi nào không hay. Do ngủ không an ổn nên hắn gặp phải một giấc mơ cực kỳ đáng sợ.

Trong mộng, không hiểu sao Quan Cố tốt tính đồng ý chịu nằm dưới, Chu Phóng mừng rỡ như điên, vì thế hai người bắt đầu lăn giường. Quan tâm đến lần đầu của anh nên hắn cẩn thận đỡ Chu đệ đệ nhẹ nhàng, chậm rãi chen vào huyệt động mềm mại của người dưới thân. Ai ngờ đang lúc hắn hưng phấn ngẩng đầu lên hỏi xem anh cảm nhận như nào thì thấy người mình đang cật lực cày cấy lại chính là #Hello_Kitty_mặc_váy_hồng!!!

Chu Phóng bị hoảng sợ đến giật mình tỉnh lại.

Hắn liếc mắt qua nhìn đồng hồ, lúc này mới vừa hơn 12 giờ khuya. Chu Phóng vội vàng cầm điện thoại gọi cho Quan Cố: “Anh mau mau lên nhà em nhé!”

Quan Cố bị tiếng chuông đánh thức, mơ mơ hồ hồ hỏi lại: “Sao vậy, em có chuyện gì à?”

Chu Phóng gấp gáp: “Rốt cuộc anh có lên không?”

“…Có.”

Chỉ chốc lát sau, Quan Cố đã mặc nguyên bộ đồ ngủ lên đây.

Chu Phóng chỉ vào ngăn kéo đầu giường bảo: “Anh tự chọn vị anh thích đi!”

Quan Cố: “…”

Chu Phóng thúc giục “Nhanh tay nào!”

Hiển nhiên Quan Cố không rõ chuyện gì đang diễn ra, nhưng anh vẫn phối hợp chọn lấy một cái bao cao su, mặt mày Chu Phóng vô cùng nghiêm túc kéo anh sát lại gần đeo vào cho Quan đệ đệ.

Tối nay Quan Cố làm đến cực kỳ sảng khoái. Đến khi bắn xong anh mới nhẹ nhàng rút ra khỏi người hắn.

Chu Phóng thở dài một hơi thật mạnh, rốt cuộc hắn cũng tống khứ được cái giấc mộng Hello Kitty kinh khủng làm hại mình nổi cả một thân da gà, quả nhiên Quan Cố chính là thuốc của hắn!

Nhưng mà trong trường hợp như vậy lại thở dài thì chẳng khác gì thể hiện thái độ không hài lòng cả.

Quan Cố bất mãn nói: “Được lắm, đã không khen lại còn bày vẻ mặt này, lần sau em đừng hòng được ăn no nữa.”

Chu Phóng: “???”

Quan Cố nhéo mặt hắn, giọng điệu đầy sủng nịch, cưng chiều: “Hơn nửa đêm gọi người ta lên ‘tăng ca’, làm xong còn chưa vừa lòng, cưng đúng là quá khó hầu hạ đấy nhé.”

Chu Phóng vội vàng nắm lấy tay anh nịnh nọt: “Rất tốt, rất sướng, cực kỳ thoải mái luôn. Ai nói không vừa lòng chứ?”

Quan Cố nằm xuống, kéo sát người ôm chặt vào trong lòng: “Hôm nay cục cưng nhà anh làm sao vậy? Bộ lúc chiều trong lễ trao giải có ai khiến em bực mình à?”

Chu Phóng tránh nặng tìm nhẹ đáp: “Đâu có, mới nãy em gặp ác mộng… bị quỷ áp giường.”

Quan Cố bật cười: “Con quỷ nào dám áp em?”

Chu Phóng bịa đại: “Soái quỷ.”

Quan Cố thò tay niết mũi hắn: “Đẹp hơn anh không?”

Chu Phóng lắc đầu: “Em không nhìn rõ mặt.”

Hắn không biết Quan Cố có tin hay không, nhưng câu này là hắn nói thiệt, quả thật hắn chẳng hề nhìn thấy mặt cậu ta. Trong giấc mộng kia, Hello Kitty đội cái đầu mèo xù bông cuối cùng là Tiểu Trang hay Quan Cố hắn cũng không biết nốt.

Quan Cố khẽ vuốt ve tóc hắn: “Cưng buồn ngủ chưa? Hay lại muốn tới hiệp nữa?”

Chu Phóng đập cái móng vuốt đó xuống: “Vợ ngoan mau ngủ đi, mai cưng còn phải đi làm nuôi anh nữa đấy!”

Quan Cố cười rộ lên, vươn người qua tắt đèn bàn trên tủ đầu giường.

Đêm khuya cực kỳ yên tĩnh, gần như chỉ có thể nghe được tiếng hít thở phập phồng của hai người.

Chu Phóng khép mi lại, không bao lâu sau đột ngột mở to mắt ra. Đột nhiên hắn nhận thức được rốt cuộc là mình cảm thấy sợ chuyện gì.

Tiểu Trang trong mắt hắn không rõ từ khi nào đã chẳng còn là một nhân cách phụ thuộc vào Quan Cố nữa, mà đã trở thành một ‘con người’ bằng xương bằng thịt thật rồi!
Chương trước Chương tiếp
Loading...