Tôi Yêu Nhân Dân Tệ
Chương 24
Cởi quần….Tôi nghe lầm sao? Ông chủ Ngôn cư, cư nhiên bảo tôi cởi quần!!!!Oh my god!!Oh my god!!Thấy dáng vẻ si dại của tôi, sắc mặt ông chủ Ngôn không vui: “Em cởi quần ra, tôi sẽ không nói lại lần thứ ba…….đến lúc đó tôi sẽ cởi giúp em.” Cuối cùng, khóe môi của anh ta gợn lên một nụ cười sâu xa.Tức khắc hai mắt tôi tỏa ra tình yêu, tim đập loạn thình thịch. Ưm….ông chủ Ngôn xấu xa cũng thật đẹp trai…….thật muốn đẩy ngã Nhưng mà ông chủ Ngôn muốn cởi quần của tôi đó, chẳng phải anh ta sẽ thấy cái mông sưng như cái gối sao--------oh no! oh no! oh no! oh oh oh no no no!!!Mông của đại gia trước mắt đang ở trong tình huống không thể gặp người nha, huống chi đối tượng lại là ông chủ Ngôn á…..chẳng qua là nói đi nói lại, thật ra tôi càng muốn cởi quần của ông chủ Ngôn…….giở trò với anh ta…….Ưm! Thật ngại mà, bị mọi người phát hiện ra ‘bản chất’ của đại gia.Thấy vẻ mặt như đi vào vũ trụ Thần Du(cõi mộng) của tôi, ông chủ Ngôn cúi người ở bên tai tôi thì thầm thủ thỉ: “Thật sự muốn tôi…….tự mình cởi quần của em sao?”OanhTrong nháy mắt mặt tôi đỏ đến đủ để so sánh với mông khỉ.Ông chủ Ngôn………ông chủ Ngôn……….ông chủ Ngôn……lại……..muốn……….tự mình………cởi…….quần……..của……….đại gia……….Thật không biết rụt rè mà!! Thật kích-tình mà!! Thật trẻ nhỏ không nên mà!!!Nhưng mà đại gia cư nhiên tim đập nhanh!!! Trong đầu không tự chủ hiện ra một cảnh tượng.Ông chủ Ngôn chậm rãi cởi xong quần của tôi, tôi gấp không thể đợi mà xé rách quần của ông chủ Ngôn.*gào khóc*!!!!!Hình ảnh thật cua đồng!!!Ách, chờ đại gia từ vũ trụ trở về Địa Cầu, phát hiện ông chủ Ngôn đã biến mất không thấy đâu.Ông chủ Ngôn chạy đi đâu rồi nhở ? chẳng lẽ bị người ngoài hành tinh bắt đi….Tôi đang định cao giọng hò hét tên của ông chủ Ngôn, cạch…một tiếng, cửa bị đẩy ra. Thật ra….thật ra cửa vốn luôn mở, một tiếng cạch đơn giản chỉ là bản thân tôi tự thêm thôi Trên tay ông chủ Ngôn xách theo hộp cứu thương.Tôi chợt có cảm giác chuyện lớn không ổn.Quả nhiên, một giây sau, chỉ thấy ông chủ Ngôn lấy từ trong hộp cứu thương ra một cây kềm, quan sát hình dạng xung quanh, độ mạnh yếu, màu sắc….Ách cái kềm này sẽ không phải sử dụng trên người tôi chứ.Ông chủ Ngôn tay cầm kềm đi đến bên cạnh giường tôi ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc: “Nằm xuống.”“Anh muốn làm chi??!” Tôi hoảng sợ che cái mông lớn nhỏ không cân xứng của mình liên tục lùi về sau, trực giác nói cho tôi biết cái kềm của anh ta sắp ‘hạ độc thủ; với tôi!!Ông chủ Ngôn bình tĩnh vững vàng.“Gai độc mà ông mật chích vào da cần phải nhổ ra.”Hu hu…….gai đôc của ong mật….thật đáng hận mà!! Trong lòng tôi thầm mắng hai tên hỗn cầu lớn nhỏ Ngôn Tô Kính và Ngôn Đậu Đậu mấy lần, khổ hình triều Mãn Thanh xoát xoát hầu hạ bọn họ.Ông chủ Ngôn bắt lấy cánh tay tôi kéo về phía anh ta.“Tôi không muốn mà!!” tôi giãy giụa, kĩ thuật của ông chủ Ngôn thật không đáng tin mà mà mà, hình dạng, độ mạnh yếu, màu sắc vũ khí kĩ thuật của anh ta cũng không tệ lắm……..nhưng mà tôi không muốn làm vật thí nghiệm Trong trí nhớ, lần trước vặn mắt cá chân, cũng là bàn tay của ông chủ Ngôn chữa trị, kết quả là----Đau!Không!Muốn!Sống!Đại gia tuyệt đối không muốn trải qua lần hành hạ đày đọa như vậy lần nữa.“Tôi muốn đến bệnh viện!” Tôi hô lớn trước lúc ông chủ Ngôn sắp cởi quần của tôi.Ông chủ Ngôn dừng động tác, trầm mặc.“Tôi muốn đến bệnh viện!” tôi lại nhấn mạnh, ánh mắt kiên định kiên quyết kiên trì nhìn ông chủ Ngôn.Ông chủ Ngôn vẩn như cũ trầm mặc không nói.Sau một lúc lâu, tôi cho rằng cuối cùng ông chủ Ngôn cũng buông tha chuyện hãm hại tôi, ông chủ Ngôn chán nản hé răng: “Em thà rằng mông của em phơi bày trước mắt những người khác, cũng không bằng lòng để tôi xem.”Tôi cứng ngắc.Xin ai đến nói cho tôi biết! cái gì gọi là tôi thà rằng phơi bày mông của tôi trước mắt những người khác, cũng không bằng lòng để anh ta xem…..a a a!!! đây rốt cuộc là chuyện gì a!! lại cỏn bày ra biểu cảm cô đơn tôi vứt bỏ anh ta ghét bỏ anh ta, kích thích thật sâu đến lòng dạ y hệt Bồ Tát của tôi kia mà……Nếu đây là chính sách mềm lòng của ông chủ Ngôn, anh ta thành công rồi!Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Ông chủ Ngôn, tôi cực kì bằng lòng phơi bày mông của tôi ở trước mặt anh!”Nghe vậy, ông chủ Ngôn nở nụ cười, còn tôi, khóc.Dịu dàng cởi quần của tôi ra, động tác của ông chủ Ngôn dường như rất dè dặt cẩn thận. tôi cắn gối, rưng rưng chờ đợi đau đớn đến.Vì sao vì sao vì sao……vì sao ông trời luôn để tôi ở trước mặt ông chủ Ngôn yêu dấu kính mến từng bước một đi đến tình cảnh xấu hổ mất hết thể diện mặt mũi không còn.Tôi bi phẫn.Quần tuột đến đầu gối, ngón tay thon dài sạch sẽ của ông chủ Ngôn nhẹ xoa mông của tôi, một khắc đó, cả người tôi run rẩy, rất mất hồn.Bỗng dưng, một trận cười nhẹ truyền đến tai tôi.". . .Ông chủ Ngôn đang cười cái gì…Chẳng lẻ là cười cười cười phản ứng của tôi tôi tôi sao…..ưm, che mặt, thật ngượng! người ta không kiềm lòng được mà!“Quần lót của em, ngoại trừ hình quái thú thì không còn hình khác sao?”Hóa ra ông chủ Ngôn đang đùa cợt giễu cợt cười cợt quần lót quái thú của tôi! Lật bàn! Quần lót quái thú của đại gia sao có thể tùy tùy tiện tiện bị người ta đùa cợt giễu cợt cười cợt!Tôi muốn lật người mặt đối mặt với ông chủ Ngôn tranh luận cãi lại. Quần lót của đại gia là vĩ đại! Là mạnh mẽ! Không bị cua đồng!“Đửng nhúc nhích.” Ông chủ Ngôn áp chế người của tôi, giọng nói mang theo an ủi: “Sẽ không đau lắm, đửng sợ.”a..a...a...a...oh my god.Ông chủ Ngôn muốn dùng hung khí của anh ta với tôi.......ngược tôi.......cơ thể của tôi không kiềm chế được bắt đầu căng thẳng, thật giống như là sắp đối mặt chính là đêm kích-tình đầu tiên của tôi và ông chủ Ngôn.“Ngoan, thả lỏng, thả lỏng!”“Hu hu.....em sợ...”“Sẽ không đau, tin anh, hủm?”“Em....em tin anh...”“Vậy sao em còn chưa thả lỏng?”“Em không khống chế được....”Giữa trán ông chủ Ngôn vạch xuống 3 vạch đen, rất không kiên nhẫn đánh một cái tát xuống nửa mông phải bình an vô sự của tôi.“Bốp!”Cả người tôi chấn động, ủy khuất bĩu môi.Ông chủ Ngôn vậy mà đánh mông tôi, hu hu hu, người ta không muốn sống, ông chủ Ngôn làm sao có thể như vậy! Tùy tùy tiện tiện chế nhạo quần lót quái thú của đại gia thì thôi đi, lại còn tùy tùy tiện tiện đánh mông đại giaTôi rưng rưng cắn ngón tay, thê lương quay đầu lại ngắm nhìn ông chủ Ngôn.Ông chủ Ngôn mặt không xấu hổ, chỉ thấy anh ta cúi đầu, bỏ đi quần lót quái thú của tôi bên cạnh, cảm xúc lạnh lẽo chạm đến làn da, tôi sởn gai ốc một trận.Sau đó tôi liền phát hiện trên mông truyền đến một trận đau đớn-----Tôi cắn gối, lại thả miệng la lên: “Ông chú Ngôn! Tôi muốn đến công ty anh-----đi làm!!” la xong tiếp tục cắn gối.Im lặng ba giây, giọng của ông chủ Ngôn truyền đến.“Được.”Đáp ứng đơn giản như vậy? Tôi thả miệng hỏi tiếp:“Tôi còn muốn ở cùng một phòng làm việc với anh!”Nói xong cắn gối tiếp.“Có thể.”Nói chuyện tốt vậy sao? Tôi tặc lưỡi: “Vậy....vậy tôi....còn muốn hôn anh!”Im lặng vài giây, ông chủ Ngôn thay tôi mặc quần, lẳng lặng tuyên bố: “Trước khi em cứ cắn gối là tôi đã lấy gai độc của ong mật ra rồi.”. . . Như thế à. . . . . .Tôi trầm ngâm không nói, mỉm cười gật dâu, trong lòng có hồn囧囧Dù sao tôi cũng mặc kệ, ông chủ Ngôn cũng đã nhìn cảnh mông của tôi, tôi cũng cần phải chiếm lại chút tiện nghi!Tôi ngoắc ngoắc ngón tay với ông chủ Ngôn, chớp chớp mắt với anh ta. Ông chủ Ngôn ‘văn phong bất động, trên tuấn nhan viết’:có việc cứ nói, có rắm cứ phóng.Tôi giận, phẫn nộ.Lần nọ anh ta gọi tôi, chẳng phải tôi hấp ta hấp tấp chạy dên, bây giờ đại gia không đi được hầu như một bước, cư nhiên không phối hợp với đại gia, thật khi dễ người! Thật khi dễ người Địa Câu! Thật khi dễ bên mông bị thương của người Địa Cầu!Tôi lập tức lăn qua lăn lại ở trên giường, miệng la làng: “Ông chủ Ngôn không yêu tôi chút nào! Hu hu ông chủ Ngôn không yêu người ta chút nào!”Cho nên lúc ông chủ Ngôn bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi cười vô cùng hả hê----Ông chủ Ngôn vẫn là thật yêu tôi mà ------------ mọi người nói đúng không nào---ha ha ha!!!Tôi đẩy ngã nửa người trên của ông chủ Ngôn, đến mức nửa người dưới đã ở trên giướng, không cần tôi đẩy ngã.Móng hao của tôi mò mẫm gương mặt trắng nõn bóng loáng của ông chủ Ngôn, ánh mắt trắng trợn cưỡng-gian từ trên xuống dưới tới tới lui lui thân thể của ông chủ Ngôn, đoán chừng ông chủ Ngôn bị ánh mắt cường-bạo mạnh mẽ quả quyết của tôi dọa sợ, không dám có chút phản kháng nào, ngoan ngoãn để mặc cho tôi giở trò sờ trái sờ phải.Cuối cùng lần thứ hai! Vuốt ve thân thể của ông chủ Ngôn rồi! Thật kích động lòng người mà!*gào khóc*Tôi chu miệng hôn lên miệng nhỏ nõn nà của ông chủ Ngôn, ông chủ Ngôn nhíu mày, nhưng không có dời đầu, cho nên mồm to như bồn cầu của đại gia chuẩn xác không chút lệnh lạc hôn lên miệng nhỏ nõn nà của anh ta.Mổ vài cái, liếm vài cái, cắn vài cái....Đại gia bi phẫn bi thương bi thảm bi ai rồi!Kỹ thuật hôn cao siêu của đại gia cư nhiên không hôn ra cảm giác lâng lâng như lên trời! Thật là đả kích lớn!Liếc mắt liền nhìn thấu bối rối của tôi, ông chủ Ngôn cười quyến rũ, đè đầu tôi lại, môi mỏng nhẹ nhàng phủ lên tôi, chậm rãi mút lấy cánh môi của tôi, cảm giác tê tê ngứa ngứa khiến tôi không nhịn được động động môi, đầu lưỡi ấm áp nhân cơ hội tiến vào không tốn chút công sức cạy mở khớp hàm của tôi.....Hai tay vô thức níu chặt quần áo của ông chủ Ngôn, ý thức mơ hồ đến mơ hồ đi, vô cùng ngây ngất.Chính là loại cảm giác này......vì sao tôi hôn không ra loại cảm giác này vậy ??!!Trên môi đau xót, tôi trợn mắt mê man nhìn ánh mắt thoáng không vui của ông chủ Ngôn.Ưm ~ ông chủ Ngôn ghét bỏ tôi không tập trung—Tôi cười khúc khích ôm lấy thắt lưng của ông chủ Ngôn, dùng kỹ xảo học được từ chỗ anh ta nhiệt tình đáp trả anh ta, cổ họng ông chủ Ngôn phát ra một tiếng than nhẹ.Bẩm sinh trời ban của đại gia đúng không!! Ha ha ha4!!Hai tay của tôi không an phận chậm rãi trượt, mãi đến cái mông vểnh cao rắn chắc của ông chủ Ngôn!!! Mắt phượng mê người của ông chủ Ngôn hơi mở to, mị nhãn như tơ nhìn chằm chằm tôi.Nhất thời đại gia bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, hận không thể lột hết đồ của ông chủ Ngôn, hung hăng chà đạp làm nhục anh ta!!Ưm, chẳng qua là trước mắt đại gia vẫn không có to gan lớn mật đến mức ấy, chỉ có dám hung hăng ngắt cái mông của ông chủ Ngôn.Ông chủ Ngôn hung hăng tức giận liếc mắt tôi.Tôi nhoẻn miệng cười, móng heo lấy lòng xoa xoa cái mông bị ngắt đau của anh ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương