(Tokyo Revengers) Kẹo Bông Hương Bạc Hà

Chương 39



Angry hiện tại muốn chạy cũng không chạy kịp nữa, đành để bọn chúng áp dãy về căn cứ. Ngục thất tối ôm vang lên và tiếng bước chân chậm rãi. Một bàn tay bỗng bóp lấy khuôn mặt cậu nâng lên, tiếng cười hắc phía trên vọng xuống.

-Sao lại không chạy cùng tên khốn đó...hay là, bị bỏ lại rồi?-Kio

-"Là hắn?"-Angry

-Bọn mày ra ngoài hết đi!-Kio

-Tuân lệnh!-NVP

Tiếng bước chân xa dần, cảm giác bất an phút chóc bao vây, Angry cố vùng vẫy khỏi sợ dậy đang trói tay mình.

-Vẫn còn muốn phản khán sao?-Kio

Hắn nhếch môi đi đến chỗ để dụng cụ tra tấn, cầm lên một sợi roi da.

"Chát!!"

-AAA!-Angry

"Chát!"

-Aaa!!-Angry

Kio nhếch môi nhìn cơ thể Angry run lên vì đau đớn, bước lại ngồi xuống trước mặt cậu. Những vết đỏ do bị roi da quất vào mà tươm máu.

-Ngay cả lúc bị trói lại hành hạ cũng thật đẹp!-Kio

Bàn tay từ khuôn mặt nhỏ lại không yên dời xuống hỏm cổ của cậu.

-Tránh ra!!!-Angry

-Thằng nhãi chết tiệt!-Kio

"Bốp!!"

-Aaa!!-Angry

.....

-Nhị thiếu gia về rồi!!-NVP

-Cho người chuẩn bị lực lượng, ngay trong đêm nay tấn công Bắc đế!-Rindou

Hắn vừa về, thần sắc trên khuôn mặt đã lạnh lẽo đến đang sợ. nhấc lấy khẩu súng quen thuộc, khoác vào chiếc áo chóng đạn chuẩn bị ra trận.

-Haitani Rindou!-Ran

Haitani Rindou quay đầu nhìn Ran, hắn vẫn đứng ở cửa phòng thong thả hút thuốc.

-Thất bại rồi sao?-Ran

Rindou không trả lời, vẫn tiếp tục lấy đạn là bom cở nhỏ trang bị bên mình. Dáng vẻ đi đi lại lại vô cùng nóng vội, sao lại không vội cho được, Angry đang nằm trong tay bọn chúng, Rindou nếu bây giờ mất bình tĩnh một chút có khi sẽ phát nát cái phòng này.

-Mày chưa bao giờ thất bại như vậy nhỉ...là thằng nhóc ấy vướng tay có đúng không?-Ran

-Câm miệng đi!!-Rindou

Họng súng lạnh lẽo chỉ thẳng vào trán Ran, hắn cười khuẩy trước đôi mắt sòng sọc tơ máu của Rindou.

-Bắc đế nếu dễ đối phó như vậy thì Phạm Thiên đã không cần tốn công tốn sức cử mày đến đó!-Ran

-Mặc kệ tôi!-Rindou

Rindou hất Ran sang một bên mà bỏ đi.

-Nếu mày muốn chết thì tốt thôi Rindou! anh sẽ không cản mày...nhưng chưa chắc lúc mày đến nơi...Angry vẫn còn sống!-Ran

Rindou cứ như không nghe thấy, hầm hầm bỏ đi. Quân đội đã được huy động sẵn, hắn cứ vậy lên xe di chuyển đến Bắc đế. Haitani Ran quay vào bên trong, vứt bỏ tàn thuốc trên tay, khóe môi nhẹ nhếch. Đây cũng là một phần kế hoạch của hắn rồi còn gì, với những thông tin mà Rindou gửi về mấy hôm nay, Phạm Thiên thừa sức đàn áp Bắc đế dễ dàng....chỉ là, hắn chưa vọi đi giúp Rindou.

Cánh cửa bật mở, Haitani Ran bước vào trong căn phòng có cậu thanh niên ngồi thất thần trên giường, nhìn thấy Ran, Smiley càng thêm khó chịu, khuôn mặt lặp tức trầm xuống.

-Nahoya...anh lại tới thăm em đây...!-Ran

-Cút đi!-Smiley

-Anh biết em sẽ đuổi anh...nên hôm nay anh chỉ đến để thông báo một tin cho em rồi sẽ đi ngay!-Ran

Smiley có chút quan tâm quay lại nhìn Ran, hắn nhếch môi.

-Về Angry....-Ran

-Angry thế nào?-Smiley

-Không vội....em hôn anh cái đã!-Ran
Chương trước Chương tiếp
Loading...