Tomboy Nổi Loạn

Chương 15: Em Là...tomboy Ư???



Tôi theo Âu Thần vào nhà trẻ Sunflower. Trên sân trường lát gạch đỏ, từng tốp trẻ chạy nhảy tung tăng. Vừa nhìn thấy Âu Thần, tụi trẻ vui sướng ôm chầm lấy cậu.

\\\"Hoàng tử Âu Thần, sao giờ anh mới tới thế\\\" Một cô bé tết tóc đôi sam làm nũng với cậu. Trông thật đáng yêu. Lúc sau, cô bé để ý thấy tôi đứng sau cậu, ngạc nhiên\\\"Ủa? Chị kia là ai thế\\\"

Thần thì thầm gì đó vào tai cô bé khiến lũ trẻ nhao nhao cả lên. Tôi cũng thấy hơi tò mò.

\\\"Ồ\\\" Lũ trẻ nghe xong mắt chữ @@, mồm chữ O hết lượt. Một cu cậu mạnh dạn tiến về phía tôi\\\"Chị xinh quá! Làm quen nha, em là Hoàng Nam\\\"

Tôi chìa tay ra nắm lấy tay cậu\\\"Chị là Lâm Tử Hy, rất vui khi được làm quen với em\\\" Thấy tôi dễ gần như vậy, lũ trẻ thi nhau bắt tay với tôi. Ối! Mỏi tay quá mất!!!

\\\"Thần! Giờ cậu mới tới hả? Lũ trẻ đợi lâu lắm rồi đó\\\" Giọng nói êm tai của phụ nữ vang lên. Tôi nhìn về phía phát ra tiếng nói. Là một phụ nữ trung niên, chắc là giáo viên của tụi trẻ này. Trông bà thật quý phái.

\\\"Hi. Cháu bận chút việc ạ\\\" Âu Thần gãi đầu, nở nụ cười tươi rói.

Cô nhìn thấy tôi, khẽ hỏi\\\"Cô bé này là ai vậy\\\"

\\\"À! Cậu ấy là bạn cháu, Lâm Tử Hy\\\" Âu Thần nắm lấy tay tôi, kéo đến trước mặt cô\\\"Giới thiệu với cậu, đây là cô Diệp Quỳnh, giáo viên của ở đây\\\"

Tôi cúi đầu, lễ phép\\\"Chào cô ạ\\\"

\\\"Chào em. Trông em rất xinh đấy\\\" Cô Diệp Quỳnh nhìn tôi, nháy mắt tinh nghịch. Cô thật hiền lành.

Chúng tôi ngồi chơi với tụi trẻ. Chúng rất đáng yêu và dễ mến, cả cô Diệp Quỳnh cũng vậy. Mọi người ở đây thật tốt bụng, khiến tôi quên đi thành tích học tập của mình, quên hết những chuyện không hay. Tôi đang ở thiên đàng ư???

\\\"Các cháu! Uống chút nước đi\\\" Cô Diệp Quỳnh bê một khay nước vào, đặt lên chiếc bàn nhỏ.

Tôi khẽ gật đầu, cổ họng thấy khô rát. Không nghĩ ngợi nhiều, tay cầm ly nước cam vắt, định đưa lên uống...

\\\"Hoàng tử Âu Thần! Em muốn đi vệ sinh\\\" Cậu bé Hoàng Nam nũng nịu, ôm chặt lấy cánh tay của cậu. Sắc mặt Thần vẫn hiền dịu. Cậu dẫn Hoàng Nam đi ra ngoài.

Có lẽ Âu Thần rất quý trẻ con.

Cô Diệp Quỳnh nhìn theo bóng dáng Âu Thần đang khuất dần, khẽ nói\\\"Thần lẽ cậu bé ngoan, các bọn trẻ ở đây đều rất quý cậu ấy\\\"

Tôi biết rất rõ, chưa ai gặp mà không quý cậu ấy. Tôi cũng vậy...

\\\"Cháu có biết chơi đàn không\\\"

Tôi vui sướng\\\"Dạ. Piano ạ\\\" Cũng lâu rồi không chơi, lần này thử xem sao??? HaHa

Cô Diệp Quỳnh gật đầu hài lòng\\\"Bọn trẻ rất thích nghe nhạc, cháu có thể chơi một bản chứ\\\"

\\\"Vâng ạ\\\" Tôi tiến về phía cây đàn piano trắng đặt ở gần cửa sổ. Trên lớp, thầy cũng có dạy vài bài.

Lâm Tử Hy này nhất định sẽ khiến bọn trẻ phục sát đất!!!

Nào! Fighting!!!

Từng...Tứng...Tưng..

Tôi chơi một bản nhạc mà thầy Đại đã dạy trên lớp trông rất chuyên nghiệp. (Quên tên rồi) Khiến lũ trẻ háo hức, quây quanh tôi. Nhìn những khuôn mặt vui sướng của chúng, trong lòng tôi cũng vui theo. Bất chợt, tôi để mắt thấy Âu Thần đứng cạnh cửa, cậu nhìn tôi say đắm. Bị phát hiện, hai má Thần ửng hồng trông mới cool làm sao.

\\\"Các cháu đi về cẩn thận nhé\\\" Cô Diệp Quỳnh nở nụ cười đôn hậu nhìn chúng tôi.

Bé Hoàng Nam nấp sau cô, ló đầu ra\\\"Chị xinh đẹp ơi, thường xuyên đến đây chơi với em nhé\\\" Quả là cậu bé ngoan, những đứa trẻ khác đều đi ngủ cả, vậy mà...

\\\"Ừm! Chị biết rồi\\\"

\\\"Hai cháu về đi kẻo muộn\\\"

Âu Thần nháy mắt tinh nghịch với cô Quỳnh\\\"Cô yên tâm, có Hy ở đây rồi sẽ không có chuyện gì đâu ạ\\\"

??? Trong đầu tôi đặt ra dấu hỏi lớn. Sao cậu ấy lại nói như vậy?

Bóng của cô Diệp Quỳnh nhỏ dần, nhỏ dần...

Trên con phố vắng vẻ chỉ còn tôi và Thần...

Hai người chẳng ai nói câu gì...

Xào xạc...Nghe rõ tiếng bước chân lê lá khô trên đường...

Tôi rất ghét sợ yên lặng, cung Song Tử mà.

Một Âu Thần dễ mến không ngờ cũng có lúc lạnh lùng đến thế. Đành phải bắt chuyện trước thôi.\\\"À! Cậu có vẻ rất thích trẻ con nhỉ\\\"

\\\"Cậu chơi piano cũng rất tuyệt\\\" Qua ánh đèn mờ ảo trên phố, tôi nhìn rõ được nụ cười có phần gượng gạo của Thần, cậu đang ngại ư???

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi\\\"À! Ừ\\\"

...

Không khí lại trở nên yên tĩnh...

Lần này, tôi không dám bắt chuyện nữa...

\\\"Cậu với Khải vẫn tốt chứ\\\" Lần này, Thần chủ động bắt chuyện trước.

\\\"À...ừ\\\"

Khi nhận được câu trả lời của tôi, ánh mặt cậu thoáng buồn bã. Tôi không quen với khuôn mặt như thế này của cậu...

Lần đầu tiên thấy như vậy...

Âu Thần quay đi hướng khác, giọng nói lạnh lùng\\\"Vậy thì tốt rồi\\\" Thái độ của cậu ấy như vậy là có ý gì?

Lúc sau, thấy mình đã đi quá đà, Âu Thần quay sang nhìn tôi, tròng mắt đen ngây thơ \\\vô số tội\\\. Có lẽ, tôi đã nguôi đi phần nào sợ hãi...

\\\"Tử Hy! Mình có chuyện muốn nói với cậu\\\"

Trông vẻ mặt khẩn cấp của Âu Thần, tim tôi đập loạn nhịp...

Cậu tiến sát về phía tôi...

Thịch...Thịch...Thịch...

Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ cậu định tỏ tình với tôi ư?

HơHơHơ...

\\\"Cậu là Lâm Phong à\\\"

Câu trả lời mà tôi nhận được có phần...không ổn chút nào!
Chương trước Chương tiếp
Loading...