Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Chương 31: Progesterone [1]



☆,31.

Editor: May

Cảnh Hảo Hảo chợt mở to hai mắt, cô nhìn Lương Thần bên trong xe, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Cô biết, nên đến luôn sẽ đến...... Nhưng mà, cô chính là không có nghĩ đến, chính mình chân trước rời đi “Golden Age”, chân sau anh liền đi ra theo

Anh lại có thể sẽ đến nhanh như vậy.

Lương Thần nhìn bộ dáng Cảnh Hảo Hảo đứng ở tại chỗ thẩn thờ, nhíu nhíu mày, tiếp tục lặp lại lời vừa rồi: “Lên xe!”

Cảnh Hảo Hảo nghe được một tia không kiên nhẫn từ trong giọng nói của anh, cô nhìn người đàn ông bên trong xe, chỉ cảm thấy toàn thân cao thấp cả người anh đều phát ra  hơi thở tràn ngập nguy hiểm.

Tay Cảnh Hảo Hảo dùng sức nắm chặt túi xách mình đang đeo, có chút gian nan mở miệng, nói: “Lương tổng, ngài có chuyện gì, nói ngay tại đây đi. Tôi...... tôi còn muốn về nhà......”

“Ha ha......” Lương Thần như là nghe được chuyện rất buồn cười, nhẹ nhàng câu môi nở nụ cười: “Cảnh tiểu thư, em thật đúng là đáng yêu......”

Khuôn mặt anh mỉm cười nói lời khen ngợi, nhưng mà, Cảnh Hảo Hảo không cảm giác được một chút khen ngợi nào, bởi vì, cô rõ ràng thấy, đáy mắt người đàn ông, là một mảnh băng hàn.

Cảnh Hảo Hảo mấp máy môi, không dám nói lời nào.

Giây tiếp theo, Lương Thần liền thu liễm ý cười trên mặt, thần thái lạnh lùng mở miệng, âm điệu trầm thấp, mang theo mười phần cảnh cáo:“Đừng để tôi lặp lại lời vừa rồi lần thứ ba!”

Cảnh Hảo Hảo chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, có chút không dùng được khí lực nào, trong nháy mắt này, cô thực hy vọng trên đất có một khe hở, chính mình cứ như vậy chui xuống, cô nhìn thần thai không kiên nhẫn trên dung nhan tuấn mỹ của Lương Thần càng ngày càng rõ ràng, vì vậy mới hít sâu hai hơi, mở bước chân nho nhỏ, đi về phía xe của Lương Thần.

Cảnh Hảo Hảo đi tới chỗ ngồi phía sau, vào lúc cô vươn tay, chuẩn bị mở cửa xe ra, trong xe đột nhiên truyền đến một đạo âm thanh “cạch” khóa lại.

Giọng nói kia rất nhỏ, Cảnh Hảo Hảo lại như nai con chấn kinh, kinh hoảng ngẩng đầu, nhìn về phía Lương Thần.

Một tay Lương Thần khoác trên cửa kính xe hạ xuống, một tay gõ tay lái, âm điệu từ từ nói: “Ngồi ở phía trước.”

Cảnh Hảo Hảo biết, dù hiện tại chính mình có bao nhiêu sợ hãi, có bao nhiêu không biết làm sao, cô cũng trốn không thoát.

Đối mặt với ngón tay “Thiếu niên thiên tử” chỉ cần nhúc nhích liền có thể bóp chết cô ở thành phố Giang Sơn, giờ này khắc này cô có thể làm, chỉ có thể là thuận theo, sau đó thời cơ liền động, gặp chiêu phá chiêu.

Cảnh Hảo Hảo kéo cửa ghế lái phụ ra, ngồi xuống, lúc này sắc mặt Lương Thần mới dịu đi rất nhiều, tay nhanh nhẹn chuyển động tay lái, xe trước lui về sau một chút, sau đó liền lên đường chính.

Bên trong xe rất yên lặng, hai người cũng không có nói chuyện gì với nhau.

Lương Thần ngồi ở bên người Cảnh Hảo Hảo, hơi thở đặc hữu trên thân người đàn ông bao phủ chung quanh cô, khiến cả đáy lòng cô đều bộc phát bất an.

Cảnh Hảo Hảo nghiêng đầu, nhìn cảnh đêm không ngừng hiện lên ngoài cửa sổ xe, tâm bắt đầu không ngừng rơi xuống.

Cô không biết, Lương Thần là muốn đưa cô đi đâu.

Giống như là, cô không biết, chính mình sau này, rốt cuộc có thể bảo vệ tốt bản thân hay không?
Chương trước Chương tiếp
Loading...