Tổng Giám Đốc Đừng Chạy: Ông Xã, Ngoan Để Em Yêu Anh

Chương 6: Đi Mua Sắm Nào



. [ Biệt Thự Trần Gia ] 

.    Anh đưa cô đến trước cửa nhà , sau đó anh đưa tay cởi nón của cô đang đội xuống , tính chạy đi nhưng lại bị cô giữ lại . 

.    Cô nếu lấy tay anh , phượng mâu như nai tơ chớp chớp , đôi môi phấn nộn chu lên làm nũng mà cọ cọ : " Chiều anh qua nhà em dạy kèm cho em nhé , bài học em không hiểu gì hết , sẵn tiện ăn cơm với gia đình em luôn nha " 

.    Anh bất đắc dĩ đành phải thỏa hiệp với cô : " Được rồi , chiều anh nhất định sẽ qua , ngoan vào nhà đi " giọng nói mang theo cưng chiều nhàn nhạt .

.    Cô nghe anh đồng ý thì phượng mâu lóe tia tinh quang , tiếp tục làm nũng mà lắc lắc cánh tay anh : " Không chịu đâu , em muốn hôn tạm biệt cơ " 

.    Anh trực tiếp cứng đờ người , phượng mâu không tự chủ rơi trên đôi môi phấn nộn đang chu lên kia khó khăn nuốt 1 ngụm nước bọt , cố gắng bình tĩnh nói : " Khụ ... Đây đang ở ngoài đường , làm thế không nên đâu , lỡ ba mẹ em thấy thì sao ? " Anh muốn chạy xe đi ngay nhưng tay đang bị cô nắm chặt rồi , không lẽ đẩy tay cô ra ? Không được , làm cô té anh không nỡ . 

.    Cô biễu môi , Trần gia được xây dựng ở 1 nơi không có ai ở hết , phải nói là đất quanh đây là của ba cô thì đúng hơn , anh rõ ràng mắc cỡ mà , cô cũng không tính buông tha cho anh , phượng mâu đẫm lệ đáng thương nhìn anh : " Anh nói em có thể hôn anh mà , bây giờ anh lại thất hứa sao ? " 

.    Anh thấy cô muốn khóc thì lúng túng , cuối cùng phải dơ tay đầu hàng , bất đấc dĩ khẽ thở dài đưa tay lau lệ quanh mắt cô an ủi : " Được ... Được rồi , anh hôn mà , đừng khóc , buông tay anh ra và tiến tới đi " . 

Cô rất phối hợp mả buông tay anh ra tiến gần tới anh , ' chụt ' anh hôn lên má cô 1 cái làm cô đờ người trong 3s nhìn theo bóng xe môtô đã đi khuất của anh , uầy , không phải cô muốn hôn má mà . Hừ , đợi đó , chiều nay sẽ tính sổ với anh sau . Nghĩ như vậy cũng vui vẻ đi vô nhà . 

.    Anh sau khi chạy đi thì thầm mắng chính mình , chỉ hôn má cô thôi mà nơi nào đó lại phản ứng rồi , đáng chết , xem ra phải về nhà tắm nước lạnh nữa rồi .

[ Trong Phòng Cô ] 

.   Cô đang nhàm chán nằm trên giừơng đọc manga thì nghe tiếng gõ cửa . Cô nhảy xuống giừơng chạy ra mở cửa .

.   Mẹ Trần cũng tự nhiên bước vào trên tay cầm theo chung thuốc bổ , cười yêu thương nói : " Con ăn đi , đây là Gà tiềm thuốc bắc mẹ hầm từ sáng đến giờ , con xem con kìa ốm thế sao mà được phải bồi bổ thêm " 

.   Cô cũng rất ngoan ngoãn đem chung thuốc bổ uống hết , mẹ Trần vừa lòng gật đầu , trước khi đi còn không quên nói : " Con thay đồ đi , hôm nay 2 mẹ con mình đi mua sắm " 

.   Cô nghe thế trong mắt lóe lên tia tính toán , vui vẻ gật đầu với mẹ Trần , sau đó chạy lại tủ đồ của mình tìm bộ đồ mà mình cho là bình thường nhất chạy vào nhà tắm thay .

.  [ 5 phút sau ] 

.    Cô chạy xuống lầu thì thấy mẹ Trần đang chờ mình , bèn chạy lại nắm tay mẹ Trần cười hì hì . 

.    Mẹ Trần thấy cô như thế thì cười trách : " Cái con bé này , y như con nít vậy  " 

.    Cô cười hì hì dục : " Đi nào ~~ " 

[ Nhà Xe ]

.    1 chiếc Premacy dành cho nữ được đậu gọn gàng trong nhà xe . Đây là chiếc xe ba cô mua tặng cho mẹ cô nhân ngày sinh nhật của bà . Có thể nói đây là chiếc xe rất có ý nghĩa tinh thần nó chứa đầy tình cảm của ba Trần dành cho mẹ Trần . 

.    Mẹ Trần mở túi lấy chiếc chìa khóa ra , tiến đến ấn nút mở khóa xe rồi đi vòng qua mở cửa ghế lái ra ngồi vào , cô thì tự động mở cửa ghế phụ ra mà ngồi . Sau khi ổn định xong mẹ Trần lái xe ra khỏi biệt thự hướng đến trung tâm mua sắm . 

[ Trung Tâm Mua Sắm ] 

.     Mẹ Trần hôm nay mặc một bộ váy màu hồng , tóc được uốn xoăn xõa ngang vai , khuôn mặt mộc được bà để tự nhiên chỉ tô son càng tôn lên cho bà vẻ ngoài vừa dịu dàng vừa xinh đẹp cùng cô mặc một bộ váy màu trắng như thiên sứ nhưng khuôn mặt lại quá mức lãnh tĩnh như một bông hoa tuyết cao quý cùng nhau đi vào quả thật không muốn gây sự chú ý cũng khó .

.    Mẹ Trần không thèm để ý đến ánh mắt mọi người chỉ cười dịu dàng nhìn cô : " Con muốn mua gì ? " 

.    Cô quan sát xung quanh , ừm , quả thật lả trung tâm mua sắm qui mô lớn có khác , đủ loại quần áo giày dép luôn , khu trung tâm được chia làm 3 lầu : Lầu thứ nhất là quần áo nam , lầu thứ 2 là quần áo nữ còn lầu thứ 3 là trang sức , v.v .. , sân thượng là nơi mọi người uống cafe , ngắm cảnh , v..v . Cô đang quan sát thì nghe mẹ cô nói thì theo quán tính trả lời : " Đồ lót gợi cảm ạ " 

.    Mẹ Trần nghe thế thì đờ người , hỏi lại : " Con nói cái gì ?? " 

.    Cô cuối cùng cũng hoàn hồn lại vội sửa lời : " Ách ... Con nhầm , ý con nói là con muốn mua đồ lót thôi " 

.    Mẹ Trần nghi hoặc nhìn cô , đến nỗi cô phải chuyển sang chủ đề khác kéo bà đi mua đồ cho ba Trần thì bà mới chịu buông tha cho cô . 

.    " Hồng Ngọc ?! " 

.    Mẹ Trần và cô đang đi thì nghe thấy người gọi tên mẹ cô , xoay qua thì thấy một phụ nhân xinh đẹp chỉ khoảng tầm tuổi mẹ cô thôi nhưng nếu mẹ cô bề ngoài dịu dàng thì bà ấy lại có sự quyến rũ cùng phong thái của nữ cường nhân . Mẹ Trần cũng nhận ra bà ấy bèn nói : " Ây..da Tô Diệp lâu quá không gặp " 

.    Cô cũng lễ phép gật đầu chào hỏi : " Con chào bác gái "

.    Bà ấy lúc đầu cũng đã chú ý đến cô nên cô vừa chào bà ấy cũng đã đánh giá cô rồi : " Con là Ân Nhi sao ?? Quả thật càng lớn càng xinh đẹp nha " 

.    Mẹ Trần cũng che miệng cười cười nói : " Huầy , thấy nó như vậy thôi chứ còn trẻ con lắm , đâu được như thằng nhóc Minh Phong nhà bà " 

.    Đúng vậy , bà ấy là mẹ của anh tên là Tô Diệp , nữ chủ nhân của Âu Dương gia và là bạn tốt của mẹ Trần . Mẹ Âu nghe thế thì thở dài : " Cái thằng con đó , cái gì cũng giỏi nhưng tối ngày chỉ biết trưng ra bộ mặt băng sơn , 1 đống cô gái bu quanh nó mà nó cứ tránh như tránh tà vậy , không biết tôi chừng nào được uống trà con dâu nữa " vừa nói vừa như có như không liếc qua cô đang đứng kế bên mẹ Trần . 

.    Ý mẹ Âu sao cô không biết được , mẹ Trần càng không cần phải nói , bèn ho khan 2 tiếng đổi chủ đề : " Vậy hôm nay bà đến đây mua đồ à ? " 

.    Mẹ Âu cũng không níu chủ đề đó nữa nên khi nghe mẹ Trần đổi chủ đề bà cũng phối hợp theo : " Ừm , tôi đến đây mua đồ cho ông xã nhà mình cùng tiểu Phong " 

.    Mẹ Trần lúc này mới để ý : " Nhóc Thiên Phong không đi cùng bà à ? " 

.    Mẹ Âu lúc này cũng đã nhớ trực lại , nhìn quanh phát hiện anh chưa đến : " Cái thằng này đi gửi xe thôi cần lâu vậy không ?! Nếu bà không nói tôi cũng không để ý luôn " 

.    Cô hồi nãy giờ bị 2 bà mẹ cho ra rìa nghe anh cũng đến thì 2 mắt sáng lên . 

.    Anh bị những cô gái quay quanh đen mặt đi tới vì cô và mẹ Trần xoay lưng nên không nhận ra chỉ thấy mẹ mình đứng nói chuyện với ai : " Mẹ , con tới rồi đây " 

.    Cô xoay qua thì thấy anh bị một đám nữ nhân bu lấy nào là xin số điện thoại , làm quen , v..v . Cô liếc anh 1 cái rồi khẽ hừ mặt lạnh tanh xoay mặt qua chỗ khác .

.    Mẹ Âu nhìn con mình bị những cô gái bu lấy thì xoay qua để ý thấy sắc mặt cô băng lãnh dị thường , trong mắt bà loé lên tia tính toán , thật ra bà rất vừa ý con dâu tương lai này , nhưng cái thằng con trời đánh của bà không chịu ngỏ ý với người ta , bà nhìn người rất chuẩn nha , nếu sau này cô lớn chắc chắn là 1 đại mĩ nhân !! Bây giờ không chớp lấy thời cơ lỡ mai mốt bị người khác cướp mất con dâu tốt của bà chắc lúc đó bà hối hận không kịp , nghĩ như thế bà càng quyết tâm phải để con trai nhà mình ôm được con dâu tốt nảy về mới được . Bèn lên giúp con trai mình giải quây , nhìn các cô gái bu quanh , bà lạnh giọng cảnh cáo : " Các cô tránh xa con trai tôi ra , không thôi đừng trách tôi kiện các cô tội quấy rối " 

.     Mẹ Âu 10 mấy năm trên thương trường đâu phải loại vừa gì nên khí thế tuyệt đối cường hãn hơn bản mặt than của anh nhiều , thoáng chốc làm các cô gái đang bu lấy anh sợ mất mật mả rời đi .

.     Anh thở phào nhẹ nhõm , lũ phụ nữ này quả thật khó đối phó mà , nhìn qua mẹ mình đầy biết ơn , lại thấy ánh mắt ra hiệu của mẹ mình , xoay qua thì thấy cô mặt lạnh nhìn qua chỗ khác thì trong lòng thầm nói ' tiêu rồi ' . 

.     Mẹ Trần ngại thiên hạ chưa đủ loạn bèn thêm vào : " Ây...da , nhóc Minh Phong nhà bà thật phong lưu nha , mới 15 tuổi đã có các cô gái bu như vậy rồi " Hừ , bây giờ bà nghĩ lại rồi muốn rước con gái bà đâu dễ vậy . 

.    Cô nghe mẹ mình nói thế sắc mặt càng âm trầm.
Chương trước Chương tiếp
Loading...