Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi

Chương 56: Ăn cơm



Edit: Ngọc Hân

Khi Vu Thiện tỉnh dậy trong phòng tối đen, căn phòng vắng lặng khiến cô không thể không hoảng sợ, đây là đâu? Tại sao cô ở chỗ này? Cô ôm chăn nhìn xung quanh, trong đầu chợt nhớ tới đây là tập đoàn Âu Dương! lqdon

Cô nhớ lại được Âu Dương Lãnh dẫn tới tập đoàn Âu Dương, sau đó cô đọc sách ở đây rồi ngủ thiếp đi, như vậy chăn trên người mình là do anh ta đắp giúp mình? Vậy anh ta đâu?

Cô nhấc chăn lên chân không bước xuống giường đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn đèn neon, đèn xe, không biết bây giờ là mấy giờ, cô ngủ bao lâu rồi?

Chẳng biết Âu Dương Lãnh đi đâu? Sao bỏ mình lại chỗ này? Không được, cô phải đi về. Trở lại giường mặc quần áo tử tế xỏ giày vào, sau đó đi về phía cửa, vừa vươn tay cầm lên tay cầm, còn chưa kéo cửa đã mở ra, Âu Dương Lãnh đang đứng trước cửa.

“Em tỉnh rồi?” Ánh đèn ngoài cửa khiến Vu Thiện khó chịu nheo mắt lại, Âu Dương Lãnh cẩn thận quan sát cô, nhìn sắc mặt cô đã khá hơn rất nhiều, trắng mịn khiến anh muốn vuốt ve, nhớ tới bộ dạng cô nằm dưới người mình thừa nhận sự yêu thương, còn cảm xúc của cơ thể cô, khí nóng ở bụng dưới tích tụ lại!

“Vâng.” Vu Thiện chỉ nói một từ, cảm giác cổ họng khô khốc, mở mắt ra nhìn khuôn mặt tuấn tú của Âu Dương Lãnh, sự quan tâm trên mặt anh giờ phút này không giống là giả.

“Đi thôi, ăn cơm.” Âu Dương Lãnh đưa tay kéo đôi tay hơi lạnh của cô, mày rậm cau chặt, cô lạnh? Nhìn quần áo mỏng manh trên người cô, môi mỏng không vui quát lớn: “Sao không biết mặc thêm áo?” Hiện giờ đã là đầu thu, ban đêm rất lạnh. Nói xong liền cởi áo vest trên người mình khoác lên người cô.

“Tôi ổn mà.” Vu Thiện khoác chiếc áo khoác, mùi hương bạc hà dễ chịu trên người anh khiến mặt cô đỏ bừng, nói lời từ chối, tay cũng muốn cởi áo trả lại cho anh: “Tôi không lạnh.”

“Mặc vào!” Sắc mặt Âu Dương Lạnh đông cứng, ẩn chứa tức giận nhìn vẻ mặt vô tội của Vu Thiện, mấy ngày nay ngoan ngoãn như vậy, sao sau giấc ngủ lại thay đổi?

“À.” Vu Thiện thấy Âu Dương Lãnh tức giận, vội để áo xuống, ngoan ngoãn mặc vào, tại sao mình lại quên mất là phải giữ bộ dạng ngoan hiền trước mặt anh ta!

“Đi thôi.” Âu Dương Lãnh tự nhiên dắt tay cô, cất bước đi ra ngoài, có cảm giác Vu Thiện hơi kháng cự, nhưng anh nắm tay cô rất chặt, giống như sợ cô sẽ đi mất, Vu Thiện chợt nảy ra suy nghĩ như vậy, tại sao mình lại có cảm giác đó?

Đi theo Âu Dương Lãnh bước tới trước cửa thang máy, ở đây ngoại trừ bọn họ ra thì không có ai, cũng đúng thôi, đã tám giờ tối, cũng tan làm rồi, nhưng tại sao Âu Dương Lãnh không gọi mình dậy để về?

Đến thang máy, hai người cùng đi vào, thang máy chầm chậm đi xuống, trong không gian kín mít của thang máy chỉ có tiếng hít thở của hai người. Vu Thiện có chút không biết làm sao, tay bị Âu Dương Lãnh nắm chặt hơi khó chịu, nhưng không dám rút ra, Âu Dương Lãnh ôn hòa như vậy lần đầu tiên cô gặp, cúi đầu không dám nhìn.

Âu Dương Lãnh chứng kiến vẻ mặt khó xử của Vu Thiện trên vách tường thang máy, cánh tay hơi giãn ra, kéo Vu Thiện sát vào người mình, hai tay vòng qua eo cô đầu tựa vào đầu cô, ngửi mùi thơm tóc cô, là hương hoa lài làm tinh thần người ta thoải mái.

Vu Thiện hơi né tránh, thấy Âu Dương Lãnh tăng lực nên đành phải thôi, khi nhìn thấy bóng dáng hai người dựa sát vào nhau trên vách tường thang máy thì hoảng hốt, hai người giống như đôi tình nhân yêu nhau thắm thiết, dựa sát vào nhau.

“Đinh” cửa thang máy mở ra, Vu Thiện giãy dụa, Âu Dương Lãnh buông eo cô ra, đổi lại kéo tay cô đi ra khỏi thang máy, lúc ra bên ngoài bảo vệ đứng một bên mở cửa, cung kính tiễn đám Âu Dương Lãnh rời đi.

Vu Thiện cùng đi theo, ánh đèn rực rỡ muôn màu, đường phố ban đêm rất náo nhiệt, cửa hàng mọc san sát nhau, người đến người đi trên đường phố. Vu Thiện nhìn những người đi lướt qua mình, có tình nhân, cũng có người độc thân, đã bao lâu rồi mình không thong dong tự tại như những người đó! lêquydonn

Đối diện với tập đoàn Âu Dương có một nhà hàng, vốn là một nhà hàng nổi tiếng, có rất nhiều tổng giám đốc những công ty nổi tiếng đến ăn cơm, Âu Dương Lãnh mang theo Vu Thiện tới, nhân viên phục vụ vội vàng nghênh đón: “Xin chào tổng giám đốc Âu Dương.”

Âu Dương Lãnh mang Vu Thiện đi tới vị trí gần cửa sổ, kéo Vu Thiện ngồi xuống, Vu Thiện cẩn thận quan sát, chỗ bọn họ vừa ngồi có thể nhìn cảnh tượng toàn bộ phòng ăn, lúc này nhân viên phục vụ cung kính hỏi: “Tổng giám đốc Âu Dương, như cũ sao?”

“Ừ.” Anh đáp một tiếng, phất tay ý bảo nhân viên phục vụ rời đi, Âu Dương Lãnh phát hiện tầm mắt của Vu Thiện vội nhìn theo, ánh mắt dừng trên một bóng dáng quen thuộc: “Thật là đúng dịp.”

Vu Thiện cũng không biết Âu Dương Lãnh nói gì, “Anh nói gì?” Cô nhìn chỗ này đầy người, nhìn quần áo bọn họ đều gọn gàng xinh đẹp, vừa nhìn đều biết là người có tiền.

“Tổng giám đốc Âu Dương, chào anh.” Một giọng nói phá vỡ đoạn đối thoại của bọn họ, một người đàn ông quần áo đắt tiền ôm eo một người phụ nữ xinh đẹp đứng trước bàn Âu Dương Lãnh, cợt nhả nói.

“Ừ, tới dùng cơm à?” Âu Dương Lãnh rất khách sáo nói chuyện với đối phương, hai chân thon dài dưới bàn bắt chéo lên nhau, lười biếng nhìn đôi nam nữ trước mắt.

“Ăn no rồi, không quấy rầy các người nữa, lần sau nói chuyện.” Người đàn ông nhanh chóng ôm lấy người phụ nữ rời đi, không thèm để ý tới thái độ của Âu Dương Lãnh chút nào.

Vừa lúc nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, Vu Thiện nhìn đống đồ ăn không hiểu sao không đói bụng, từ nhân viên phục vụ hỏi câu như cũ kia, đến người phụ nữ vừa rồi đều khiến trong lòng cô rất không thoải mái.

“Ăn đi.” Âu Dương Lãnh thấy Vu Thiện không động đũa, quan tâm nói, gắp một món đặt vào trong chén cô, quán ăn khuya này thức ăn rất ngon miệng.

Vu Thiện yên lặng dùng cơm, đè nén sự khó chịu trong lòng xuống, ép mình ăn cơm, cô tự nói với bản thân, thân thể của cô quan trọng hơn, bất kể như thế nào đi nữa cũng không thể đói bụng.

Sau khi cơm nước xong, Âu Dương Lãnh kéo Vu Thiện rời đi, lúc gần tới cửa anh liếc mắt nhìn bóng dáng trong góc tối, sau đó cùng Vu Thiện lái xe về nhà, còn Vu Thiện tuyệt nhiên không biết gì.

Âu Dương Văn và bạn gái đang dùng cơm, anh ta không ngờ Âu Dương Lãnh và Vu Thiện lại xuất hiện ở nơi này, nhưng Vu Thiện không phát giác được sự tồn tại của anh ta, song thấy bọn họ dựa sát nhau rời đi, trong lòng không tránh khỏi khó chịu, ngay cả sắc mặt cũng khó nhìn. Bạn gái phát hiện ra muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, không thể làm gì khác hơn là ôm một bụng lửa giận, im lặng nhìn anh ta, cảm giác trái tim anh ta dường như đã đi theo đôi nam nữ trước mặt, khiến lòng cô ta phiền muộn.

Hết chương 56
Chương trước Chương tiếp
Loading...