Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 32: Em ra một quyết định



Tình yêu bỏ lỡ chính là cả đời.

Nhìn dòng chữ chói mắt trên màn hình, Lạc Mật Mật có chút không thở nổi. Cô không thể tiếp nhận, không thể tiếp nhận có một ngày Lạc Thiểu Trạch rời đi, cùng người phụ nữ khác bước vào lễ đường, điều đó quá tàn nhẫn.

Nghĩ cũng không dám nghĩ, càng không thể nào cho phép loại chuyện như vậy xảy ra.

Lạc Mật Mật nhẹ nhàng đứng lên, từ từ đi ra thư phòng, cô muốn vào phòng Lạc Thiểu Trạch xem một chút. Nhưng mà, người tới cửa rồi lại quay trở về.

Trong phòng không có ai, nhưng chính là bởi vì như thế, nơi đó sẽ khắc sâu vào trong đầu của cô, Lạc Mật Mật không biết như vậy có phải một chuyện tốt không, có thể là mầm tai họa được sắp đặt không, nhưng mà cô biết, cô quan tâm mọi thứ về anh.

Được rồi, Lạc Mật Mật cô khi nào đã lề mề như vậy? Không phải là chủ động xuất kích sao? Sợ cái gì, cùng lắm thì làm lại từ đầu, ít nhất việc cô làm là không hối hận.

Lạc Mật Mật nặng nề gật đầu một cái, cô ra quyết định.

Trở lại thư phòng, Lạc Mật Mật mở văn bản ra, bản thảo tiểu thuyết vẫn còn trống không, cô quyết định, muốn viết toàn bộ quá trình theo đuổi của cô vào bộ tiểu thuyết này, đúng lúc có khổ sở, đó cũng là một phần tài phú tốt đẹp của mình.

Chạng vạng tối ánh sáng vẩy vào bầu trời lạnh lẽo, lóe ra những điểm sáng trong suốt, khiến cho đêm đen không hề thê lương nữa.

Lạc Thiểu Trạch rất ít về nhà đúng giờ, kéo thân thể mệt mỏi đẩy cửa ra liền thấy được thức ăn thơm phức trên bàn. Mà Lạc Mật Mật đang trong phòng bếp lo trong lo ngoài.

Mái tóc được búi thoải mái, nhẹ nhàng rơi xuống vài sợi tóc có thứ tự trên da thịt mềm mại, làn hơi nước vờn xung quanh.

Lạc Thiểu Trạch đứng ở cửa nhìn ngây người.

Lúc này anh mới phát hiện, cô gái nhỏ trong mắt anh đã trưởng thành duyên dáng yêu kiều, chẳng biết lúc nào đã có mười phần phụ nữ đứng ở trước mặt của mình.

Những xúc động khi còn trẻ lại bốc lên lần nữa, Lạc Thiểu Trạch si ngốc nhìn Lạc Mật Mật, giống như là thưởng thức một bức họa, như mê như say.

Bận rộn một hồi Lạc Mật Mật chợt phát hiện người đứng ở cửa, cười hì hì nói với Lạc Thiểu Trạch, "Bánh nướng áp chảo, còn không qua đây ăn cơm, đứng sững sờ ở đó làm gì?"

Lạc Thiểu Trạch cười xin lỗi một tiếng, cởi áo khoác thay dép, nhẹ nhàng đi lại bàn ăn ngồi xuống, ngửi mùi thơm tràn đầy trong không khí, "Ừ, không tệ không tệ, hôm nay là ngày gì à? Em lại làm nhiều món như vậy, còn không có thúc giục anh về nhà, không thể tưởng tượng nổi."

"Là một ngày tốt." Lạc Mật Mật cũng không quay đầu lại chuyên tâm nêm nếm món canh.

"Ngày tốt?" Một cảm giác chẳng lành ập vào lòng, Lạc Thiểu Trạch kỳ quái nhìn Lạc Mật Mật.

"Đúng vậy, anh ăn trước đi, anh sẽ biết."

Lời nói thần thần bí bí của Lạc Mật Mật khiến trong lòng Lạc Thiểu Trạch không khỏi căng lên, cô gái nhỏ này đã không còn là một cô nhóc dễ dụ, mưu kế của cô không thể khinh thường, là Tiểu Ma Nữ chính cống đấy.

Lạc Mật Mật bưng chén canh, dọn xong thức ăn, nháy mắt với Lạc Thiểu Trạch, Lạc Thiểu Trạch cầm đũa lên từ từ thưởng thức, biểu cảm thỏa mãn.

Đôi tay Lạc Mật Mật ở trên bàn, mỉm cười nhìn Lạc Thiểu Trạch ăn như hổ đói, cười khanh khách nói, "Ăn ngon sao?"

"Ăn ngon! Không nhìn ra em làm được như thế?" Lạc Thiểu Trạch cố ý kéo dài giọng nói, trêu chọc Lạc Mật Mật.

"Vậy em đối với anh tốt không?"

"Tốt."

"Vậy, anh phải cám ơn em thế nào?"

Ánh mắt trên chiếc đũa dừng giữa không trung, Lạc Thiểu Trạch từ từ nâng mí mắt, kinh ngạc nhìn Lạc Mật Mật.

Nha đầu này chính xác không có chuyện tốt!

"Em ra quyết định. . . . . ."

033 Năm điều lệ phải làm

"Em ra quyết định. . . . . ."

"Quyết định? Quyết định gì?"

"Hôm nay em tuyên bố, bắt đầu từ bây giờ, Lạc Mật Mật em chính thức theo đuổi Lạc Thiểu Trạch, bất kể anh có đồng ý hay không, em vẫn sẽ luôn chờ đợi anh."

Theo đuổi anh! Cô bé này điên rồi sao?

Nhìn ánh mắt kiên định của Lạc Mật Mật, trong đầu Lạc Thiểu Trạch chỉ nổi lên một hàng chữ: bây giờ cô gái thế kỉ 21 quá cởi mở !

Lạc Mật Mật mím chặt đôi môi, ánh mắt kiên định nhìn Lạc Thiểu Trạch phía đối diện. Cô biết, quyết định này của mình không chỉ là khiêu chiến với bản thân mà còn khiêu chiến với Lạc Thiểu Trạch.

"Mật Mật, chúng ta. . . . . . Không thể nào. Chúng ta là. . . . . ."

"Là anh em đúng không? Đó là ở trong mắt người ngoài, em không quan tâm. Sớm muộn gì có một ngày, tất cả mọi người sẽ biết chúng ta không phải anh em thực sự, dĩ nhiên cũng sẽ tiếp nhận chúng ta là người yêu thực sự." Lạc Mật Mật cầm chén canh lên, thuận tiện múc chén canh đặt ở trước mặt của Lạc Thiểu Trạch.

"Anh xem, em đã không còn là cô gái nhỏ trước kia rồi, em trưởng thành, tất cả công việc người phụ nữ có thể làm em đều biết làm, em hiểu biết rõ kiểu tình yêu mình muốn là gì ."

Lạc Thiểu Trạch từ từ để đũa xuống, cúi đầu lẳng lặng nhìn chén canh kia, anh biết bữa cơm tối nay nhất định phải ăn không yên rồi, hơn nữa chuyện này muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.

"Mật Mật, cần gì chứ?"

Lạc Mật Mật quay mặt đi nhìn về phương xa, "Lạc Thiểu Trạch, em hiểu chuyện giữa chúng ta, em có thể thành thực đối mặt với mình, cũng hi vọng anh có thể. Nhưng mà em sẽ không ép buộc anh."

Lạc Mật Mật đứng lên, đi tới trên khay trà lấy ra giấy A4 đặt trước mặt Lạc Thiểu Trạch, "Ừ, anh xem một chút, đồng ý thì ký tên!"

"Đây là vật gì?" Lạc Thiểu Trạch nhận lấy giấy A4, tò mò liếc nhìn Lạc Mật Mật, "《 Năm điều lệ phải làm 》 Đây là cái gì?"

"Chính anh xem một chút chẳng phải sẽ biết sao?" Lạc Mật Mật không nhịn được trừng mắt một cái.

"Xét thấy Lạc Mật Mật làm ra hẹn ước tình yêu, vì tạo nên một hoàn cảnh công bằng cởi mở, nên đã đặc chế ra một vài điều lệ.

Năm phải làm:

Thứ nhất, sau khi Lạc Thiểu Trạch nghe Lạc Mật Mật hẹn ước, phải vô điều kiện tiếp nhận, không cho phép có bất kỳ dị nghị nào.

Thứ hai, kể từ hôm nay, mỗi ngày Lạc Thiểu Trạch phải về nhà đúng giờ, nếu như có nguyên nhân đặc biệt phải báo cáo trước với Lạc Mật Mật.

Thứ ba, Lạc Thiểu Trạch phải tôn trọng tất cả kế hoạch theo đuổi cùng hành động của Lạc Mật Mật.

Thứ tư, từ ngày hẹn ước bắt đầu, Lạc Thiểu Trạch phải đồng ý tất cả yêu cầu hành động của Lạc Mật Mật, không được có chuyện sai hẹn nuốt lời. . . . . ."

Lạc Thiểu Trạch trợn to hai mắt, không thể tin được nhìn Lạc Mật Mật, "Làm sao có thể? Tất cả hoạt động yêu cầu, anh đâu có thời gian?"

"Anh sẽ có thời gian, thời gian là tự anh sắp xếp." Lạc Mật Mật kiên định trừng mắt.

"Nhưng là, yêu cầu của em cũng phải hợp lý, em phải để cho anh. . . . . . Để cho anh cái kia. . . . . . Em cũng đi theo sao?" Đôi tay Lạc Thiểu Trạch ôm ngực tự bảo vệ mình, uất ức nhìn Lạc Mật Mật.

"Yên tâm, sẽ không để cho anh thất thân, anh nghĩ em muốn chắc!" Lạc Mật Mật chu cái miệng nhỏ nhắn siết chặt quả đấm nhỏ,

"Không có cái gì nhưng mà, tiếp tục nhìn xuống."

"Thứ năm, nếu như Lạc Mật Mật theo đuổi thành công, Lạc Thiểu Trạch phải thông báo mối quan hệ này cho tất cả mọi người biết, cả đời chỉ thích một mình Lạc Mật Mật.

Cái này, ngược lại. . . . . ."

Nhìn dáng vẻ khổ sở của Lạc Thiểu Trạch, Lạc Mật Mật vọt đứng lên một cái, "Cái gì ngược lại, anh dám nói khác, xem em xử lí anh thế nào!"
Chương trước Chương tiếp
Loading...