Tổng Giám Đốc Thực Yêu Tôi

Chương 4



Sáng sớm tỉnh dậy, xung quanh thiếu đi những tiếng cười thét chói tai của bọn trẻ, An Danh Lị tạm thời vẫn còn có chút chưa quen. Qua một khoảng thời gian ngắn cho đến giờ, cô chạy đến vùng núi trung bộ trọ ở nhà dân gần hai tuần, trong gia đình người chủ nhà trọ, có hai cậu bé sinh đôi hơn 3 tuổi và một cô nhóc vừa lên 4, ba đứa trẻ đều hiếu động hoạt bát, mỗi ngày chỉ cần vừa mở mắt, trong phòng đều đầy ắp tiếng cười của chúng.

Ba ngày trước khi vừa tìm được chỗ trọ, cô thật sự không thể nào quen được với tiếng thét chói tai của bọn nhỏ, nhung cũng chính bởi có sự tồn tại và ồn ào của chúng, tâm tình cô mới không rớt xuống đáy vực, hơn nữa trong thời gian ngắn này mà có thể bước ra từ con sóng triều, một lần nữa trở lại Đài Bắc đối mặt với tất cả.

Ngày hôm ấy sau khi rời khỏi nhà của Phí Tị Ngần, cô đến An gia trước, làm rõ rốt cuộc bệnh của ba là thật hay giả, sau đó cùng những người nhà ấy cãi nhau một trận ầm ĩ, đem hết những đau khổ và oán giận trong suốt những năm qua nói ra thật sảng khoái, bởi vì bệnh ung thư dạ dày của ba hóa ra đúng là trò lừa bịp, nhưng bốn người nhà họ không những không cảm thấy có lỗi, còn cười nhạo cô quá ngu ngốc, đáng bị lừa. Tâm đã không còn đau nữa rồi, chỉ còn trái tim băng giá mà thôi. Cuối cùng cô cũng đã thấy rõ tất cả, không còn mong muốn cái thứ tình thân xa vời không thể chạm đến kia nữa.

“Từ nay về sau, tôi sẽ coi mình là một cô nhi không cha không mẹ.” Nói xong câu này, cô rời đi mà không quay đầu lại, quyết định cắt đứt tất cả quan hệ với nhà họ An.

Tuy rằng tự cảm thấy không còn mặt mũi nào để gặp Nam Tuệ, nhưng cô vẫn bất chấp đi đến Chử gia, bởi vì cô có cả trăm, cả nghìn, cả vạn lời xin lỗi muốn nói với Nam Tuệ, còn có cả triệu lời cảnh cáo dành cho Chử Lực Ngự, nếu hắn ta dám đối xử không tốt với Nam Tuệ hoặc khiến Nam Tuệ bị tổn thương, cho dù chỉ là một chút chút, cô cũng sẽ không tha cho hắn, kể cả có trở thành quỷ cũng sẽ không!

Thế nhưng, lời cảnh cáo của cô — hay là lời đe dọa cần nói đều chưa kịp nói ra, liền bị dọa bởi bộ dạng Chử Lực Ngự vô cùng khẩn cấp truy hỏi cô về cách liên lạc với Nam Tuệ.

Con người lạnh lùng đó lại có thể vì sự biến mất không từ biệt của Nam Tuệ mà nôn nóng đến nỗi giống như kiến bò trên chảo nóng, thật là không thể tưởng tượng được!

Xem ra Phí Tị Ngần cũng không có lừa gạt cô, Chử Lực Ngự thật sự thích Nam Tuệ, cho dù hoàn toàn nghĩ không ra rốt cuộc chuyện này đã phát sinh như thế nào, nhưng chí ít có thể khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Cô tin rằng được yêu còn hạnh phúc hơn là yêu người, nếu Chử Lực Ngự thật lòng thích Nam Tuệ, với điều kiện của anh ta, Nam Tuệ hẳn là sẽ cảm thấy hạnh phúc mới phải.

Cho nên cô đã đưa cho anh ta điện thoại và địa chỉ của Nam Tuệ, không nghĩ tới ngoài tiếng “cảm ơn”, còn nói với cô, hy vọng có thể sớm nhận được thiệp cưới của cô và Phí Tị Ngần, hại cô sợ đến lặng người, sau đó liền xoay người bỏ chạy. Phí Tị Ngần, Phí Tị Ngần… cô luôn ép bản thân đừng nghĩ đến anh ta, muốn mang hết thảy biến thành một giấc mộng để thời gian xóa nhòa.

Nhưng mà, ai có thể nói cho cô biết, làm sao Chử Lực Ngự lại đột nhiên thốt ra câu “hy vọng nhận được thiệp cưới của cô và Phí Tị Ngần”?

Cô không cho rằng Chử Lực Ngự không cần đoán mà cũng biết, anh ta và Phí Tị Ngần nhất định có liên hệ với nhau, hơn nữa cái tên đó không biết vì nguyên nhân gì, lại không muốn chuyện xảy ra tối qua trở thành chuyện tình một đêm đơn thuần. Cô nhớ lại tối qua hắn ta ở trước giường nói với cô câu đó — anh sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng mà có sai cũng không phải do hắn, rốt cuộc hắn ta muốn chịu trách nhiệm cái gì? Càng nhớ lại mọi chuyện đêm qua, càng khiến cô cảm thấy bối rối và hổ thẹn. Cô nghĩ, nhất định là cô điên rồi, mới đi “cường bạo” hắn. Cô vẫn còn muốn tìm Nam Tuệ, muốn chính miệng nói với cậu ấy lời xin lỗi, nhưng Nam Tuệ tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, làm cho cô tìm đã mấy ngày nay mà vẫn không tìm được.

Nam Tuệ có phải vẫn đang giận cô, có phải không còn cần người bạn này nữa rồi?

Một đống sự việc toàn bộ dồn lại một chỗ, khiến tâm tình cô rối loạn, mờ mịt không biết phải làm sao. Nói cô trốn tránh cũng được, giải sầu cũng xong, ngày hôm ấy cô liền quá giang xuống phía Nam, vào nội thành mua một vài thứ cần thiết rồi trốn vào trong núi tĩnh tâm.

Qua gần nửa tháng xa rời cuộc sống đông đúc ồn ào, thực sự khiến cô tĩnh ổn không ít, nhưng cũng làm cho ví tiền của cô xẹp đi không nhỏ.

Sau khi trở về Đài Bắc, việc trước tiên cô làm, đương liên là liên hệ với công ty, xin được phục chức, không ngờ lại tựa như sét đánh ngang tai, nghe nói cô đã bị công ty sa thải rồi, nguyên nhân là vô cớ bỏ việc.

Vô cớ bỏ việc?

Quái lạ cô vô cớ bỏ việc lúc nào? Rõ ràng cô đã xin phép giám đốc, cũng được cho phép rồi mà, không phải sao? Cô lập tức nhờ đồng nghiệp thay cô chuyển lời đến giám đốc, kết quả ông ta lại phủ nhận triệt để những cuộc điện thoại cô đã từng gọi cho ông ta xin nghỉ, cùng với việc cho phép là giả dối! Cái tên khốn kiếp đó! Tuy rằng cô sớm đã biết cái tên khốn nạn đó rất để ý đến việc tạo công lao nâng quyền lực, thế nhưng sở dĩ ông ta có thể leo lên chức vị giám đốc bộ phận thiết kế, cũng bởi vì nhờ có cô, người cấp dưới này đã nhiều lần lập nên thành tích xuất sắc, mới giúp ông ta một mạch ngồi lên ngai vàng giám đốc, không phải sao?

Cô cũng không hề quan tâm chức vị cao thấp thế nào, bởi vì thật lòng yêu thích thiết kế quảng cáo, mới đi theo nghề này. Nhưng mà lợi dụng cô xong, liền một cước đá văng cô ra, ngay cả cấp trên cũng hồ đồ như vậy, tin tưởng lời nói từ một phía của ông ta, không hỏi cô một tiếng đã sa thải cô sao?

Quên đi, nơi này không giữ bố, tự có nơi sẽ nhận bố, muốn cô tiếp tục làm việc dưới trướng của tên khốn kiếp kia, cô thà bỏ đi còn hơn. Huống chi cô có năng lực, không tin cô không tìm được công việc mới.

Trên thực tế, từ một năm trước liên tục có công ty bí mật liên hệ với cô, muốn dụ cô về, chỉ là cô chẳng muốn thích ứng với môi trường mới nên không đổi nơi công tác, người không biết còn tưởng rằng cái công ty đó đối xử tử tế với cô cơ đấy!

Dường như muốn đánh cuộc một ván, sau khi ngắt điện thoại, cô lập tức lục tung toàn bộ tìm kiếm những danh thiếp trước đây khi người ta muốn dụ cô về đã đưa cho, gọi điện thoại đến những công ty đó thăm dò xem đối phương còn ý định cần cô không?

Tấm danh thiếp đầu tiên, người ta đã đi công tác đến đại lục rồi, tấm danh thiếp thứ hai người ta còn đang họp, tấm danh thiếp thứ ba người ta rất bất ngờ khi nhận được điện thoại của cô, sau đó vừa nghe cô có ý định đổi công việc xong, không nói hai lời lập tức nói với cô hiện tại tiền lương sẽ tăng gấp đôi, còn sắp xếp cho cô vị trí phó giám đốc, hy vọng cô có thể đến nhậm chức càng nhanh càng tốt. Đối phương tỏ ra vô cùng thành tâm, đương nhiên cô cũng nên quẳng quang gánh đền đáp sự quan tâm của họ, không nói hai lời liền nói được, tuần sau chuẩn bị xong sẽ đến công ty báo danh.

Còn ba ngày kế tiếp rảnh rỗi mà thôi, cô dự định cần chuyển nhà. Tiền lương đã tăng gấp đôi, cô thật ra không cần phải hành hạ bản thân ở trong 5 mét vuông này nữa, căn phòng nhỏ ngay cả cửa sổ cũng không có, giúp bản thân đổi sang một nơi ở mới có không gian rộng hơn, không khí thông thoáng một chút vậy, cô cần phải đối xử với bản thân tốt hơn chút mới được.

Cái gì gọi là giẫm thủng giày sắt mà không tìm ra chỗ, được trọn vẹn mà không uổng công sức?

Phí Tị Ngần xem những bản tài liệu về nhân sự mới vào đang bày ra trên bàn làm việc, kích động đến mức gần như không nói nên lời, anh thật sự không phân biệt được rõ tâm tình của bản thân lúc này đây rốt cuộc là kinh ngạc vui mừng nhiều hơn, hay là sửng sốt nhiều hơn.

An Danh Lị, tên không sai, ảnh chụp cũng không sai, đích thực là cô ấy, con người khiến anh đã tìm hơn nửa tháng, tại tựa như người phụ nữ đã bốc hơi khỏi nhân gian. Không ngờ anh tìm khắp nơi không được, trong lúc gần như muốn từ bỏ, cô lại tự chui đầu vào lưới mà xuất hiện trong công ty của anh, thực sự là thiên đường có lối mà bạn không đi, địa ngục không cửa lại tự xông vào nha, hại anh mất ngủ nửa tháng trời, cơ thể khỏe mạnh gầy đi ít nhất 5kg.

“Tổng giám đốc cảm thấy thế nào?” Giám đốc bộ phận thiết kế hỏi anh.

Tốt tốt tốt, tốt đến vô cùng. Anh thầm trả lời trong lòng, nhưng vẫn không quên chính mình thân là một người kinh doanh.

“Tôi không nghe nói bộ phận thiết kế thiếu người, làm sao lại đột nhiên thu nhận người mới, còn trả lương cao đến như vậy?” Hình như là gấp đôi so với tiêu chuẩn, anh đưa ra nghi vấn hỏi.

“Bởi vì An tiểu thư cũng không phải là chính thức trúng tuyển, mà là đi cửa sau.”

“Đi cửa sau?” Phí Tị Ngần có chút kinh ngạc, bởi vì xưa nay anh chưa từng nghĩ tới loại năng lực làm việc lại tốt đến mức khiến người ta trả lương cao để mời về, cô ấy thật đúng là người phụ nữ thích làm cho người khác ngạc nhiên mừng rỡ nha.

“Cô ấy có năng lực gì đáng để công ty tranh về?” Anh hiếu kỳ hỏi.

“An tiểu thư tuy rằng còn rất trẻ, nhưng đã có bốn năm kinh nghiệm thiết kế. Tổng giám đốc hẳn là biết “công ty thiết kế Trác Việt” chứ? Công ty đó ba năm trước vốn chỉ là một công ty không có tiếng tăm gì, hiện lại lại nằm trong lớp những lực lượng mới nổi, tổng giám đốc có biết tại sao không?”

“Ý của giám đốc là, thành công của Trác Việt và An Danh Lị có liên quan với nhau?”

“Không sai, tôi đã từng tự mình điều tra, hai năm qua quảng cáo của Trác Việt trên ti vi khiến người ta ấn tượng sâu sắc, gần hai phần ba đều là tác phẩm của An tiểu thư. Ý tưởng sáng tạo là vô giá, tôi tin giá trị của cô ấy hoàn toàn vượt xa mức lương mà công ty đã trả.” Giám đốc Lý cam đoan trả lời.

Phí Tị Ngần bất giác nở một nụ cười, cúi đầu kí tên lên bản phê chuẩn.

“Hy vọng cô ấy thật sự có thể trở thành Ever Victorious Army trong bộ phận thiết kế của công ty.” Anh đóng cặp hồ sơ lại, chuyển cho giám đốc Lý.

“Nhất định có thể.”

“Cảm ơn ông.” Phí Tị Ngần đột nhiên nói.

“Tổng giám đốc?” Giám đốc Lý lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

Cảm ơn ông đã mang cô ấy đến trước mặt tôi, Phí Tị Ngần thầm nói trong lòng, nhưng ngoài miệng lại nói: “Cảm ơn ông đã thay công ty khai tác được một nhân tài.”

“Đây là việc tôi nên làm.” Giám đốc Lý trịnh trọng nói, “Hy vọng An tiểu thư sẽ không để công ty thất vọng.”

“Chí ít tôi tuyệt đối sẽ không thất vọng.” Anh ý tứ sâu xa nói một câu, Giám đốc Lý lại một lần nữa lộ ra vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu. Phí Tị Ngần mỉm cười với ông ta, “Để chúng ta rửa mắt chờ mong nào.”

Hôm nay là ngày An Danh Lị chính thức đến công ty mới báo danh.

“Lăng Vũ” là một công ty kinh doanh tiêu dùng, lượng nghiệp vụ và khách hàng so với Trác Việt còn nhiều hơn gấp mười lần, ngoài bộ phận quảng cáo, việc dẫn nhập, chỉnh hợp, kinh doanh tiêu thụ hàng hóa đều có chi nhánh độc lập, vốn tương xứng với quy mô của một công ty lớn.

Đến tận lúc An Danh Lị tới công ty báo danh, mới biết bản thân đã làm chuyện ngu xuẩn gì, không nhịn được bắt đầu thầm “đánh giá”.

Trong một công ty lớn đến như vậy, cô thật sự có biện pháp để tồn tại, đạt được yêu cầu ứng với mức lương mà công ty đã trả cho cô sao? Cô bỗng nhiên có loại cảm giác đâm lao thì phải theo lao.

Giám đốc Lý dẫn cô tham quan sơ lược công ty, sau khi giới thiệu đơn giản về các bộ phận, cuối cùng đưa cô đến chỗ làm việc sắp tới — bộ phận thiết kế.

Cô trên mặt mỉm cười, tác phong thoải mái đi bên cạnh giám đốc Lý, thoạt nhìn thật bình tĩnh và tràn đầy tự tin, thế nhưng chỉ có ông trời mới biết, cô bất an và căng thẳng biết bao. Khi giám đốc đẩy cánh cửa ra vào bộ phận thiết kế, thiếu chút nữa cô đã muốn xoay người co cẳng bỏ chạy — lí do chưa chạy đó là cô nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Trên thực tế cô đã thấy nhiều gương mặt quen thuộc, đều là những người trước đây đã gặp qua khi lôi kéo khách về với công ty, đều đã từng chịu thua trước cô trong ngành thiết kế, trong cô mới bình tĩnh được một chút.

“Vị này là tiểu thư An Danh Lị, tin chắc không cần tôi phải nói nhiều, mọi người nhất định đã biết cô ấy rồi chứ?” Giám đốc Lý lên tiếng giới thiệu, “Từ hôm nay trở đi, cô ấy sẽ là một thành viên của bộ phận thiết kế chúng ta, hy vọng mọi người hợp tác vui vẻ, có thể tạo ra thật nhiều những tia lửa cảm hứng. Mọi người vỗ tay chào đón cô ấy nào.”

“Cám ơn mọi người, tôi sẽ nỗ lực, mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn.” Trong tiếng vỗ tay, An Danh Lị khiêm tốn gật đầu nói với mọi người.

Giám đốc Lý còn có cuộc họp, liền giao cô cho phó giám đốc Lưu Thành Phong, vị phó giám đốc Lưu này cũng là một thành viên trong những gương mặt quen thuộc.

“Thật không ngờ cô sẽ trở thành đồng nghiệp của tôi, hoan nghênh cô.” Lưu Thành Phong bắt tay cô, vẻ mặt tươi cười, chân thành nói với cô.

“Tôi là người mới đến, hy vọng phó giám đốc về sau chiếu cố và chỉ bảo nhiều hơn.”

“Chiếu cố vẫn còn có thể, chỉ bảo thì tôi không dám.” Anh ta lắc đầu, “Trong công ty cô có thể là người mới, nhưng trong lĩnh vực thiết kế quảng cáo lại là một phép màu tuyệt diệu không ai không biết.”

“Cái gì mà phép màu tuyệt diệu chứ?” An Danh Lị ngây người hỏi.

“Cô không biết sao? Đây chính là danh hiệu mà những người cùng ngành dành cho cô, bởi vì cô luôn có những chủ ý tuyệt vời.”

“Tôi nên nói gì đây? Những người thay tôi đặt ra danh hiệu đó thật có sáng ý?” Cô cảm thấy dở khóc dở cười.

“Cảm ơn.” Anh ta nhếch môi nói.

Cô ngây người, “Đừng nói với tôi người đặt ra danh hiệu đó là anh nhé?”

“Chính là tại hạ.”

Ngoài cảm giác dở khóc dở cười, An Danh Lị nhất thời càng cảm thấy không biết nói gì để chống đỡ.

“Nhưng thành thật mà nói, cô làm sao lại rời khỏi Trác Việt? Tôi còn cho rằng cô đã bén rễ ở đó, hơn nữa còn là rễ đâm sâu từ tầng mười xuống tầng hai cơ.” Anh ta trêu chọc nói.

“Không phải là tôi muốn bỏ đi, mà tôi bị sa thải.” An Danh Lị thành thật trình bày.

“Cái gì, người của Trác Việt là đồ ngốc sao?” Lưu Thành Phong kinh ngạc ngừng bước, không thể tưởng tưởng nổi trợn tròn hai mắt.

“Không sai.” Cô gật đầu phụ họa, anh ta nhất thời bật cười sằng sặc, đưa cô đến chỗ ngồi của mình, giải thích đơn giản một chút với cô về phạm vi chức vụ cần phụ trách, sau đó mang điều lệ và những văn kiện ghi chép những sản phẩm quảng cáo của công ty suốt những năm qua giao cho cô xem, để cô hiểu sơ qua một chút về công ty, buổi chiều sẽ chính thức giao phó nhiệm vụ cho cô.

“Đúng rồi, tối nay cô có việc gì không? Mọi người muốn thay cô tổ chức một buổi liên hoan chào đón người mới.” Trước khi rời đi, Lưu Thành Phong đột nhiên nhớ ra chuyện này, lên tiếng hoi.

“Không cần phải phiền toái thế đâu.” Cô lắc đầu đáp.

“Đây không phải là phiền toái, mà là hưởng thụ, bởi vì công ty xuất tiền, cô đừng ngăn cản mọi người hưởng thụ phúc lợi của công ty.” Anh ta tinh nghịch nháy mắt với cô.

“Đã biết.” An Danh Lị bật cười trả lời.

“Một lần nữa, rất vui khi trở thành đồng nghiệp với cô, phó giám đốc An Danh Lị, hoan nghênh cô.”

“Cảm ơn.”

Buổi tiệc liên hoan buổi tối được tổ chức trong một quán đồ nướng Nhật Bản, bọn họ bao tất cả chỗ ngồi trên tầng hai, bộ phận thiết kế bao gồm giám đốc Lý và Lưu Thành Phong cùng toàn thể thành viên bên trong, tổng cộng có 22 người. Nhân viên bộ phận thiết kế của công ty, so với Trác Việt toàn bộ chỉ ít hơn 2 người mà thôi, thật sự có chút hù dọa cô mà.

Đoàn người ăn uống rất vui vẻ, trêu đùa thoải mái, giống như Lưu Thành Phong đã nói, bọn họ đúng là đang “hưởng thụ phúc lợi của công ty”, đối với việc hoan nghênh cô gia nhập thực sự không có mấy liên quan.

Thế nhưng thành viên trong tổ của cô, Tiểu Đinh, Hà Vi, A Cường, Mỹ Linh và Tài Kha 5 người bọn họ, trái lại tận tâm tận lực giúp cô nghênh đón, ngoài việc phải làm người chủ trì, còn phải làm người phục vụ và phát biểu nhậm chức, khiến cuộc vui cháy nhiệt liệt.

Trong mấy tháng qua, đây là lần đầu tiên cô quên hết những phiền muộn, thoải mái tươi cười.

Rượu đủ cơm no xong, những người đồng nghiệp chỉ chăm chăm vào ăn ấy, từng người một lại đột nhiên bắt đầu tìm cô chúc rượu, tuy cô đã nói dứt khoát là cô không biết uống rượu, có thể dùng trà thay rượu không? Nhưng những tên ấy lại hoàn toàn mặc kệ, cò kè mặc cả nói với cô không uống được rượu cũng không sao, chí ít chỉ cần uống nửa chén, bằng không uống một ngụm cũng được.

“Một ngụm thôi? Van các cậu, hai mươi mấy con người, hai mươi mấy cái miệng, cộng vào cũng phải được mấy chén rồi!” Cô không nhịn được kháng nghị.

“Không sao, nếu như cô thật sự say, tôi sẽ gọi người đưa cô về tận nhà.” Lưu Thành Phong nhếch miệng nói như vậy, “Trước tiên tôi cạn chén vì lòng ngưỡng mộ, phó giám đốc.” Người tìm đến cô chúc rượu bất chấp tất cả, tiên hạ thủ vi cường [1] ngẩng lên, cầm ly rượu trắng trong tay ngửa đầu uống một hơi hết sạch, sau đó lại đặt chiếc chén xuống, tuy gấp gáp nhưng vẫn ung dung chờ cô uống, những người xung quanh bắt đầu reo hò ầm ĩ.

“Phó giám đốc uống đi, phó giám đốc uống di, phó giám đốc uống đi…”

An Danh Lị chợt nảy ra cách đối phó, nâng ly rượu đang đặt gần Lưu Thành Phong cạnh cô, đưa tới trước mặt anh ta mời: “Phó giám đốc, mọi người đều kêu anh uống đó.”

Anh buồn cười ngắm cô một lát, tiếp nhận ly rượu ngửa đầu cạn sạch, đồng thời nghe được âm thanh xung quanh sửa thành: “Phó giám đốc An uống đi, phó giám đốc An uống đi, phó giám đốc An uống đi…”

“Cái này để xem cô từ chối như thế nào.” Anh ta tựa như đang xem trò vui nói với cô.

Cô liền thõng vai xuống, cái này thật sự là từ chối không xong rồi, bởi vì người họ An chỉ có một mình cô, chứ chưa nói tới là phó giám đốc An.

Cô thở dài một hơi, nhận mệnh nâng ly rượu lên, nhấp một ngụm, mọi người thấy thế, liên tục thay phiên nhau tới chúc rượu cô, tất cả đều là kiểu một hơi cạn sạch, khiến cô hoàn toàn không dám dùng kiểu ứng phó đó mà đáp trả, có lẽ là sau ba, bốn người cùng chúc rượu mới uống hết một chén. Sau đó cô còn phải uống ít nhất 5, 6 chén nữa, rồi không thể chịu nổi chạy đến nhà vệ sinh mà nôn một trận điên cuồng. Có lẽ chờ cô ở phòng vệ sinh quá lâu, bên ngoài truyền đến âm thanh lo lắng của đồng nghiệp: “Phó giám đốc An, cô không sao chứ?”

Có sao, cô gần như sắp chết đến nơi rồi, An Danh Lị ngồi trên bồn cầu, ôm cái đầu vừa choáng váng vừa đau nhức thầm trả lời trong lòng, sau đó lại nói: “Không sao.”

“Giám đốc muốn tôi đến nói với cô, tổng giám đốc đã tới rồi.”

Tổng giám đốc? Đầu óc cô trống rỗng, nhất thời nghe không hiểu những chữ kia nghĩa là gì.

Đúng rồi, Lăng Vũ một công ty lớn như thế, nghe nói còn có chi nhánh bên nước ngoài, đương nhiên sẽ có tổng giám đốc rồi, không giống với cái công ty nhỏ bé Trác Việt kia.

Thế nhưng nói đi nói lại, tổng giám đốc vị bề trên kia làm sao lại chạy tới đây cơ chứ? Không phải là đặc biệt tham gia bữa tiệc chào đón cô đấy chứ? Nhưng mà cho dù có phải hay không, cô là vai chính của ngày hôm nay, không xuất hiện không được.

Bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, cô dựa vào bức tường ngăn cách nhà vệ sinh đứng dậy, đưa tay đẩy cửa, lảo đảo bước ra.

“Phó giám đốc, cô có khỏe không đó?” Hà Vi vội vàng đưa tay đỡ lấy cô.

“Cảm ơn.” Cô ấy hỏi cô cảm ơn, đồng thời cười khổ một cái, “Không phải khỏe lắm.”

“Hóa ra phó giám đốc thật sự không biết uống rượu, có điều từ trên mặt nhìn không ra, bởi vì khuôn mặt cô một chút cũng không biến đỏ, giống y như lúc trước chưa uống rượu.”

An Danh Lị rửa sạch tay, dùng nước lạnh trong lòng bàn tay phủ lên trán một chút, để xem có thể khiến đầu óc đỡ choáng hơn được không, dường như ít nhiều có hiệu quả.

“Đi thôi.” Cô nói với Hà Vi, dẫn trước đi đến lối ra phòng vệ sinh nữ, không hề biết bước chân vừa ra đến cửa đã hoàn toàn không nghe lời khiến cả người cô nghiêng sang một bên.

“Cẩn thận.” Hà Vi một lần nữa đưa tay ra đỡ cô.

“Xin lỗi, cơ thể tôi không nghe lời.” Cô áy náy đáp lại.

Trở về bữa tiệc chào đón vẫn náo nhiệt như lúc đầu, giám đốc Lý dường như đã đợi cô xuất hiện từ rất lâu, vừa nhìn thấy bóng dáng của cô, lập tức chạy đến trước mặt cô.

“Cô vẫn khỏe chứ?” Ông ta hỏi cô rồi tiếp tục nói: “Tổng giám đốc đã đến rồi, cô mau cùng tôi qua đó nào.”

“Cảm ơn.” An Danh Lị nói với Hà Vi vẫn đang dìu cô.

“Có cần tôi đỡ cô qua đó không?” Hà Vi lo lắng nhìn cô, khẽ lên tiếng hỏi.

“Không cần đâu, cảm ơn bạn, Hà Vi.” Cô khẽ lắc đầu, để người ta dìu lên sân khấu thì thật mất mặt rồi, cô cũng không muốn lần đầu tiên gặp nhau lại để tổng giám đốc cho rằng cô là Thái hậu Từ Hi chuyển thế, lên sân khấu còn cần có người dìu đi mới được.

“Thế cô cẩn thận một chút.”

“Ừm.”

Cô nén cảm giác đau đầu chóng mặt, một mạch dựa vào lưng ghế mà đi, theo những bước chân vội vã của giám đốc Lý, đi về phía một người đang quay lưng với họ, Lưu Thành Phong cũng đang ngồi ở đó.

“Tổng giám đốc, phó giám đốc An đã tới rồi.” Giám đốc Lý đứng lại cạnh bàn nói.

Cô vội vã bước đi nhanh hơn, vượt lên phía trước, đúng lúc tổng giám đốc xoay người về phía cô, liền đi đến trước mặt anh ta, đồng thời cúi chào lễ phép.

“Tổng giám đốc.” Cô cố gắng thể hiện dáng vẻ kính cẩn, thế nhưng tất cả mọi nỗ lực của cô khi dựng người lên, đều tiêu tan theo dòng nước vì choáng váng mà cả người đổ về phía trước.

“A!” Cô không ngăn được kêu lên kinh hãi, lập tức, một đôi tay vững vàng mạnh mẽ đưa ra đỡ lấy cô, giúp cô may mắn tránh được tai nạn,

“Phó giám đốc An, cô làm sao vậy? Không có việc gì chứ?” Giám đốc Lý kinh ngạc kêu lên.

“Không sao.” An Danh Lị miễn cưỡng nói, ngẩng đầu lên nói lời cảm ơn với ân nhân cứu mạng, “Cảm —“ Âm thanh bỗng im bặt ngừng lại, bởi vì cô thấy một gương mặt khiến cô trốn tránh e sợ vô cùng! Phí Tị Ngần!

“Tổng giám đốc, phó giám đốc An vừa mới bị mọi người chuốc không ít rượu, cho nên có chút say rồi.” Giám đốc Lý giải thích giúp cô, nhưng cô chỉ nghe thấy những chữ phía trước mà ngây dại.

Tổng giám đốc? Anh ta là tổng giám đốc? Tổng giám đốc của Lăng Vũ?

Cô nhất thời có cảm giác bị sét đánh, làm sao có thể như vậy? Chuyện này làm sao có khả năng cơ chứ? Cô không tin vận may của bản thân lại xui xẻo, đen đủi đến như thế!

“Anh…”

“Lần đầu tiên gặp mặt, chào cô.” Vừa nghe Phí Tị Ngần lên tiếng, cô lập tức quăng đi tất cả những kinh sợ cùng sự khó tin, nhanh chóng cắt ngang lời anh, sợ anh sẽ đem việc hai người biết nhau nói ra.

Cô ngoài thì cười nhưng bên trong không cười, ánh mắt hung hãn còn mang theo tia cảnh cáo, khiến Phí Tị Ngần thiếu chút nữa không hỏi bật cười. Thế nhưng khi cô đẩy tay anh ra, lắc lư lùi về phía sau một bước, còn đưa tay đỡ lấy lưng ghế dựa bên cạnh để ổn định cơ thể, anh liền cười không nổi.

“Ngày mai còn phải làm việc, tại sao lại để mọi người uống nhiều như vậy?” Anh nhíu mày hỏi giám đốc Lý.

“Thật xin lỗi.” Giám đốc Lý toàn thân cứng đờ, lập tức cúi đầu nhận lỗi. Ngài tổng giám đốc trước đây cũng chỉ yêu cầu sự an toàn của nhân viên, cũng không chú ý đến mọi người uống chút rượu trong bữa tiệc chào đón người mới, ông cho rằng vị tổng giám đốc mới nhậm chức này cũng như vậy, hơn nữa lần trước mở tiệc rượu hoan nghênh tổng giám đốc mới, tổng giám đốc dường như cũng không để ý việc mọi người có uống chút ít, còn nói với ngài giám đốc cao tuổi mấy câu thế này, muốn bọn họ uống rượu thì không được lái xe, chú ý an toàn.

“Mọi người đều đã uống rượu rồi sao?” Phí Tị Ngần hỏi lại.

“Vâng, nhưng cũng uống không nhiều, tôi sẽ chịu trách nhiệm khẳng định mọi người đều an toàn.” Giám đốc Lý cam đoan nói.

“Được, vậy ở đây giao cho ông phụ trách, phó giám đốc An say rồi, tôi đưa cô ấy về.” Anh gật đầu nói.

“Vâng.” Giám đốc Lý thở phào một hơi nhanh chóng gật đầu, giây tiếp theo ông ta mới ý thức được câu nói của Tổng giám đốc, sửng sốt trợn tròn đôi mắt, “Hả?” Tổng giám đốc có phải vừa nói muốn đưa giám đốc An về nhà không a?

“Làm sao vậy?”

Giám đốc Lý nhìn về phía An Danh Lị, cô nghe nói tổng giám đốc muốn đưa cô về nhà, cũng lộ ra vẻ mặt bị hù dọa đến ngây người, đôi mắt kinh ngạc trợn tròn.

Nghĩ một chút, mọi người ở đây đều uống rượu, chỉ có tổng giám đốc mới tới một giọt cũng chưa uống, hơn nữa thấy bộ dạng An Danh Lị đứng còn không vững, quả thực cũng đã say rồi, ban nãy Hà Vi cũng nói con dao nhỏ còn nôn trong nhà vệ sinh. Nếu như tổng giám đốc đích thực có tác phong của bậc bề trên, quan tâm đến cấp dưới cũng là lẽ dĩ nhiên, không có gì là kỳ quái hết.

“Không có gì. Vậy phó giám đốc An phiền ngài tổng giám đốc đưa về nhà rồi.” Giám đốc Lý nhanh chóng nói.

Phí Tị Ngần gật đầu, lại đợi một lúc, thời gian cũng không còn nhiều nữa, anh nhận lấy ví da và áo khoác của An Danh Lị mà Lưu Thành Phong đưa cho, nâng An Danh Lị không biết tự khi nào đã đờ đẫn ngồi trên ghế, sắp ngủ đến nơi, trước tiên rời khỏi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...