Tổng Giám Đốc Và Bé Đáng Yêu

Chương 7



*

Bắt đầu từ hôm nay, ban ngày Bé Đáng Yêu theo Tổng Giám Đốc đến công ty làm, buổi tối thì theo anh đi làm mười việc thiện mỗi ngày.

Tổng Giám Đốc xuống núi nhiều năm như vậy, kĩ năng làm việc thiện cũng vô cùng phong phú. Ví dụ như tự chế ra sào gỗ để xếp lại tổ chim trong rừng, đi bệnh viện thì lén bỏ thuốc cường kiện thân thể vào trong máy lọc nước, lén dám bùa lên lưng biến thái ở tàu điện ngầm… Người đi đường không rõ chân tướng mà thấy sẽ cảm thấy rất nghịch ngợm.

Bé Đáng Yêu hiếu kì: “Anh dán cái gì lên lưng tên biến thái kia vậy?”

Tổng Giám Đốc: “Bùa Thanh tâm cấm dục. Anh vẽ bùa rất tốt, dán một lần ít nhất có công hiệu một năm.”

Bé Đáng Yêu: “Có hiệu quả gì?”

Tổng Giám Đốc cười he he xấu xa: “Đây là bùa dùng khi tu tiên mà không muốn mình có ý niệm không đứng đắn. Ở trong sư huynh đệ môn phái bọn anh có một biệt danh nghe không êm tai lắm, đó là… bùa Liệt dương”

Bé Đáng Yêu: “Phụt.”

Tổng Giám Đốc: “Năm nay gã bị phế, đáng đời.”

Bé Đáng Yêu: “Đúng là đáng đời.”

Hai người thì thầm với nhau trong góc, thỉnh thoảng còn cười xấu xa, thoạt nhìn so với người xấu còn giống người xấu hơn…

Tổng Giám Đốc phẫn hận bất bình nói: “Đến cả anh còn chưa sờ được vào vợ anh, gã dựa vào gì mà có thể sờ một người lạ chứ?”

Bé Đáng Yêu: “…..”

Điểm phẫn nộ của anh chính là cái này ư!?

Buổi tối, hai người trở về nhà Tổng Giám Đốc.

Bé Đáng Yêu đã ở như một thói quen.

Tổng Giám Đốc: “Đúng rồi, cho em thử đồ tốt.”

Bé Đáng Yêu: “Cái gì?”

Tổng Giám Đốc kéo Bé Đáng Yêu xuống hầm, lấy rượu mình cất giấu rót một chén đưa cho Bé Đáng Yêu.

Trời tối, hai người một chỗ, mời người ta uống rượu.

Vậy chắc là có mưu đồ gì rồi.

Bình thường Bé Đáng Yêu không hay uống rượu, tửu lượng cũng tệ. Nhưng thấy vẻ mặt chờ mong của Tổng Giám Đốc, chỉ còn kém vẫy vẫy đuôi, cậu vẫn nhận lấy chén rượu.

Tổng Giám Đốc: “Mùi vị thế nào?”

Bé Đáng Yêu nếm không ra, hàm hồ nói: “Rất ngon.”

Đáy mắt Tổng Giám Đốc đong đầy ý cười, trong nháy mắt có chút giống một thiếu niên: “Tự anh cất đấy.”

Bé Đáng Yêu: “….”

Tổng Giám Đốc ngẩng đầu ưỡn ngực: “Là bí kíp gia truyền của sư phụ anh, Lafite 82* gì đó so với rượu anh cất thì kém xa.”

*Rượu Lafite 82: là rượu Chateau Lafite, một loại rượu vang Pháp quý và đắt đỏ

rượi

Bé Đáng Yêu có chút muốn cười, hơn nữa không phải là cười nhạo.

Tổng Giám Đốc: “Đi tắm không?”

Bé Đáng Yêu rũ mi mắt: “….Ừm.”

Bé Đáng Yêu liền đi tắm.

Tất cả những chuyện này đều phát triển quá nhanh, giống như một đoàn tàu trật đường ray. Xét kĩ càng, Bé Đáng Yêu cũng không biết tâm tình của mình bắt đầu phát sinh biến hóa từ khi nào.

Có lẽ là ngày đó Tổng Giám Đốc nhắc đến nhiệm vụ hàng ngày của sư môn trông có vẻ chính nghĩa đến đáng yêu; có lẽ là lúc Tổng Giám Đốc dùng Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết đánh người có một vẻ đẹp mê người; Có lẽ là do nụ cười của Tổng Giám Đốc dưới trời sao vô cùng ôn nhu, âm thanh cũng vô cùng trong trẻo; có lẽ là Tổng Giám Đốc cất rượu quá nồng, cũng có lẽ là do Tổng Giám Đốc vụng trộm bỏ đi danh hiệu học đứng đầu của danh môn chính phái…

Nói chung…

Bé Đáng Yêu ấn ấn ngực mình, trái tim bên trong đập vô cùng dữ dội.

Lúc Bé Đáng Yêu tắm xong lau tóc đi ra, phát hiện Tổng Giám Đốc đang ngồi thiền…

Làm hậu duệ của Mao Sơn, Tổng Giám Đốc khá là đơn thuần, không giống những tổng giám đốc bá đạo ăn chơi đàng điếm ngoài kia.

Cuộc sống ban đêm hoặc là ngồi thiền, hoặc là đánh Thái cực quyền.

Bé Đáng Yêu chỉ quấn một cái khăn tắm, lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ, khắp người tản ra mùi thơm vừa tắm xong.

Nhưng mà Tổng Giám Đốc chìm vào suy tưởng, không thể thoát khỏi….

Thứ rượu kia có tác dụng chậm rất lớn, hai gò má của Bé Đáng Yêu bị rượu hun ửng hồng, say khướt mà ném khăn tắm vào ngực Tổng Giám Đốc.

Nhưng mà hồn Tổng Giám Đốc đã bay đến chín tầng trời từ lâu….

Bé Đáng Yêu thở phì phò đi tới, một bàn chân trắng nõn đạp trên đùi Tổng Giám Đốc.

Nhưng mà Tổng Giám Đốc đang bận rộn hấp thu linh khí đất trời và tinh hoa nhật nguyệt để tu luyện không thể dừng lại được…

Bé Đáng Yêu: “….”

Tổng Giám Đốc bảo uống rượu, thật sự chính là đơn thuần uống rượu.

Tổng Giám Đốc bảo tắm rửa, thật sự chính là đơn thuần tắm rửa.

Bé Đáng Yêu im lặng trở lại phòng ngủ của mình, che kín chăn.

Một lát sau, trong phòng khách truyền đến âm thanh.

Bé Đáng Yêu để mông trần chạy ra nhìn, Tổng Giám Đốc đang đánh Thái cực quyền.

Tổng Giám Đốc vừa ra chiêu vừa đọc: “Dã mã phân tông.”

*Dã mã phân tông: Hiểu word-by-word thì là ngựa hoang tung bờm.

Bé Đáng Yêu: “….”

Phân cái em gái anh.

Tổng Giám Đốc vừa nghiêng đầu, nhìn thấy Bé Đáng Yêu và bé-đáng-yêu của Bé Đáng Yêu.

Tổng Giám Đốc mặt đỏ đến mức giống như sẽ vỡ mạch máu đột tử: “…..Bạch, bạch, bạch, bạch, Bạch hạc lưỡng sí.”

Bé Đáng Yêu: “….”

Đừng sợ chứ! Lúc nặn thân thể là ai đã nói với nghệ nhân rằng phải thêm cho mông tôi một chút thịt!?

Bé Đáng Yêu lại quay về phòng ngủ của mình.

Tổng Giám Đốc vẫn lượn tới lượn lui trong phòng khách, có điều Bé Đáng Yêu đã chẳng thèm quản nữa.

Vốn có thể say rượu loạn này nọ một hồi, nhưng giờ men rượu đã lui, thế thì loạn cái rắm ấy.

Bé Đáng Yêu lấy ipad ra chơi game.

Nửa đêm 12 giờ, Tổng Giám Đốc thần thái sáng láng lẻn vào phòng Bé Đáng Yêu.

Bé Đáng Yêu đang ngủ say sợ hết hồn: “Làm gì vậy?”

Tổng Giám Đốc mở đèn ngủ, rất thẹn thùng: “Tối nay em…. Có phải là muốn cùng anh… Này nọ không?”

Bé Đáng Yêu lườm một cái: “Khi đó là tôi uống nhiều, giờ không muốn nữa.”

Trên mặt Tổng Giám Đốc ngập tràn thất vọng: “……”

Bé Đáng Yêu làm như không nhìn thấy, nghiêng người tắt đèn muốn ngủ tiếp.

Tổng Giám Đốc sợ Bé Đáng Yêu không nhìn rõ vẻ mặt của mình, để đạt được mục đích, bèn nói thẳng ra: “Thất vọng.”

Bé Đáng Yêu: “Phụt.”

Tổng Giám Đốc đầy bụng oan ức.

Bé Đáng Yêu lại cười nói: “Đã cho anh cơ hội mà không biết trân trọng, giờ không còn nữa đâu.”

Tổng Giám Đốc nghe vậy càng oan ức hơn: “Anh trân trọng mà, sau khi em vào nhà anh đã lập tức đi tắm gội dâng hương…”

Bé Đáng Yêu: “….Còn phải tắm rửa dâng hương nữa?”

Tổng Giám Đốc: “Quy củ của môn phái, để không vì mất đi thân đồng tử mà hao tổn pháp lực, trước lần đầu đều phải tắm gội dâng hương làm phép, củng cố nguyên thần.”

Bé Đáng Yêu không biết bị chọt trúng dây thần kinh nào, cười đến run rẩy trong chăn.

Tổng Giám Đốc: “…..”

Tổng Giám Đốc: “Nếu em đã không muốn thì anh sẽ ra ngoài. Lần sau em báo sớm trước mấy tiếng cho anh nhé, để anh đi tắm gội dâng hương.”

Bé Đáng Yêu cười đến muốn điên luôn!

Tổng Giám Đốc đã không ăn được người thương, lại còn bi thảm bị cười nhạo điên cuồng, nội tâm vô cùng thống khổ.

Tổng Giám Đốc đứng dậy đi ra cửa, đột nhiên cổ tay bị người nắm chặt, anh vui mừng quay đầu lại.

Bé Đáng Yêu đỏ mặt, nhìn càng đáng yêu hơn so với bình thường: “Anh… làm đi.”

Tổng Giám Đốc mặt càng đỏ hơn! Tổng Giám Đốc càng đáng yêu hơn!

Bé Đáng Yêu: “…..”

Rốt cuộc hai chúng ta ai mới là Bé Đáng Yêu, hả?

Tổng Giám Đốc được toại nguyện.

Nhưng mà vạn vạn không ngờ tới, chính đang đến thời khắc mấu chốt, Bé Đáng Yêu bỗng nhiên trầm mặt xuống: “Hỏi anh chuyện này, thành thật trả lời cho em.”

Tổng Giám Đốc: “Cái gì?”

Bé Đáng Yêu: “Thật ra cách xa anh hơn mười mét cũng không chết, đúng không?”

Lúc này trí thông minh của Tổng Giám Đốc đã tụt thẳng xuống, độ ngốc nghếch +500, không kịp nghĩ ngợi gì nhận ngay: “Đúng vậy, lừa em đó bé ngốc à.”

Bé Đáng Yêu: “Lại còn “Bé ngốc”? Có tin em bẻ gãy ấy của anh luôn không?”

Tổng Giám Đốc: “….”

Tổng Giám Đốc đổ mồ hôi như mưa: “Em giận rồi, xin lỗi.”

Bé Đáng Yêu: “A, lúc anh xin lỗi cũng không thèm dừng lại một lát sao?”

Tổng Giám Đốc nghe lời mà dừng lại: “Xin lỗi.”

Bé Đáng Yêu: “Ai cho anh dừng lại, hả?”

Tổng Giám Đốc: “….”

Làm một ông chồng tốt thật sự quá khó khăn, quá khó khăn.

Lúc trời mờ sáng, Tổng Giám Đốc ôm Bé Đáng Yêu đang buồn ngủ vào lòng, không yên tâm hỏi: “Em biết là anh lừa em, không phải là em muốn rời bỏ anh chứ?”

Bé Đáng Yêu mệt đến không mở được mắt: “Không phải.”

Bé Đáng Yêu nói lầm bầm: “Đã sớm biết là anh đang gạt em rồi, chỉ muốn xác nhận lại chút thôi, đồ ngốc….”

Nói xong, Bé Đáng Yêu nặng nề thiếp đi.

Tổng Giám Đốc hôn nhẹ gương mặt đẹp đẽ của Bé Đáng Yêu, châm an thần hương ở đầu giường rồi cũng thiếp đi.

Hai người đều ngủ rất say.

Hoàn.
Chương trước
Loading...