Tống Nghệ Tiểu Bạch Hòa Tam Tê Cự Oản
Chương 5: Thiết lập mục tiêu to lớn
Người cộng sự vĩ đại của tương lai xuất hiện, bắt đầu từ giờ phút này!~.~Cao Cần mở cửa, Tiểu Bạch và Giả Chí Thanh vừa mới đứng lại nhìn vào bên trong đã bịngăn cản: "Trước tiên tới nhà tắm dành cho khách."Giả Chí Thanh dường như đã sớm chuẩn bị tinh thần, kéo Tiểu Bạch còn đang ngơ ngáckhông hiểu đi ba bước rồi quẹo phải một cách quen thuộc.Tuy chỉ là nhà tắm dành cho khách, nhưng cũng đủ để cho Tiểu Bạch hai mắt trợn to nhưcái chuông.Đơn giản là vì nó còn lớn hơn căn hộ của hai người bọn họ.Giả Chí Thanh nhanh chóng cởi sạch quần áo, bước tới dưới vòi sen tắm.Tiểu Bạch nhìn thân hình trần truồng dưới vòi sen, hỏi ngu: "Cậu làm gì thế? Không phải mớitắm ngày hôm qua sao?"Giả Chí Thanh vừa mạnh tay gội đầu, vừa oán hận nói: "Cứ mỗi mười hai tiếng, cậu phảitắm rửa ở đây mới được vào phòng khách."Tiểu Bạch líu lưỡi: "Mười hai tiếng?" Nghĩa là một ngày phải tắm hai lần?Giả Chí Thanh bắt đầu đổ sữa tắm, sau đó không vừa lòng trừng mắt: "Tuy rằng chúng tabình thường cũng hay tắm chung, những gì có thể thấy cũng đã thấy hết, không sót cái gì...Nhưng cậu cũng không cần phải nhìn chằm chằm xem mình tắm chứ?"Tiểu Bạch xấu hổ quay đầu.Trước mặt là một cái gương soi thật lớn, ánh đèn chiếu vào trong gương, phản chiếu vô sốtia sáng màu mật ong ấm áp. Cậu nhìn gương mặt mình dưới ánh sáng phát ra trông thật ônhòa tươi đẹp.Cửa bị gõ hai tiếng.Giả Chí Thanh xoay người, khép chặt đùi.Cao Cần mở cửa, ném vào trong hai bộ áo sơ mi và quần dài.Tiểu Bạch chụp lấy, vừa định nói cảm ơn, cửa đã đóng lại."Đừng để ý đến anh ta, nhân phẩm anh ta hơi bị kém." Giả Chí Thanh tắm rửa xong cầm lấykhăn tắm lau người, "Cậu tắm đi.""Ừ." Tiểu Bạch ngoan ngoãn cởi quần áo.Tuy rằng trong phòng tắm chỉ có hai người bọn họ, nhưng chỗ này vừa xa lạ vừa sáng trưngkhiến cậu toàn thân nổi da gà, vì thế cậu tắm với tốc độ phóng tên lửa.Bên này Giả Chí Thanh vừa mặc xong quần áo, đang chải đầu, bên kia cậu cũng vừa lúc tắtvòi sen."Mình không nhìn cậu, cậu lo lắng cái gì?"Tiểu Bạch nhăn nhó mặc quần áo, không nói lời nào.Giả Chí Thanh định mở miệng nói gì đó, suy nghĩ một chút, lại thở dài: "Đi thôi."Tóc Tiểu Bạch không dài, chỉ lau qua vài cái là khô.Cao Cần ngồi trên sô pha đọc tạp chí, thấy bọn họ đi ra, dùng đầu ngón chân chỉ chỉ hai cáighế tròn nhỏ đối diện: "Ngồi."Tiểu Bạch nhìn chiếc sô pha mềm mại, lại nhìn cái ghế nhỏ chỉ có thể ngồi được nửa môngmà nao lòng.Giả Chí Thanh rất quyết đoán, lập tức ngồi xuống và nói: "Tôi tới nhờ anh giúp đỡ.""Ừ, tôi cũng không nghĩ được cậu còn lý do nào khác." Cao Cần đóng cuốn tạp chí lại, lấy từtrên chiếc bàn nhỏ bên cạnh một ly vang đỏ sóng sánh, nhẹ nhàng hớp một ngụm, nói: "Làmượn tiền, hay là... vì cậu ta?""Cậu ta." Giả Chí Thanh nói dứt khoát.Cao Cần ngửa đầu ra sau, yên lặng quan sát Tiểu Bạch một hồi, rồi mới nói: "Cậu ta khôngphải là phường giá áo túi cơm."Giả Chí Thanh trong đầu nổ đùng một tiếng.Giả Chí Thanh biết Cao Cần, tuy vô cùng không tốt, thế nhưng mắt nhìn người lại cực kỳchính xác. Phong Á Luân hiện nay chính là một tay anh ta nâng đỡ, không ai tưởng tượngđược một cậu bé gầy gò vàng vọt như vậy mà giờ đây lại có thể trở thành một siêu saongang tầm với Nhan Túc Ngang."Không phải giám đốc Ematto của anh tìm cậu ta ký hợp đồng sao?" Hắn vẫn kiên trì hỏi.Khóe miệng anh ta khẽ cong lên. "Cậu hẳn đã nghe câu nói đầu tư dàn trải, thu lợi tập trungchứ? Ký hợp đồng với nhiều người đối với công ty chẳng qua chỉ là chút chi phí nhỏ hàngnăm mà thôi, có thể chọn được vài người tốt, những người còn lại thì bỏ đi, đối với công ty căn bản không đáng kể. Nói thật, Mã Thụy sở dĩ muốn ký với cậu ta, chỉ vì cậu ta làm xấumặt Nhan Túc Ngang, giúp ông ta hả giận mà thôi, cậu hiểu ra chưa?"Tiểu Bạch tuy rằng không được nhanh nhạy, nhưng cũng hiểu rằng cậu không được coitrọng, sắc mặt không khỏi sa sầm.Cao Cần nghiêng đầu nhìn cậu: "Cậu bao nhiêu tuổi?""Hai mươi hai.""Biết hát biết nhảy hay biết chơi nhạc không?"Tiểu Bạch thành thành thật thật lắc đầu."Biết diễn xuất hay diễn thuyết tác phẩm văn học nào không?"Tiểu Bạch lén nhìn sắc mặt đen thui của Giả Chí Thanh, hạ giọng nói: "Tôi có đọc truyện cổGrim."Tay cầm ly rượu của Cao Cần khẽ run lên, sắc mặt vẫn không đổi nhìn Giả Chí Thanh: "Cậunói cho tôi nghe, cậu ta dựa vào cái gì mà nổi tiếng? Nhờ vào gương mặt búp bê cũng coi làdễ nhìn, nhưng tuyệt đối không nổi bật trong giới giải trí kia?"Giả Chí Thanh đột nhiên ngồi thẳng dậy nói: "Ban đầu khi Phong Á Luân xuất hiện, cũngkhông được ai đánh giá cao.""Nhưng cậu ta có khuôn mặt đẹp thu hút cả nam lẫn nữ." Cao Cần nhẹ nhàng đáp trả: "Cậucó biết tôi đã bỏ bao nhiêu thời gian và công sức mới thay đổi toàn bộ thói hư tật xấu củacậu ta, sơn phết trang trí đóng hộp dán nhãn như thế nào mới được cái bộ dáng như ngàynay?Giả Chí Thanh không phục đứng lên nói: "Tiểu Bạch cũng có thể thay đổi được."Cao Cần vẻ giễu cợt nhìn hắn: "Cậu nghĩ có đáng không?"Giả Chí Thanh nghẹn lời."Thay vì đánh cuộc với một người vừa lớn tuổi vừa không có năng khiếu tương lai lại mùmờ, tôi có thể chọn những người có tiềm năng có tư chất rồi đưa vào huấn luyện chuyênnghiệp." Hắn thản nhiên nói, "Ematto hàng năm tuyển rất nhiều thiếu niên trên mười tuổi vềđào tạo, sau đó không ngừng sàng lọc, chọn ra những người tốt nhất. Bọn họ mỗi người đềukhông cần tôi quan tâm, tôi chỉ cần ngồi yên một chỗ cũng kiếm được tiền.""Tiền tiền tiền, ngoài tiền ra anh còn có cái gì?" Giả Chí Thanh nổi giận.Cao Cần nhún vai: "Ngoài tiền ra cậu còn muốn cái gì?"Chỉ một câu nói, Giả Chí Thanh hoàn toàn gục ngã.Ban đầu hắn xúi giục Tiểu Bạch đến đài truyền hình thử vận may chính là vì cậu ấy bề ngoàinhìn cũng không tệ, nghĩ rằng với cái vận may chuyên giẫm phải cứt chó của cậu ấy, xemxem có trở thành siêu sao hái ra tiền được hay không. Ban đầu hy vọng của hắn cũng tươngđương với chuyện trúng số độc đắc, ai ngờ thực sự trúng được giải nhì.Hắn vừa mới bắt đầu tin rằng, Tiểu Bạch tuy không trúng tuyển vào đài truyền hình, nhưngcó thể đầu quân vào Ematto, tương lai cũng vô cùng sáng sủa, cho nên mới mặt dày đi nhờCao Cần giúp đỡ, nào ngờ hy vọng còn chưa thấy đâu, nước lạnh đã tạt đầy mặt.Tiểu Bạch đột nhiên mở miệng nói: "Chúng tôi đúng là muốn kiếm tiền."Cao Cần hiển nhiên không nghĩ được cậu lại dám nói thẳng như vậy, hơi ngạc nhiên rồi nói:"Vậy hả, vậy cậu đi cướp ngân hàng đi. Tôi thấy việc này còn nhiều hy vọng hơn việc cậu trởthành ngôi sao."Tiểu Bạch không để ý đến lời châm chọc của hắn, vẫn quyết tâm nói: "Phong Á Luân làmđược, tôi cũng làm được."Cao Cần đặt ly rượu xuống, khoanh tay nhìn cậu một hồi lâu, mới nói: "Cậu vì sao muốnkiếm tiền? Mua nhà? Mua xe? Bồ bịch? Thích náo nhiệt? Muốn nổi tiếng?"Tiểu Bạch lắc đầu: "Tôi muốn mua lại tiệm thịt Hưng Long.""Tiệm thịt Hưng Long?" Câu trả lời này quả thật nằm ngoài dự đoán của hắn.Giả Chí Thanh nhanh chóng giải thích: "Tiệm thịt Hưng Long vốn là của Hùng ca, Tiểu Bạchlà nhân viên trong tiệm. Sau này Hùng ca nghiện ma túy, đem tiệm thịt đi bán, rồi tự sát. TiểuBạch đã thề trước mộ của Hùng ca nhất định sẽ mua lại tiệm thịt.""Vì vậy mà cậu muốn trở thành ngôi sao?" Cao Cần đột nhiên muốn cười to, miệng đã há raphân nửa, nhưng trước ánh mắt chăm chú của Tiểu Bạch, chẳng hiểu tại sao, thực sựkhông cười nổi."Xin anh." Tiểu Bạch đột nhiên hai chân gập lại, quỳ xuống.Giả Chí Thanh bị dọa sợ nhảy dựng lên: "Này, cậu không cần làm quá như thế? Anh takhông phải Gia Cát Lượng, cậu cũng không phải Lưu Bang mà diễn vở ba lần cầu gì gì đónha.""... Ba lần cầu là Lưu Bị, không phải Lưu Bang." Cao Cần tức giận chỉnh."Đều là người một nhà, không cần quá tính toán." Giả Chí Thanh định kéo Tiểu Bạch dậy.Tiểu Bạch thà chết không nghe."Tôi sẽ không ký hợp đồng với người mới đâu." Cao Cần không chút xúc động nói.Giả Chí Thanh tức giận thiếu chút nữa là nhào tới, may mà Tiểu Bạch nhanh tay kéo hắn lại.Nhìn Giả Chí Thanh sắc mặt vẫn đang giận dữ, Tiểu Bạch buồn bã đứng dậy, thất vọng nói:"Thôi đi, có thể là anh họ cậu nói đúng, mình thực sự không thể trở thành ngôi sao. Mình sẽsuy nghĩ thực tế một chút và nghiêm túc tìm việc làm."Cao Cần bắt chéo hai chân: "Tuy rằng tôi không ký với người mới, cũng không có nghĩa làngười khác sẽ không ký."Giả Chí Thanh nghi ngờ trừng mắt nhìn hắn: "Anh có ý gì?""Cậu không phải mới nói cậu ta có thể sánh ngang Phong Á Luân sao? Được, để tôi xemthử cậu ta rốt cuộc có thể trở thành một Phong Á Luân thứ hai không. Dù sao thì, công tymời một người ăn bám cũng là mời, mời hai người ăn bám cũng là mời. Cậu đang làm nghềgì?"Giả Chí Thanh đương nhiên không muốn cho hắn biết mình vừa bị đuổi việc, thấp giọng nói:"Bán bảo hiểm. Sao vậy?""Ngày mai cậu và cậu ta cùng đến Ematto báo danh đi."Giả Chí Thanh tim đập loạn xạ nói: "Anh đang mời tôi?""Hoàn toàn không phải tôi mời, là Ematto mời. Nếu là tiền của tôi, tôi nhất định không lãngphí như vậy." Cao Cần cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm nói: "Cậu hãy chứng minh cho tôixem, cậu làm thế nào để tạo ra một Phong Á Luân thứ hai."Tạo ra một Phong Á Luân thứ hai?Giả Chí Thanh nhìn Cao Cần đang nhàn nhã ngồi trên sô pha bọc da sang trọng, uống rượuvang, đột nhiên cảm thấy nhiệt huyết bừng bừng: "Được, anh cứ mở to mắt chờ xem!"Hắn kéo Tiểu Bạch: "Chúng ta đi."Tiểu Bạch vẫy vẫy tay chào tạm biệt.Đi thang máy xuống tầng dưới, Giả Chí Thanh khi đi ngang qua cửa bảo vệ, ưỡn ngực thẳngsống lưng.Một ngày nào đó, hắn sẽ tự hào hãnh diện, làm cho mọi người nhìn hắn bằng con mắt khác,không ai có thể khinh thường hắn, không ai dám phớt lờ hắn, đối với hắn tiền hô hậu ủng.Giọng của Tiểu Bạch đột nhiên vang lên: "Nếu đi tiếp, sẽ đụng cột điện đó!"Giả Chí Thanh tỉnh mộng, cái cột điện to đùng chỉ cách mũi hắn 3 cm. Hắn phấn khởi quayđầu lại: "Tiểu Bạch!""Sao?""Chúng ta đi ăn lẩu cay Tứ Xuyên chúc mừng một chút đi!""Mừng cái gì?""Mừng chúng ta đã thoát ly khỏi đội ngũ những người thất nghiệp!" Tuy rằng tham vọng củahắn vô cùng to lớn, có điều hiện nay tiền lương nhận được là việc quan trọng nhất.Tiệm lẩu cay Tình Yêu rất gần tiệm thịt Hưng Long, cho nên bọn họ vô cùng quen thuộc.Mặc dù tên gọi lẩu cay Tình Yêu rất dễ khiến người ta mơ mộng, nhưng mà bên trong so vớicác tiệm lẩu cay bình thường cũng chẳng có gì khác biệt.Hôm nay trong tiệm không đông khách lắm, chỉ có một cặp tình nhân trẻ đang ngồi thì thầmtrong góc.Giả Chí Thanh gọi vài món, quay đầu lại nhìn Tiểu Bạch, thấy cậu không rời mắt khỏi ti viphía trên."Đang nhìn gì thế?""Anh ấy...""Ai?" Giả Chí Thanh ngẩng đầu, thấy đang chiếu chương trình "Bài Hát Mới Trong Tháng"."Anh ấy chính là khách mời hôm trước."Giả Chí Thanh thở dài: "Anh ta là Nhan Túc Ngang.""Anh ấy nhất định có rất nhiều tiền."... Tiền? Nếu như người có vô số fan hâm mộ, đoạt vô số giải thưởng được xưng tụng làthiên vương đa tài kia biết được vị trí của mình trong lòng người khác chỉ là một kẻ có tiền,không biết sẽ có cảm giác như thế nào? Giả Chí Thanh vỗ vai Tiểu Bạch, nghiêm túc nói:"Chỉ cần cậu xem anh ta là mục tiêu, chắc chắn sẽ có được ngày mua lại được tiệm thịtHưng Long.""Phải!" Tiểu Bạch nắm tay lại. Nhan Túc Ngang... Cậu yên lặng ghi khắc cái tên này vào tâmtrí.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương