Tổng Tài Ác Ma Sủng Thê
Chương 16: "Tặng Cho Tôi Sao?"
Tất cả những ký ức không vui hệt như một bộ phim quay chậm, nhất nhất bày ra trong đầu cô, cô há miệng, vừa định kể lể với mẹ những uất ức cô phải chịu, chỉ thấy hình dáng mẹ dần dần mơ hồ, sau đó rầm một tiếng nổ tung, biến thành mảnh. vụn lấm tấm biến mất trong giấc mơ của cô, ngay sau đó cảnh trong mơ bỗng nhiên biến đổi, cô nhìn thấy Lưu Tử Đằng. Lưu Tử Đằng trong giấc mộng đã bình phục, anh mỉm cười nhìn cô, nhưng không lên tiếng, cô dang tay ra muốn ôm anh, thế nhưng anh lại lui về phía sau từng bước một. Sau đó, cô tỉnh giấc... Trên mặt cô tràn đầy nước mắt. Lưu Họa Y lau sạch nước mắt, thẫn thờ thật lâu mới đứng dậy. Cô nghĩ, gần đây cô nhất định là bị Lâm Thành Nhân kiềm chế quá mức đến phát điên rồi. Nếu không tại sao cô lại nhớ lại chuyện cũ năm xưa nhiều như vậy? Ưu tư chất chứa quá lâu, không tìm được một ai thích hợp để tâm sự. Lưu Họa Y nhếch môi, bất tri bất giác đi tới đài phun nước, Nơi này...? Cô chợt nhớ tới người đàn ông ấm áp như ngọc, người đàn ông như thiên thần! HU Lần theo hướng phòng vẽ trong trí nhớ lần trước, Lưu Họa Y nhìn chung quanh, trong phòng vẽ trống rỗng, chỉ có Cọ vẽ, pallet pha màu loang lổ để bừa trên mặt đất, trong phòng có khung tranh, trên đó là bức tranh hoa hướng dương sơn đầu chưa vẽ xong lần trước, nhưng không thấy bóng dáng hẳn. Lưu Họa, thở dài, xụ mặt xuống, trong mắt là tràn đầy thất vọng. Xem ra hôm nay không gặp được hắn... . Đang lúc cô xoay người định rời đi, xa xa một bóng người đi tới, không sai, chính là hắn... Người đàn ông đó, người đàn ông giống như thiên thần... Lưu Họa Y ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút hốt hoảng, nhưng trong mắt là ngạc nhiên mừng rỡ khó mà che giấu. "A... Cái đó, xin lỗi, tôi không phải cố ý đến phòng vẽ của anh... Tôi chẳng qua là..." Cô tay chân luống cuống, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp. "Tôi không có lục lọi đồ đạc của anh đâu!" Lưu Họa Y lắc lắc tay, vẻ vô cùng khẩn trương. Người đàn ông không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn cô, lắc lắc đầu, sau đó ngồi vào trước khung vē. Hắn cầm cọ vẽ tranh sơn dầu, chậm rãi pha màu trên pallet, rồi từ tốn phết màu lên khung vải, hết lớp này đến lớp khác, màu sắc dần dần được lấp đầy. Từ màu vàng nhàn nhạt ban đầu, hắn điểm thêm màu vàng kim phân biệt các mảng màu, từng khối màu hiện lên sáng tối khác nhau, màu sắc tươi tắn, đậm nhạt rõ ràng. Lưu Họa Y đứng bên người hắn, hai tay ôm mặt, vẻ mặt đầy thán phục. "Anh còn nhớ không, đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt! Lần trước đi vội vàng, tôi cũng chưa kịp giới thiệu bản thân. Chào anh, tôi tên là Lưu Họa Y." Cô ngoẹo đầu, cặp mắt cong thành vầng trăng lưỡi liềm. Người đàn ông không trả lời, chỉ là hơi quay đầu lại, gật nhẹ một cái. Lưu Họa tựa hồ đã quen với việc hắn không nói lời nào, cũng không để ý quá nhiều. Hắn im lặng vẽ tranh, cô đứng bên cạnh hắn, trong lòng Lưu Họar lập tức bình tĩnh lại rất nhiều, cô nhìn hắn, nói tiếp: "Thật ra thì... Tôi biết anh là em trai của Lâm Thành Nhân..." Nói tới đây, cô dừng lại một chút, thấy hắn không phản ứng gì, cô nói tiếp: "Aizzz! Anh nói xem, người và người làm sao lại khác biệt lớn như vậy chứ? Anh cho người cảm giác dịu dàng như vậy..., thế mà hắn lại lãnh khốc vô tình!" "Tính cách hai người thật sự chênh lệch 360 độ! Căn bản không giống như một mẹ sinh ra!" "Bất quá tôi vẫn hâm mộ hai người." Lưu Họa Y xụ mặt xuống, "Tôi cũng có một người anh, nhưng anh ấy bị bệnh, bây giờ không thể ở bên cạnh tôi..." Lưu Họa, từng câu từng chữ kể lại, từ chuyện mới vừa rồi nằm mơ thấy Lưu Tử Đằng, rồi lại nói đến Lâm Thành Nhân. Giọng cô trầm bổng, vẻ mặt khá hào hứng. Lâm Thành Công thỉnh thoảng sẽ ngừng cọ vẽ, Xoay người lại, thần sắc nghiêm túc, rất nghiêm túc nghe cô nói chuyện. Hai người chỉ giao tiếp với nhau như vậy, cô nói, hắn nghe. Lưu Họa, có lúc tình cờ ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mặt trời chiếu từng mảng ánh sáng vàng rực, rọi trên người hắn, cả người hắn như được dát một lớp hoàng kim, cho người ta cảm giác hắn đang tỏa sáng. Trong lòng cô dâng lên một niềm ấm áp. Người đàn ông quay đầu lại, bắt chước Lưu Họa Y nheo nheo mắt cong như vầng trăng lưỡi liềm. Lưu Họa Y bật cười, đột nhiên cảm thấy hắn có chút quen thuộc, nhưng cảm giác quen thuộc này không phải là là vì gặp hắn ở lần trước. Lưu Họanhìn hắn từ trên xuống dưới, bỗng nhiên trợn to mắt, quần áo trên người hắn nhìn thật quen mắt, thật giống như bộ quần áo Lâm Thành Nhân thay đổi lúc nãy... Bộ âu phục màu xanh... Lưu Họa Y đứng hình một chút, cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ hai anh em Lâm Thành Công và Lâm Thành Nhân thích mua quần áo giống nhau sao? ! Sinh đôi là như vậy à? ! Lắc lắc đầu, Lưu Họa Y cảm thấy mình nghĩ quá nhiều! Người khác thích mặc quần áo thế nào có nhiều chuyện làm gì? Lưu Họay chỉ ngồi bên cạnh hắn như vậy, mãi cho đến chạng vạng tối, trời dần tàn, bị từng tầng mây tối chậm rãi che khuất. Khi hắn đi nét CỌ màu cuối cùng lên cánh hoa hướng dương, buồng cây cọ dầu trong tay xuống, bức tranh sơn dầu hoàn tất hiện ra, hắn chấm phá thêm vài nét, rồi xoay người nhìn Lưu Họa Y. "Vẽ xong rồi?" Lưu Họa Y cười hỏi. Người đàn ông nheo mắt cười nhẹ nhàng, đưa tay gỡ bản vẽ xuống. "Thật là đẹp! Trông rất sống động!" Lưu Họa Y khen ngợi từ trong thâm tâm. Nhưng Lâm Thành Công lại lấy bản vẽ xuống đưa cho cô, trên khuôn mặt treo nụ cười tủm tỉm. Lưu Họa Y kinh ngạc: "Tặng cho tôi sao?" Hắn gật đầu, Lưu Họa Y nhoẻn môi cười, vỗ tay, "Quá tuyệt vời! Cám ơn anh! Tôi nhất định sẽ bảo quản tật tốt!" Cô cười rất vui vẻ, mắc cỡ đỏ mặt nhìn hắn. Lưu Họa Y còn đắm chìm vui mừng, bỗng dưng nghe bên ngoài có tiếng còi xe tít tít, cô ngẩn người ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương