Tổng Tài Ác Ma Sủng Thê
Chương 42: Xấu Xí Cũng Mặc Kệ Tôi
Cô không muốn nói những chuyện không liên quan, càng không muốn nghe Lâm Thành Nhân nói cô quyến rũ người đàn ông khác, đàn bà này đàn bà nọ, cho nên có thể tránh được thì vẫn hết sức tránh đi. Lâm Thành Nhân gật đầu, đôi mắt cay nghiệt đảo qua, nhìn thấy quyển tập cô cầm trong tay. Người đàn bà này lại mang thứ gì từ bên ngoài về?. Hay là có người đàn ông nào đưa cho cô? . - Hừ, mới đi ra ngoài có vài giờ, đã kịp lẳng lơ với người đàn ông khác. Lâm Thành Nhân nheo mắt lại, loáng thoáng có thể nhìn thấy ánh lửa nhún nhảy bên trong. "Đó là cái gì?" Lâm Thành Nhân suy nghĩ, giọng nói trong nháy mắt lạnh xuống tám độ. "Tranh.". "Lại có người đàn ông nào đưa cho cô?" Lưu Họa Y liếc mắt, cô biết người đàn ông này chỉ có thể nói được như vậy. Tay đưa đến trước mặt hắn, "Tôi vẽ.". Lâm Thành Nhân vì một tiếng, khinh thường nói: "Cô còn biết vẽ nữa cơ à ? Không ngờ đại tiểu thư đây ngoài lắng lơ với đàn ông còn biết cả những thứ này." Lưu Họa, không để ý vẻ giễu cợt trong câu nói của hắn, Lâm Thành Nhân mở ra xem, bĩu môi, "Chẳng có gì đẹp." Lưu Họa Y liếc mắt, giật quyển tập vẽ lại. Dù sao cũng không phải tặng cho hắn, quan tâm hắn nói để làm gì. Chỉ cần người kia thích là được. "Xấu xí cũng mặc kệ tôi, có phải tôi tặng cho anh đâu." Lưu Họa Y không để ý tới hắn, một nước đi thẳng lên lầu, cất quyển tập vẽ vào trong ngăn kéo. Nhìn bức tranh hoa hướng dương rực rỡ trong ngăn kéo, cô nhếch môi cười. Bức tranh này ngày mai mang tặng cho hắn thì thật tuyệt. Trời tối mờ mờ, mới đâm mây ngang, vẫn còn chưa sáng hẳn. Lúc Lưu Họa Y còn chìm trong trong giấc mộng, loáng thoáng nghe tiếng huyên náo dưới lầu, liền trở mình xoa xoa đôi mắt buồn ngủ cho tỉnh táo rồi ngồi dậy. Sớm như vậy ai đã ồn ào ở dưới đó vậy?. Cô mặc quần áo vào, đi tới đầu cầu thang. Lâm Thành Nhân ngồi trên sofa, trên người khoác áo ngủ, khóe miệng hơi cong lên, nhìn tâm trạng không tệ, không nhìn ra dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ dù chỉ một chút. Một thanh niên ngồi bên cạnh hắn, đưa lưng về phía Lưu Họa Y, cô không thấy được tướng mạo, bất quá Lưu Họa” nhưng cảm thấy bóng lưng hắn có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ nổi đã gặp ở nơi nào. Lưu Họa Y đi xuống lầu, thấy Chú Hiểu mặt mày tươi cười bưng ly trà đi tới, trong miệng còn kêu: "Cậu hại, không phải nói là buổi chiều mới trở về sao? Sao mới sáng sớm đã về rồi?". Chỉ nghe người kia cười nói: "Quá nhớ nhà.Vì vậy về sớm một chút." Lưu Họa Y ngẩn ra, cậu hai? Là hắn sao? Là Lâm Thành Công sao? Lưu Họa Y nghi ngờ nhìn người vẫn đưa lưng về phía mình, lắc đầu một cái, không đúng... Thân hình hắn không giống Lâm Thành Công cô đã gặp. Hơn nữa hắn giọng điệu nói chuyện có chút kỳ quái, bất quá cô đứng cách quá xa, không nghe rõ. Lâm Thành Công mà cô biết đến bây giờ vẫn chưa bao giờ mở miệng nói câu nào với cô cả. Cô vội vàng đi xuống lầu, tiếng bước chân cuống quít thu hút chú ý của mọi người. Lâm Thành Nhân cau mày, ánh mắt hung tợn. "Cô làm gì vậy hả?" Người thanh niên quay đầu, Lưu Họa Y trong nháy mắt sửng sốt. Khó trách cô cảm thấy bóng lưng cùng tiếng nói chuyện quen thuộc như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương