Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 67



Chương 67

Tay anh vừa duỗi ra, miệng chuẩn bị cất lời.

Một cánh tay của Tô Lam chắn trước mặt anh: “Kiêm Mặc, đây là anh rể của eml”

Phù…

Quan Triều Viễn quay đầu nghi ngờ nhìn Tô Lam, Tô Lam dùng chân giẫãm anh một cái: “Không phải em luôn muốn gặp anh rể của em sao?”

‘Tô Kiêm Mặc hơi ngây người, nghe Tô Lam nói vậy, lập tức cười tươi như hoa: “Em chào anh rể!”

“À… chào em”

Mặc dù, bản thân Quan Triều Viễn biết, anh quả thực là anh rể của cậu, thế nhưng, Tô Lam như này cũng không khỏi có chút…

“Kiêm Mặc, sao hôm nay em lại về? Hôm nay không phải là thứ năm sao?” Tô Lam tò mò hỏi.

“À, hôm nay lần thi thử thứ hai của bọn em thi xong rồi, đợt trước học quá căng thẳng, nên trường quyết định t†hứ năm tuần này cho nghỉ, để bọn em nghỉ ngơi thêm một ngày” Tô Kiêm Mặc giải thích.

Ô.

“Sao hôm nay chị và anh rể lại qua đây thế?

Nếu không biết cậu về, vậy hôm nay hai người họ quay về đây là có ý gì?

“Cái đó… Anh rể em vừa đi công tác về, vừa đẹp đoàn phim chỗ chị cũng được nghỉ, muốn qua đây dọn dẹp nhà cửa cho em, anh rể em cũng rảnh rỗi, nên cùng qua đây, vốn cũng định ngày mai qua trường đón em nữa”

Tô Lam bắt đầu khởi động chế độ chém gió tung trời.

“Là vậy à, đừng đứng nữa, anh rể, vào nhà ngồi đi” Tô kiêm Mặc rất ngoan ngoãn thay dép, cất cặp sách vào phòng của mình.

Vì không biết Tô kiêm Mặc quay về, đồ ăn Tô Lam nấu đều theo khẩu vị của mình, Tô Kiêm Mặc bị bệnh từ nhỏ, khẩu vị luôn rất thanh đạm.

“Kiêm Mặc, chị cũng không biết em về, không có món em thích ăn, chị làm thêm hai món nữa nhé” Nói rồi, Tô Lam liền chuẩn bị vào bếp chiến đấu hiệp nữa.

“Không cần đâu chị, đừng để anh rể chờ nữa, cùng nhau ăn đi, dù sao em cũng không ăn nhiều”

Tô Kiêm Mặc kiên quyết kéo Tô Lam ra khỏi phòng bếp.

Ba người ngồi trước bàn ăn, ai nấy đều thấy lúng túng.

Tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi.

“Mau ăn đi” Tô Lam liền đưa đũa cho Tô Kiêm Mặc và Quan Triều Viễn.

“Vâng, chị, chị trước giờ chưa từng nói với em, anh rể em là con lai” Nhìn đôi mắt màu lam nhạt của Quan Triều Viễn, Tô Kiêm Mặc rất lấy làm lạ, người bình thường đều cho rằng anh là con lai.

“Á… Anh ấy cận thị, đeo kính áp tròng thôi” Tô Lam vội giải thích: “Anh nhìn anh xem, còn mua màu lam nữa, giả làm con lai cái gì cơ chứ?”

Tô Lam dùng mắt ra hiệu cho Quan Triều Viễn.

“Ừ… nhìn cho mới lạ thôi mà” Quan Triều Viễn cười gượng Quan Triều Viễn vừa ăn hai miếng liền bắt đầu ho dữ dội, khuôn mặt khôi ngô nhịn đến đỏ bừng.

Tô Lam lập tức rót cho anh cốc nước.

Phần lớn đồ ăn Tô Lam làm hôm nay đều hơi cay, không phải cho tiêu thì là cho ớt, Quan Triều Viễn nào đã từng ăn đồ ăn khẩu vị nặng như thế?
Chương trước Chương tiếp
Loading...