Tổng Tài Bá Đạo
Chương 4: Chủ nhân của Uông gia
Một tầng lại một tầng tuyết bao phủ cả thành phố, trong khu biệt thự ngày hôm nay bọn trẻ lại càng thêm vui vẻ. “Đại tiểu thư, tôi không dám nữa, về sau tôi nhất định chỉ nghe lời nói của cô, van xin cô đừng trừng phạt tôi được không?” Một cô gái chừng hai mươi tuổi quỳ gối trước mặt một tiểu cô nương, van xin giống như một con chó. “Hừ! Con đầy tớ vô dụng. Nếu lần sau ngươi còn dám giúp đỡ con gái của người đàn bà kia, ta nhất định làm thật. Nếu để ta lại thấy ngươi đến lấy lòng nhị tiểu thư, ta sẽ may cái miệng của ngươi lại.” Một tiểu cô nương có khuôn mặt thon dài xinh đẹp lại lộ ra một cỗ tức giận hung ác, trừng mắt giáo huấn người hầu đang quỳ gối trước mặt. “Vâng, đại tiểu thư, tôi hiểu, tôi nhất định sẽ ghi nhớ điểu này, van xin cô tha thứ cho A Đào lần này, xin cô!” Hai tay của cô ta dính đầy máu tươi, thanh âm run rẩy. Lần giáo huấn này đây khiến cho cô hoàn toàn hiểu được rằng: trong Uông gia này, những đứa con của nhị phu nhân cùng tam phu nhân đều không có phần. Chỉ có con của đại phu nhân mới là con cháu Uông gia, những đứa nhỏ khác đều là kẻ thù của Uông gia. “Giai Vi, con không luyện đàn thật tốt, ở trong này làm cái gì?” Một giọng nữ uy nghiêm vang lên. “Mẹ!” Giọng nữ ngọt ngào như mở cờ, như dính mà bò lên cánh tay của người phụ nữ. Ánh mắt tà tà của bà chăm chú nhìn A Đào đang quỳ gối bên cạnh, “Nó xảy ra chuyện gì?” “Nó không nghe lời, Giai Vi thay mẹ giáo huấn người hầu. Để cho đôi mắt chó của nó kia hiểu rõ chủ nhân của gia đình này là ai, hừ!” Cái miệng nhỏ nhắn của nó đẩu lên giống như tư thế của nữ vương. “Bảo bối của mẹ thực ngoan, thực hiểu chuyện!” Bà nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn tựa như báu vật của Uông Giai Vi, ở trên khuôn mặt nhỏ của nó hôn ấn xuống. “A Kiều, đem A Đào đuổi ra khỏi Uông gia. Loại người hầu không hiểu biết phép tắc này, giữ lại chính là tai họa.” Bà một bên nở nụ cười xinh đẹp với con gái, một bên lạu âm ngoan mà ra lệnh. “Vâng, phu nhân!” A Kiều nhẹ giọng đáp lời. Ngay lập tức, có hai người con trai kéo cơ thể của A Đào đi ra ngoài. “Phu nhân, đừng, phu nhân. Van xin bà, tôi về sau không bao giờ tái phạm nữa. Xin bà, giữ lại tôi mà phu nhân!” Thanh âm của cô ta càng ngày càng xa ngoài cửa lớn. Một vết máu đỏ tươi, từ A Đào mà chảy ra, như khắc vào lớp tuyết trên mặt đất. Một phía khác, một thân ảnh nho nhỏ bịt kín miệng, một chút âm thanh cũng không dám phát ra. Trong con ngươi đen bóng rơm rớm nước mắt lấp lánh. “A Đào, thực xin lỗi, thực xin lỗi. Là em hại chị, là em hại chị.” Tiểu cô nương kia có một mái tóc dài giống như rong biển che khuất vết bạt tai nho nhỏ. Khuôn mặt của nó cùng mẹ nó xinh đẹp như nhau, e thẹn động lòng người, nó chính là nhị tiểu thư của Uông gia – Uông Giai Trừng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương