Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời
Chương 18: Con Bé Đó Rất Sợ Tôi Sao?
Ông cụ Nguyễn liếc cô một cái, như thể ông không mảy may bận tâm đến nội dung cuộc trò chuyện mà cô vừa nghe lỏm được. Ông dùng giọng nói già nua nhưng mang đầy sự oai phong dặn đi dặn lại cô: “Đang có thai thì phải cố gắng hạn chế tối đa việc tiếp xúc với bức xạ từ thiết bị điện.” Ông vừa nói, vừa đưa mắt nhìn chiếc điện thoại đang rơi trên sàn nhà. Trần Tử Huyên vội vàng nhặt điện thoại lên: “Cháu biết rồi ạ.” Cô ngoan ngoãn đáp lại. "Thưa cô chủ, bây giờ sắp đến Tết Dương Lịch, chúng tôi đã đặt trước tiệc cưới cho cô và cậu chủ vào năm sau. Bởi vì cô đang mang thai không tiện đi đi lại lại vất vả, cho nên tất cả đều làm đơn giản một chút. Chỉ chiêu đãi một số khách khứa quan trọng, đợi sau khi sinh em bé thì sẽ tổ chức một buổi tiệc đầy tháng thật linh đình.” Lão quản gia thông báo với cô về việc tổ chức đám cưới. "Được." Trần Tử Huyên không có ý kiến gì về những điều này, hơn nữa lúc đứa bé này ra đời, thì có lẽ cô đã rời khỏi nhà họ Nguyễn rồi. Nhưng khi gần đến Tết Dương Lịch, Trần Tử Huyên lại nhớ đến một chuyện khác, dì của cô có thể đã trở về căn hộ rồi. "Còn chuyện về dì của cô…” Lão quản gia dường như đoán được cô đang nghĩ gì, cho nên đã trầm giọng lên tiếng trước và đưa mắt quan sát cô thật kỹ. "Dì Cố Như Yên của cô mắc bệnh tim bẩm sinh. Chúng tôi đã cử người liên hệ với bên bệnh viện và đang tích cực tìm nguồn hiến tim phù hợp..." Trần Tử Huyên nghe đến đây thì cả người run lên bần bật, hai mắt cô đỏ hoe. Điều cô cứ luôn canh cánh trong lòng và lo lắng nhất chính là bệnh tình của dì. Mấy năm nay tình trạng bệnh của dì càng ngày càng trầm trọng, nhưng cô chỉ có thể trơ mắt nhìn người thân yêu dấu của mình từ từ tiều tụy và gầy rộc đi. “Cảm ơn.” Cô cúi đầu và nghẹn ngào nói một câu. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng ông cụ Nguyễn sẽ bằng lòng giúp đỡ cô, nếu như thật sự có thể cứu sống dì của cô, thì bảo cô làm gì cũng được. Trần Tử Huyên lại ngẩng đầu nhìn ông cụ Nguyễn đang ngồi trên ghế sô pha, dè dặt hỏi: "Thưa ông, cháu có thể về nhà một chuyến không ạ?" Dáng vẻ của ông cụ Nguyễn đầy uy nghiêm, đôi mắt già nua khẽ nheo lại, nhìn cô một hồi lâu nhưng không nói gì, sau đó quay đầu đi và không để ý tới cô nữa. Trần Tử Huyên thấy người ông đức cao vọng trọng phớt lờ mình thì trong lòng có hơi lo lắng. “Chúng tôi sẽ không giam cầm quyền tự do cá nhân của cô.” Lão quản gia ân cần nói với cô. Nói xong, lão quản gia dặn dò nữ giúp việc ngoài cửa và gọi tài xế đưa cô trở về khu căn hộ cũ của cô. Trần Tử Huyên nhìn lão quản gia đầy cảm kích, cuối cùng lại một lần nữa kính cẩn thưa với ông cụ Nguyễn: "Ông ơi, vậy cháu xin phép đi ra ngoài trước ạ." Trần Tử Huyên bước đi rất thận trọng, cô đi theo nữ giúp việc ra ngoài cửa. "Mặt mũi của tôi dữ tợn vậy à?" Khi Trần Tử Huyên đã đi khỏi cửa lớn, ông cụ Nguyễn bình thản mở miệng hỏi lão quản gia một câu, giọng nói có hơi không vừa lòng: “Con bé ấy rất sợ tôi sao?” Lão quản gia không nhịn được cười: "Thưa ông cụ, trừ cậu chủ ra, thì ai mà không sợ ông chủ!” Ngay cả những nhân vật có máu mặt trong giới kinh doanh cũng đều vô cùng tôn kính và kiêng dè ông cụ Nguyễn, huống hồ gì Trần Tử Huyên chỉ là một cô gái nhỏ bé, dù sao tính cách của ông cụ Nguyễn và cậu chủ đều giống nhau và đều không dễ tiếp cận. "Ông cụ à, xem ra ông chủ có vẻ rất thích cô Trần Tử Huyên này." “Ai nói tôi thích con bé ấy!” Vẻ mặt của ông cụ Nguyễn phức tạp, lông mày bạc trắng nhíu lại: “Tôi chỉ là cảm thấy Trần Tử Huyên này so ra với Lưu Oánh Oánh trước kia thì có khá khẩm hơn một chút.” Lão quản gia cười khẽ và không nói gì. Trần Tử Huyên ngồi xe của nhà họ Nguyễn trở về căn hộ cũ cô đã từng sống trước đây. "Có thể dừng ở đây được không, tôi tự đi vào trong tiểu khu..." Trần Tử Huyên đột nhiên mở miệng nói với người tài xế rằng chiếc xe nổi tiếng của nhà họ Nguyễn ra vào tiểu khu thì nhất định sẽ dẫn đến lời ong tiếng ve từ hàng xóm láng giềng và cô không thích nói toạc ra. "Vâng, thưa cô chủ, tôi sẽ đợi cô ở đây, xin hãy chú ý đến an toàn." Tài xế làm theo lời cô và không quên dặn dò cẩn thận. Dù sao đi nữa cô cũng đang mang thai đứa con của nhà họ Nguyễn, nếu như cô bị thương hay sứt mẻ chỗ nào, thì chẳng ai có thể gánh vác nổi tội lỗi này cả. Trần Tử Huyên gật đầu với anh ta, sau đó mở cửa xe bước ra ngoài. Khu chung cư cũ năm tầng này không có thang máy, ngay cả đèn đường cũng cũ nát nhiều năm không tu sửa, vì đây là vùng giải phóng cũ và khá xa trung tâm thành phố nên giá thuê nhà tương đối thấp. Cô leo lên cầu thang bộ và cuối cùng cũng lên đến tầng năm. Cô lấy chìa khóa ra và định mở cửa, nhưng thấy cửa đã được mở sẵn rồi. Khuôn mặt của Trần Tử Huyên tràn đầy mừng rỡ, hẳn là dì của cô đã từ viện dưỡng lão trở về rồi. “Dì ơi, dì đã về rồi sao?” Cô mở cửa và bước nhanh vào trong nhà. Tuy nhiên, khi vừa bước vào thì cô lại thấy một người đàn ông đang đứng trong căn phòng khách khiêm tốn của nhà cô…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương