Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Vội Yêu!
Chương 22: Mẹ chồng tới " bắt gian "
Sau một đêm, khi thuốc đã tan hết, thì tất cả mọi thứ cuối cùng cũng kết thúc.Đường Tâm Lạc tỉnh dậy, không biết mình đang ở đâu, nhìn chung quanh một chút, có lẽ là đang ở quán rượu.Đường Tâm Lạc vẫn đang còn suy nghĩ xem lát nữa phải rời đi như thế nào, bộ lễ phục tối hôm qua còn mặc được không, thì trong phòng tắm đột nhiên truyền ra tiếng nước chảy.Người đàn ông kia vào phòng tắm rồi?Sau khi biết đối phương không còn ở bên cạnh mình nữa, Đường Tâm Lạc lúc này mới có can đảm xoay người nhìn bốn phía.Đáng tiếc, nhìn một lâu, sau đó vẫn thấy mọi thứ thật mơ hồ."Sớm biết thế này thì đã không đeo kính áp tròng rồi, mỗi lần đeo cái thứ này đều gặp chuyện đen đủi."Ảo não quay về nằm trên giường, toàn thân nhớp nhúa cảm giác cực kỳ khó chịu.Đúng lúc ấy, ngoài cửa liền truyền đến tiếng nói chuyện.Mặc dù thanh âm không lớn, nhưng Đường Tâm Lạc ngay lập tức có thể nhận ra người đang nói là ai.Giọng nói sắc nhọn, phách lối của Cung Tuyết Mi từ ngoài cửa truyền tới: "Cô ta chắc chắn là ở trong phòng này, tất cả các phòng của tầng 2 tôi đã tìm qua rồi....chỉ có phòng này khóa trái cửa.""Nhưng mà Lục phu nhân, quản gia chỉ cho bà tìm con dâu của bà ở tầng 2 thôi, bây giờ bà tùy tiện xông vào như vậy sẽ quấy nhiễu đến các khách khác."Sau một hồi yên lặng, ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân nhốn nháo."Mạnh quản gia, anh tới thật đúng lúc. Con dâu tôi chắc chắn là ở trong phòng này, phiền anh lấy chìa khóa mở cửa giúp tôi... Tôi hôm nay cũng chẳng sợ mất mặt nữa, trong nhà có một đứa con dâu không biết giữ gìn như vậy, thật đúng cái nghiệt của Lục gia!""Lục phu nhân đừng nóng nảy, lão phu nhân mới vừa tỉnh giấc, tôi đã cho người đi báo với lão phu nhân rồi. Nếu như lão phu nhân đồng ý, đương nhiên là tôi sẽ mở cửa cho bà, nhưng nếu lão phu nhân không đồng ý... Thứ cho tại hạ vô năng." Mạnh lão quản gia là cha của Mạnh Trạch, đã phục vụ ở Lục gia nhiều năm.Ông đương nhiên là biết lão phu nhân rất yêu thương Đường Tâm Lạc, cũng biết Đường Tâm Lạc chính là con dâu của Cung Tuyết Mi.Nếu như là người khác, thì đừng nghĩ tới chuyện có thể vào Lục gia "Bắt gian". Nhưng bởi vì nhân vật chính của chuyện này là Đường Tâm Lạc, nếu không cho Cung Tuyết Mi vào, sau này Cung Tuyết Mi sẽ dùng tội danh không có chứng cớ này để áp đặt lên người Đường tiểu thư.Cũng chính vì vậy, vừa nãy ông mới ngầm đồng ý để cho Cung Tuyết Mi dẫn người vào tầng 2 để tìm người.Mạnh quản gia kiên quyết phải đợi được câu trả lời của lão phu nhân, Cung Tuyết Mi cho dù có sốt ruột, nhưng cũng không dám làm càn ở Lục gia. Đường Tâm Lạc ở trong phòng nghe thấy rất rõ, biết là Cung Tuyết Mi đã dẫn người đến chặn cửa rồi, liền vội vàng vơ lấy một chiếc áo sơ mi của đàn ông khoác lên người rồi bước vào phòng tắm.Nhất định phải bảo người đàn ông kia đi ngay bây giờ!Đầu óc cô bây giờ rất rối loạn, tầm mắt cũng không nhìn rõ nữa, trên người chỉ tùy tiện khoác một chiếc áo sơ mi, đôi chăn trắng nõn lộ ra dưới vạt áo sơ mi, đôi chân thẳng tắp, thon dài.Cửa phòng tắm bị cô mở ra, trong hơi nước mờ mịt, cơ thể của người đàn ông như ẩn như hiện.Người kia dường như vừa mới tắm xong, bên hông quấn một cái khăn tắm, cả người đem theo hơi nước quay lại nhìn cô."Anh..." Đường Tâm Lạc sửng sốt một chút, ngay sau đó vội vội vàng vàng tiến lên nắm lấy cánh tay của người đàn ông.Chỉ có ở những lúc như thế này cô mới cảm thấy may mắn vì mắt mình không nhìn rõ, như vậy cô sẽ không cảm thấy ngại ngùng vì nhìn thấy cơ thể của một người đàn ông đang không mặc quần áo."Anh đi mau đi, bên ngoài rất nguy hiểm... Không có thời gian để giải thích với anh nữa, anh nhảy ra từ cửa sổ đi."Bắt lấy cánh tay rắn chắc của người đàn ông, Đường Tâm Lạc dùng sức kéo, nhưng người kia vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích.Cô lại sốt ruột đẩy anh một cái: "Anh... Sao anh còn chưa chịu đi, còn đứng đờ ra đây làm gì!"Người đàn ông đưa mắt nhìn cô, đáy mắt toát ra vẻ lạnh lẽo: "Tôi tuyệt đối sẽ không nhảy ra khỏi cửa sổ.""Vậy... Vậy anh trốn đi... Trốn dưới gầm giường..." Lời còn chưa nói xong, người đàn ông đang đứng yên bất động đột nhiên bước ra khỏi phòng tắm."A, anh định đi đâu để trốn?".Lục Dục Thần nghe thấy lời nói của cô liền dừng bước, quay đầu dùng ánh mắt thú vị nhìn cô."Đi mở cửa." Anh nói xong, liền bước ra khỏi cửa phòng tắm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương