Tổng Tài Định Chế Tư Nhân

Chương 4



Dù cho là giết hắn hay là *** chết hắn, Tống Phong Thời đều không làm được.

Thật đúng là khốn nạn.

Bởi vì, Tống Phong Thời từ tận đáy lòng đã bị tính cách thẳng thắn và khó chịu của Kim Lan Thù hấp dẫn.

Tất nhiên, cậu vẫn là bị thu hút bởi vẻ ngoài của Kim Lan Thù ngay từ đầu tiên gặp mặt.

Nếu Kim Lan Thù không đẹp như thế này...

Thật khó để hình dung.

Cái vẻ kiêu ngạo đó, lại ở trên khuôn mặt đầy mỡ heo, thịt múp míp, khuôn mặt xinh đẹp của hắn ta, lại giống như hạt trân châu bóng loáng...

(Mị cũng thử tưởng tượng và cái kết...*đi rửa não-ing*)

Năm đó.

"Tôi nhớ là giáo viên hướng dẫn cũng có đề nghị với cậu cơ hội thực tập này?" Kim Lan Thù hỏi "Sao cậu không đi?"

"Cậu thực tập chẳng phải là không có lương sao?" Tống Phong Thời hỏi, "Hơn nữa, rất có thể sẽ phải chi tiền để "đắp lại vẻ ngoài". Tôi cũng không muốn tốn cái phí đắp mặt này."

Bốn chữ* "đắp lại vẻ ngoài" đã thực sự đâm vào chỗ đau của Kim Lan Thù.

(*) Bản Trung là ba chữ " 充门面 " , mà dịch ra thì thành 4 chữ nên tui xin phép để bốn chữ cho dễ hiểu nha.

Điều này càng khiến câu trả lời của Kim Lan Thù trở nên có phần hậm hực: "Thật sao? nhưng cậu, một học sinh xuất sắc, đến Cửa hàng để làm sales*?"

(*)Sales: là vị trí nhân viên kinh doanh bán hàng cho doanh nghiệp. Nhân viên Sales có nhiệm vụ tiếp xúc trực tiếp với khách, tư vấn giúp khách hàng lựa chọn được những sản phẩm – dịch vụ phù hợp. Giải đáp các thắc mắc về sản phẩm dịch vụ, thuyết phục khách mua hàng giúp tăng doanh thu cho công ty.

Tống Phong Thời dường như không hiểu ý tứ trong giọng điệu của Kim Lan Thù, cậu vẫn bình thản trả lời hắn:"Đúng vậy, nếu không phải tôi có trình độ học vấn tốt, lại được giáo viên hướng dẫn chiếu cố, tôi sẽ không có được cơ hội thực tập ở một môi trường tốt, lương lại cao như vậy."

Sales của các cửa hàng sang trọng, không thiếu những người có trình độ học vấn tốt.

Tuy nhiên, ngoại hình đẹp đã quan trọng, ăn nói dễ nghe còn quan trọng hơn.

Tống Phong Thời không muốn cãi nhau với Kim Lan Thù, cũng không muốn tranh luận với hắn về công việc của mình, cậu chỉ vào cái áo sơ mi của Kim Lan Thù đang treo trước cửa và nói: "Áo sơ mi đặt làm riêng của cậu, có phải nút trên cổ áo bị lỏng rồi không?"

Sự chú ý của Kim Lan Thù ngay lập tức đã bị hấp dẫn bởi việc này.

Hắn không có thời gian nghĩ đến chủ đề vừa nãy, liền bước nhanh đến móc treo áo, nhìn kỹ, lật tung từng cái cúc áo, phát hiện nó thật sự rất lỏng lẻo, gần như có thể rớt ra bất cứ lúc nào.

Kim Lan Thù xuất thân từ gia đình có nề nếp, loại tính tình như vậy, nếu như là bình thường, quần áo có cúc bị lỏng, hắn nhất định phải mua một bộ mới.

Hiện tại đã khác, đây là cái áo sơ mi tốn mất hai tháng tiền sinh hoạt của hắn.

Cuộc đời, có bao nhiêu lần hai tháng!

Tống Phong Thời khoanh tay đứng bên cạnh áo sơ mi, khóe miệng ẩn chứa nụ cười giễu cợt, cố ý nói với giọng điệu bình tĩnh: "Kim thiếu gia không biết gì về cúc áo đúng không?"

Kim Lan Thù nhìn chằm chằm cúc áo một hồi, vô thức nói: "Đương nhiên!"

Tống Phong Thời cười nói: "Cậu nhìn này...", Tống Phong Thời chỉ vào chiếc áo sơ mi 100 đô của mình: "Áo sơ mi bình thường, cúc áo đều được may chữ thập hoặc may hai đường..."

"Cái này tôi có thể không biết sao?" Kim Lan Thù có hơi bất mãn với thái độ khoe khoang của Tống Phong Thời, "Một trong những đặc điểm của áo sơ mi đặt làm riêng là cúc áo may hình san hô. Tôi biết."

Tống Phong Thời gật đầu, cười nói: "Vậy thì tôi cũng yên tâm, vì trông có vẻ như cậu định sẽ khâu lại nó."

Kim Lan Thù hiểu lý thuyết, nhưng thực hành thì không.

Bản thân hắn cũng khá lúng túng, nhưng hắn không muốn tỏ ra rụt rè trước mặt người khác, lại càng không muốn làm hư áo sơ mi.

Hắn gỡ cúc áo ra và cất kỹ.

Cúc áo sơ mi bình thường được làm bằng nhựa thông, cúc áo sơ mi này của hắn lại được làm bằng vỏ sò, nếu làm mất, sẽ không tìm được cái nào khác để thay thế.

Nhìn thấy vẻ khó xử trên khuôn mặt cao ngạo, lạnh lùng xưa nay của Kim Lan Thù, Tống Phong Thời trong lòng có một sự sảng khoái khó tả.

Tuy nhiên, Tống Phong Thời vẫn không để Kim Lan Thù khó xử quá lâu, một lúc sau mới nói: "Nếu không thì để tôi khâu giúp cậu?"

Kim Lan Thù theo thói quen lắc đầu: "Không cần."

Tống Phong Thời cũng giễu cợt: "Vậy thì cậu tự khâu?"

Kim Lân Thù lúc này mới nhận ra mình vừa từ chối sự giúp đỡ của Tống Phong Thời mà không cần suy nghĩ, từ chối sự giúp đỡ của người khác giống như phản ứng tự nhiên của hắn, như một cái gì đó thuộc về bản năng.

Có lẽ là vì hắn đã nhiều lần ăn cơm do Tống Phong Thời làm, Kim Lan Thù nghĩ nếu để cho Tống Phong Thời tiếp tục giúp đỡ mình cũng không có gì khó xử.

"Có được không?" Kim Lan Thù hỏi.

"Tôi khâu được."Tống Phong Thời cười nói, "Mẹ tôi là thợ may, tôi đã từng giúp bà ấy."

"Ồ?" Đó là lần đầu tiên Kim Lan Thù nghe Tống Phong Thời nói về bản thân.

Thực ra, Kim Lân Thù xưa nay không bao giờ nghe người ta kể về họ, đơn giản là bởi vì hắn không quan tâm.

Tống Phong Thời cầm lấy áo sơ mi, chỉ vào cúc áo, cười nói: "Cách may cúc áo này, ở Ý gọi là may kiểu 'san hô', còn chúng ta thì gọi là kiểu 'móng gà'."

"Khục." Kim Lan Thù cũng bật cười.

Bầu không khí giữa hai người, vừa rồi mới còn "ăn miếng trả miếng" lẫn nhau, bỗng trở nên hài hòa một cách khó hiểu.

Tống Phong Thời dẫn Kim Lân Thù vào phòng.

Họ là bạn cùng phòng đã lâu, nhưng họ chưa bao giờ bước chân vào cửa phòng của nhau.

Điều này có nguyên nhân từ thái độ từ chối tiếp xúc của Kim Lan Thù.

Kim Lan Thù bước vào phòng của Tống Phong Thời thì thấy kích thước và cách bài trí trong phòng của Tống Phong Thời giống với phòng của hắn, nhưng có một số điểm nhỏ khác biệt, có lẽ là do thói quen sinh hoạt của hai người khác nhau. Trong phòng của Tống Phong Thời đặt rất nhiều hộp sản phẩm cao cấp, điều này khiến Kim Lan Thù kinh ngạc: "Cậu mua nhiều đồ thế?"

"Không phải, tôi mua giùm cho người quen ở Trung Quốc" Tống Phong Thời đáp.

Kim Lân Thù cau mày nói: "Tại sao cậu cứ luôn tiết kiệm tiền như vậy? Trong khi cậu có thể tìm việc làm tốt hơn thế này."

Tống Phong Thời ngồi xuống bên giường, cúi đầu không nhìn Kim Lan Thù, giống như đang nghiêm túc nhìn đường khâu áo của mình, nói nhỏ: "Tôi không có đủ tiền đi Quỳ Long thực tập... Tôi còn có thể làm gì đây? Tiền đi du học, tôi đã hứa với bố tôi rằng sẽ trả lại cho ông ấy. Nếu tôi không tiết kiệm nhiều hơn một chút, làm sao còn tiền mà trả lại?

Kim Lan Thù trước giờ luôn tự cho mình là sống "độc lập", bỗng cảm thấy có chút kinh ngạc: "Bố cậu còn muốn cậu trả lại tiền?"

"Ừm...cũng không còn cách nào khác, ông ấy đã tái hôn, và có gia đình riêng." Tống Phong Thời thuật lại với giọng điệu bình thản, lấy hộp kim chỉ từ trong ngăn kéo ra, "Tôi cũng không thể tiếp tục làm phiền người ta."

Kim Lan Thù nhìn thấy Tống Phong Thời im lặng cúi đầu dưới ngọn đèn ngủ, thật muốn đi đến ngồi bên cạnh cậu.

Tuy nhiên, Kim Lan Thù cảm thấy thật bất lịch sự khi ngồi lên giường người khác.

Vì vậy, hắn vẫn đứng đó, nhưng lại cúi người về phía trước, đến gần Tống Phong Thời, nhìn thấy dáng người thấp thoáng của cậu dưới ngọn đèn màu quả quýt. Hắn quen biết Tống Phong Thời từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên hắn để ý đến đôi lông mi thật dài của Tống Phong Thời, dưới ánh đèn mờ ảo khẽ rung động, giống như một cánh bướm màu đen mềm mại.

Kim Lan Thù bắt đầu tỉ mỉ quan sát khuôn mặt cậu.

Chỉ thấy trong ánh sáng lờ mờ như vậy, lông mi của Tống Phong Thời mới nhìn ra màu đen.

Còn dưới ánh nắng, màu tóc của Tống Phong Thời nhạt hơn, lông mày xám đậm, mái tóc cậu dưới ánh mặt trời đôi khi sẽ phản chiếu ra màu hổ phách, không phải do nhuộm, mà đều là màu tự nhiên - điều này chỉ cần nhìn vào ánh mắt của cậu liền biết. Trong ánh nắng chiếu rọi, tròng mắt của cậu sẽ phản chiếu ra một màu nâu sẫm như sáp ong, trong suốt, được bao bọc bởi con ngươi đen nhánh.

Khi cười, đôi mắt này sẽ cong xuống, mí mắt dưới như những con tằm trắng phồng lên.

Dần dần, hắn nhận ra Tống Phong Thời rất đẹp.

Hắn cũng đã hiểu tại sao Tống Phong Thời có rất nhiều bạn bè.

Tống Phong Thời không giống hắn.

Mà cậu khác biệt một cách tinh tế.

Giống như áo sơ mi thông thường và áo sơ mi đặt làm riêng, thoạt nhìn thì giống nhau, nhưng khi nhìn kỹ sẽ thấy có nhiều điểm khác biệt... Đường viền cổ áo là hình giọt nước hay là nguyên mẫu? Lớp lót bằng vải viscose* hay vải lanh*? Cổ tay áo lỏng hay chật?...Chính những chi tiết này sẽ quyết định kết cấu cuối cùng, quyết định bộ quần áo này mặc lên trên người, có vừa vặn, có đẹp hay không.

(*)Vải viscose là loại vải tơ bán tổng hợp được sản xuất từ chất xơ của cellulose từ gỗ cây như tre, mía, đậu nành... là loại sợi tổng hợp. Sợi vải viscose có cấu trúc tương tự như vải cotton, có đặc tính là mềm mại và thoáng mát nên được ứng dụng rộng rãi trong nhiều lĩnh vực khác nhau.

(*)Vải lanh là loại vải được làm từ các phần vỏ, xơ hoặc là sợi của cây lanh. Loại cây này chủ yếu xuất hiện ở những khu vực có khí hậu mát mẻ. Ở Việt Nam loại cây này xuất hiện chủ yếu ở Phía Tây Bắc của nước ta, khu vực có nhiệt độ tương đối lạnh đặc biệt là ở Sapa.Việc sản xuất vải lanh mất nhiều công sức nhưng đây là loại vải rất có giá trị, được ưa chuộng để may quần áo do sự mát mẻ và thoải mái trong thời tiết nóng.

Kim Lan Thù muốn tìm hiểu thêm về Tống Phong Thời.

"Tại sao Tống Phong Thời lại làm như thế này?", Kim Lan Thù thầm nghĩ, "Cậu ấy nấu ăn cho mình, lại còn khâu cúc áo cho mình, còn quan tâm mình có uống nước nóng không...À, nhất định là cậu ấy thích mình."

Bị người thích thầm đã không phải là chuyện gì mới lạ đối với Kim Lan Thù.

Có thể nói rằng, hắn đã quá quen với việc này.

Thông thường, hắn sẽ dứt khoát từ chối.

Tuy nhiên, bây giờ hắn cảm thấy rằng mình có thể tự hạ thấp tiêu chuẩn xuống một chút, cố làm cho nó thích hợp hơn một chút.

Trong bữa cơm chiều hôm đó, Kim Lan Thù vừa dùng đũa gắp những lát thịt bò mỏng, vừa lạnh nhạt nói: "Nhắc mới nhớ, cậu thích tôi đúng không?"

Tống Phong Thời có hơi sửng sốt một chút

Kim Lan Thù ra vẻ dửng dưng, trên mặt lại là cái vẻ kiêu ngạo làm người ta chán ghét.

Tim Tống Phong Thời lỡ nhịp, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, đầu lưỡi tê dại.

Kim Lan Thù định cười nhạo mình?

Tống Phong Thời nghĩ đến những người tỏ tình đã từng làm nhục Kim Lan Thù, trong ngực liền dâng lên một luồng khí lạnh.

Cậu dùng lời lẽ tự bảo vệ mình theo phản xạ: "Đúng vậy, tôi khá thích cậu, với tư cách làm bạn. Nhưng sao cậu đột nhiên lại hỏi cái này?"

Hai chữ "làm bạn", nhất thời sắc như móng tay có thể cào nát thủy tinh, khiến đầu óc Kim Lan Thù đau đớn.

"Làm bạn?" Kim Lan Thù cao giọng, như là không tin, "Cậu đối xử với bạn bè đều tốt như vậy?"

"Ừ." Tống Phong Thời tự tin nói, "Không lẽ cậu đối xử không tốt với bạn của cậu sao?"

Kim Lan Thù cẩn thận nghĩ lại, hắn đối xử với bạn bè thật sự không tốt, còn Tống Phong Thời lại đối xử với bạn bè rất tốt.

Kim Lan Thù nhai thịt bò luộc trong miệng, giống như cắn qua rất nhiều hạt tiêu, không chỉ đầu lưỡi, toàn bộ khoang miệng hắn đều tê dại, không cảm giác được bất cứ vị gì.

Hắn...Thiên chi kiêu tử, Kim Lan Thù...tự mình đa tình rồi?

Sau khi nhận ra khả năng này, Kim Lan Thù ngay lập tức đặt đũa xuống, vội vàng trở về phòng ngủ, mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc hộp buộc dây ruy băng. Dưới đáy hộp phủ một lớp bùn đất, nhưng khi mở hộp ra lại nhìn không đến đáy hộp. Bởi vì phía trên lớp bùn đất ấy được bao phủ bởi một lớp hoa cắm bên trên - hắn ghét nhất hoa hồng đỏ, hoa cẩm chướng, và hoa bách hợp. Nhưng dường như rất nhiều nam nhân có mắt thẩm mỹ không tốt đều sẽ lựa chọn tất cả những loài hoa này phối hợp lại cắm cùng với nhau, sau đó đem đi tặng cho người yêu. Truyện Lịch Sử

Đây là lần đầu tiên hắn nếm thử mùi vị tình yêu, thật là chua chát.

Hộp hoa này do chính tay hắn làm.

Hoa hồng Austin đỏ đậm được bao phủ bởi hoa cẩm tú cầu màu xanh nhạt, tươi sáng mà thanh lịch.

Tuy nhiên, điều này bỗng trở nên quá sức chịu đựng trong mắt Kim Lan Thù.

Hắn hủy đi tất cả, nhồi những nụ hoa hồng đỏ và hoa cẩm tú cầu lại cùng một chỗ, dập nát chúng như thể bị tra tấn, rồi quăng thẳng xuống bồn cầu một cách tàn bạo.

Tắc.

Bồn cầu bị tắc.

Bồn cầu bị nghẹt hoa.

Đêm hôm khuya khoắt, thiên chi kiêu tử, hào hoa phong nhã, dung mạo nam thần, Kim Lan Thù xắn tay áo dùng cây thông bồn cầu đi thông cái bồn cầu đang bị nghẹt hoa.

Phòng vệ sinh dường như ngay lập tức trở nên lãng mạn hơn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...