Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!
Chương 7: Vừa Mới Tách Ra Đã Gặp Lại Nhau Lần Nữa
Thẩm Ngân Tinh cứ thế nhìn Tô Vũ, sau một lúc lâu, bỗng nhiên thấp giọng nở nụ cười. Tiếng cười ấy chứa đầy sự lạnh lùng đầy cùng với sự châm chọc, trên mặt không chút cảm xúc hiện lên vẻ bạc tình không chê vào đâu được. Thế nhưng trong thâm tâm cô lúc này như thắt lại, con tim như thể bị dao cứa vào, đau đớn đến tột cùng. Lời này nói ra cũng thật cô đọng súc tích, cô mạnh mẽ như vậy thế mà lại trở thành một loại sai lầm sao? Người mạnh mẽ thì nhất định phải là kẻ độc ác, nhất định phải gây khó dễ cho những người nhỏ bé yếu đuối sao? Lời nói ngắn gọn mà vô tình của Tô Vũ giống như một con dao sắc bén, tàn nhẫn, cắm vào trong lòng cô một cách đầy mạnh mẽ vậy. "Ngân Tinh…" Tô Vũ nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng càng thêm áy náy, anh đưa tay ra muốn nắm lấy tay cô, muốn rằng cho dù có thế nào đi chăng nữa cũng phải an ủi cô một chút thế nhưng Thẩm Ngân Tinh lại lùi lại hai bước. "Anh đừng có chạm vào tôi!" Cô thét lên một cách giận dữ và hất tay anh ta ra, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt cô trong trẻo lạnh lùng nhưng trống rỗng, khoé môi mím chặt cong lên một chút, cười như không cười nhìn anh ta. Ngoài sự châm chọc mỉa mai đầy lạnh nhạt chính là sự tuyệt vọng và kiên quyết đến tột cùng. Chỉ một cái liếc mắt này thôi mà lại làm cho Tô Vũ cảm thấy trái tim nặng nề của mình run lên, cái loại đau đớn phập phồng này làm cho ngay cả lồng ngực cũng đau đớn theo. "Ngân Tinh...." Anh ta lại kêu lên một tiếng, nhưng không biết phải nói điều gì. Thẩm Ngân Tinh lạnh lùng nhìn về phía anh ta và nói với giọng điệu lạnh lẽo: "Tô Vũ, anh nhớ cho kỹ điều này, là Thẩm Ngân Tinh tôi đây không cần anh! Tôi thật sự hy vọng anh và Thẩm Tư Duệ có thể bên nhau đến đầu bạc răng long! Anh cũng đừng có cầu xin một chút sự bố thí nào từ tôi hết, tôi cũng không có hèn nhát như vậy đâu! À mà… Ai lại đi lau mặt bằng giẻ lau chân đâu nhỉ!" Đối mặt với những lời ác ý trước giờ chưa từng có của Thẩm Ngân Tinh, ngoại trừ việc khiếp sợ thì Tô Vũ cũng chỉ có khiếp sợ. Một cô gái trước giờ vẫn luôn có khí chất tuyệt vời, thái độ đúng mực biết đối nhân xử thế mà lại có thể nói ra những lời không thể chấp nhận được như vậy! Thế nhưng cũng có thể hoàn toàn hiểu được nỗi tức giận của cô lúc này, anh đành mím môi lại và thấp giọng nói: "Cho dù có như thế nào đi chăng nữa… Anh xin lỗi!." "Tôi biết rồi." Thẩm Ngân Tinh đáp lại và không để lại một kẽ hở nào. Tô Vũ ngẩng đầu lên nhìn cô rồi tiếp lời: "Em có thể chấp nhận là tốt rồi…" Vẻ mặt của Thẩm Ngân Tinh không thay đổi cảm xúc một chút nào. "Dựa vào đâu mà tôi phải chấp nhận lời xin lỗi của anh? Anh có thể nói lời xin lỗi nhưng tôi cũng có quyền lựa chọn không tha thứ! Cút đi!" Tô Vũ nhìn cô thật lâu nhưng anh biết rằng lúc này dù có nói gì đi chăng nữa cũng đều là vô ích, cho nên anh chỉ nói thêm một câu "Em nghỉ ngơi cho thật tốt" sau đó xoay người rời khỏi phòng bệnh. * Mãi cho đến khi Tô Vũ hoàn toàn rời khỏi phòng bệnh Thẩm Ngân Tinh mới không còn chút sức lực nào mà ngồi phịch xuống giường bệnh, cô cuộn hai chân lại, đôi mắt trống rỗng nhìn đăm đăm vào một chỗ nào đó bên ngoài cửa sổ một cách vô hồn. Lạnh lùng mạnh mẽ sao? Cô cũng đã từng là một dòng nước ôn hòa, chỉ là cái thế giới này quá lạnh lẽo cho nên cô không thể không biến bản thân mình thành băng, không thể không làm cho bản thân mình trở nên mạnh mẽ hơn một chút! Cô chỉ có thể tự mình bảo vệ lấy chính mình, không để cho mình phải chịu khổ sở, có như vậy mới không để cho mình phải rơi nước mắt, không để cho bản thân lộ ra vẻ yếu đuối, trước mặt người khác không được để cho họ nhìn vào mình và thấy bản thân mình đáng thương. Cô vẫn luôn cho rằng đã nhiều năm như vậy rồi chắc cô cũng đã quen, thế nhưng giờ đây cô mới nhận ra rằng hoá ra cô không hề kiên cường như trong tưởng tượng của mình. Phải ở một mình trong phòng bệnh cô cũng sẽ đau lòng, cũng sẽ mềm yếu, cổ họng chua chát, hốc mắt nóng lên. Nhưng cô chỉ được yếu đuối đến mức độ này thôi! Cô sẽ không rơi nước mắt bởi vì nó không đáng và cũng vô cùng yếu đuối. Đến cuối cùng, nước mắt của cô rơi xuống sẽ chỉ như những hạt bụi, không những không có giá trị mà còn có thể trở thành trò cười cho người khác. Cô phát hiện ra bên cạnh có một bóng người đang đến gần, không lâu sau, ngay trước mắt xuất hiện một chiếc khăn tay trắng tinh. Thẩm Ngân Tinh chững lại, cô nhẹ nhàng quay đầu lại và ngước mắt lên. Trong con ngươi dịu dàng hiện lên ánh mắt khiếp sợ trong phút chốc ngắn ngủi. Cô buông hai tay đang ôm chân mình ra rồi đứng lên từ trên giường. Nhìn thoáng qua thì thấy vẫn là người đàn ông cao ráo đẹp trai cao hơn cô một cái đầu. Rõ ràng là vừa mới tách ra ấy thế mà bây giờ đã lại gặp mặt một lần nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương